Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần
Chương 76: Muốn cút cút nhanh lên (8 )
Diệp Phi Dạ
12/12/2016
Nhắc tới một đêm ba năm trước đây, trong lòng Cố
Khuynh Thành như bị lưỡi dao sắc bén cắt qua, im hơi lặng tiếng bộc phát đau đớn không có cách nào phát tiết. Mặc dù lúc đó ở trước mặt cha mẹ, cô vẫn tỏ ta bình yên, không có bất kỳ
khổ sở, cũng không rơi ra một giọt nước mắt, thế nhưng cũng không có
nghĩa là trong lòng cô không để ý.
Khi ở chưa quen cuộc sống nước Anh, ban đêm lúc cô có một mình, thường xuyên nhớ tới một đêm kia, nhớ tới anh nói với cô, đả thương người mà lại vô tình nói: Tuy là lần đầu tiên của em, em có chút ngượng ngùng, cũng không đủ khiến cho người ta tận hứng, thế nhưng tôi rất thích... Chẳng qua, chỉ giới hạn với việc lên giường trong đêm qua!
Bất kể lúc này trong lòng Cố Khuynh Thành có bao nhiêu khó khăn, cô cũng không cho phép mình ở trước mặt Đường Thời biểu hiện ra ngoài, cô mở to hai mắt, khẽ cười với Đường Thời: "Tôi mới vừa nhớ tới, tôi còn chưa rút phích cắm máy ép."
Nói xong, Cố Khuynh Thành xoay người, muốn đi ra khỏi phòng ngủ.
Đường Thời lại đột nhiên vươn tay ra, nắm lấy cổ tay của cô, dùng sức kéo một cái, kéo Cố Khuynh Thành đến bên giường, sau đó anh lại xoay người, ép Cố Khuynh Thành xuống dưới người mình.
Cố Khuynh Thành nhanh chóng phục hồi tinh thần, cô mơ hồ biết anh muốn gì, không biết có phải từ sau khi gặp lại anh, vài lần cùng anh khiến cô rất đau, cô càng ngày càng bài xích làm chuyện như vậy với anh, trong tiềm thức cô muốn giãy dụa, nhưng vì lo cho gia đình, nghĩ đến cha mẹ đặt hết hy vọng vào trên người mình, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại.
Lông mi của cô rung lên rất mạnh, tiết lộ trong lòng cô chống cự và sợ hãi.
Tầm mắt Đường Thời, vẫn luôn nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, anh nhìn ra được cô không tình nguyện, cũng nhìn ra được nhẫn nại của cô.
Rõ ràng cô không muốn cùng anh làm việc này, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại cưỡng ép bản thân chịu đựng.
Ngực của Đường Thời có hơi phập phồng, anh nhìn chằm chằm vào Cố Khuynh Thành vẫn đang nhắm mắt hồi lâu, sau đó liền cúi đầu, ngăn chặn môi của cô.
Thân thể Cố Khuynh Thành, cứng ngắc giống một miếng gỗ như trước, không có tri thức, khiến Đường Thời cảm giác mình đang làm việc này với người không có chút linh hồn.
Anh nhìn thấy cổ tay của cô, dùng sức nắm lấy.
Anh nhớ tới lần trước, ở trong xe, anh vô ý phát hiện móng tay nhuốm máu.
Thì ra cô dùng cánh này chống lại đau đớn, dời đi cảm giác anh và cô làm chuyện đó.
Đường Thời rất sợ cô cứ dùng sức bóp lòng bàn tay của mình như thế, lại thương tổn bản thân, liền cầm lấy hai cổ tay cô, trói thật chặt.
Cổ tay không dùng được lực, Cố Khuynh Thành cũng không còn cách nào mượn việc nắm tay để dời đi ý nghĩ.
Nhưng vẻ mặt cô, vẫn bình tĩnh không có có chút nào phản ứng như cũ.
Đường Thời không nhìn được thêm sức lực, muốn dùng đau đớn, khiến cô đáp lại.
Nhưng mà, cô chỉ nhắm chặt hai mắt, im hơi lặng tiếng thừa nhận.
Ngay cả bởi vì đau đớn, tiếng kêu rên khẽ hay cái nhăn mày, cũng chưa từng cho anh.
Khi ở chưa quen cuộc sống nước Anh, ban đêm lúc cô có một mình, thường xuyên nhớ tới một đêm kia, nhớ tới anh nói với cô, đả thương người mà lại vô tình nói: Tuy là lần đầu tiên của em, em có chút ngượng ngùng, cũng không đủ khiến cho người ta tận hứng, thế nhưng tôi rất thích... Chẳng qua, chỉ giới hạn với việc lên giường trong đêm qua!
Bất kể lúc này trong lòng Cố Khuynh Thành có bao nhiêu khó khăn, cô cũng không cho phép mình ở trước mặt Đường Thời biểu hiện ra ngoài, cô mở to hai mắt, khẽ cười với Đường Thời: "Tôi mới vừa nhớ tới, tôi còn chưa rút phích cắm máy ép."
Nói xong, Cố Khuynh Thành xoay người, muốn đi ra khỏi phòng ngủ.
Đường Thời lại đột nhiên vươn tay ra, nắm lấy cổ tay của cô, dùng sức kéo một cái, kéo Cố Khuynh Thành đến bên giường, sau đó anh lại xoay người, ép Cố Khuynh Thành xuống dưới người mình.
Cố Khuynh Thành nhanh chóng phục hồi tinh thần, cô mơ hồ biết anh muốn gì, không biết có phải từ sau khi gặp lại anh, vài lần cùng anh khiến cô rất đau, cô càng ngày càng bài xích làm chuyện như vậy với anh, trong tiềm thức cô muốn giãy dụa, nhưng vì lo cho gia đình, nghĩ đến cha mẹ đặt hết hy vọng vào trên người mình, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại.
Lông mi của cô rung lên rất mạnh, tiết lộ trong lòng cô chống cự và sợ hãi.
Tầm mắt Đường Thời, vẫn luôn nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, anh nhìn ra được cô không tình nguyện, cũng nhìn ra được nhẫn nại của cô.
Rõ ràng cô không muốn cùng anh làm việc này, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại cưỡng ép bản thân chịu đựng.
Ngực của Đường Thời có hơi phập phồng, anh nhìn chằm chằm vào Cố Khuynh Thành vẫn đang nhắm mắt hồi lâu, sau đó liền cúi đầu, ngăn chặn môi của cô.
Thân thể Cố Khuynh Thành, cứng ngắc giống một miếng gỗ như trước, không có tri thức, khiến Đường Thời cảm giác mình đang làm việc này với người không có chút linh hồn.
Anh nhìn thấy cổ tay của cô, dùng sức nắm lấy.
Anh nhớ tới lần trước, ở trong xe, anh vô ý phát hiện móng tay nhuốm máu.
Thì ra cô dùng cánh này chống lại đau đớn, dời đi cảm giác anh và cô làm chuyện đó.
Đường Thời rất sợ cô cứ dùng sức bóp lòng bàn tay của mình như thế, lại thương tổn bản thân, liền cầm lấy hai cổ tay cô, trói thật chặt.
Cổ tay không dùng được lực, Cố Khuynh Thành cũng không còn cách nào mượn việc nắm tay để dời đi ý nghĩ.
Nhưng vẻ mặt cô, vẫn bình tĩnh không có có chút nào phản ứng như cũ.
Đường Thời không nhìn được thêm sức lực, muốn dùng đau đớn, khiến cô đáp lại.
Nhưng mà, cô chỉ nhắm chặt hai mắt, im hơi lặng tiếng thừa nhận.
Ngay cả bởi vì đau đớn, tiếng kêu rên khẽ hay cái nhăn mày, cũng chưa từng cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.