Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần
Chương 140: Tâm tư mang thai (14)
Diệp Phi Dạ
22/12/2016
Cố Khuynh Thành giật giật môi, còn chưa mở miệng hỏi, Đường
Thời đột nhiên liền vươn tay kéo cằm của cô, lập tức nâng đầu cô lên,
hơi hơi cúi đầu, nhắm ngay ánh mắt cô.
Ánh mắt anh hơi chút có vẻ thâm thúy, để cho cô đoán không ra đáy mắt anh rốt cuộc chứa đựng cái cảm xúc gì, cô chỉ có thể nhìn chỉ thấy một đoàn đen kịt.
Cố Khuynh Thành bị ánh mắt anh nhìn như vậy thoáng có chút không được tự nhiên, cô nhẹ nhàng mà quẩy người một cái muốn thoát khỏi, Đường Thời lại đột nhiên vươn tay ấn cô đến trên giường, vừa dùng lực hôn môi cô vừa bắt đầu động thủ xé rách quần áo hai người.
Cố Khuynh Thành chỉ mặc một váy mỏng, cực kỳ dễ dàng bị Đường Thời cởi ra.
Thân thể cô run nhè nhẹ một chút, hai tay mình liền bị Đường Thời bắt lấy, lập tức có vải dệt mềm mại trói buộc.
Đường Thời hành động như vậy có chút đột nhiên, cả người Cố Khuynh Thành còn chưa có phản ứng kịp, Đường Thời liền không rên một tiếng liền trực tiếp vào chủ đề.
Đau đớn quen thuộc làm cho Cố Khuynh Thành trong nháy mắt thanh tỉnh lại, thân thể của cô bây giờ còn chưa kịp căng thẳng Đường Thời cũng đã cực nhanh thô bạo mà lại hung mãnh bắt đầu tiến hành.
Cố Khuynh Thành đau đến nỗi trên trán dầy đặc một tầng mồ hôi mỏng nhạt, cô mơ hồ cảm giác Đường Thời dường như không đúng chỗ nào, nhưng mà cô lại nói không nên lời, chỉ là im hơi lặng tiếng thừa nhận đau nhức anh cho cô.
Tối qua liên tục ba lần, người đàn ông không có chút nào suy yếu, hôm nay vẫn dũng mãnh hơn người như cũ.
Cố Khuynh Thành vốn là nghỉ ngơi ngắn ngủi liền phục hồi lại tinh thần, bị anh vọt lên như vậy liền tiếp tục mệt rã rời không thể nhúc nhích.
Rốt cục lúc Đường Thời kết thúc, Cố Khuynh Thành dán trên giường thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô uể oải mệt mỏi giật giật thân thể, tìm một cái tư thế thoải mái, nằm còn chưa được năm phút đồng hồ, Đường Thời lại một lần nữa lôi cô đến dưới thân.
Đường Thời hành động như vậy, làm cho đáy lòng Cố Khuynh Thành biết anh đây là lại muốn tới.
Một ngày một đêm, đều đã bốn lần đến đây, nếu như tiếp tục làm đêm nay cô e rằng lại không thể về nhà rồi.
Một ngày hôm nay, cô cũng không có đi làm, chẳng lẽ ngày mai vẫn nghỉ như cũ?
Cố Khuynh Thành nhíu nhíu mày, theo bản năng lên tiếng nói: " Em phải về nhà rồi."
" Về nhà?" Đường Thời nghe hai chữ như thế, đột nhiên dừng động tác, ngữ khí vài phần đùa cợt: " Cô cam lòng về nhà như vậy?"
Lời này của anh là có ý tứ gì?
Đáy mắt Cố Khuynh Thành loé lên một tia nghi hoặc, chống lại ánh mắt Đường Thời.
Đôi mắt Đường Thời hơi hơi co rút lại một chút, nhìn chằm chằm ánh mắt Cố Khuynh Thành, thật lâu sau mới mở miệng nói, ý tứ đùa cợt so với vừa rồi càng sâu vài phần: "Liền trở về như vậy, tại sao không làm hơn hai lần? Không nhiều hơn hai lần, cô làm sao có thể bảo đảm cô sẽ mang thai?"
Ánh mắt anh hơi chút có vẻ thâm thúy, để cho cô đoán không ra đáy mắt anh rốt cuộc chứa đựng cái cảm xúc gì, cô chỉ có thể nhìn chỉ thấy một đoàn đen kịt.
Cố Khuynh Thành bị ánh mắt anh nhìn như vậy thoáng có chút không được tự nhiên, cô nhẹ nhàng mà quẩy người một cái muốn thoát khỏi, Đường Thời lại đột nhiên vươn tay ấn cô đến trên giường, vừa dùng lực hôn môi cô vừa bắt đầu động thủ xé rách quần áo hai người.
Cố Khuynh Thành chỉ mặc một váy mỏng, cực kỳ dễ dàng bị Đường Thời cởi ra.
Thân thể cô run nhè nhẹ một chút, hai tay mình liền bị Đường Thời bắt lấy, lập tức có vải dệt mềm mại trói buộc.
Đường Thời hành động như vậy có chút đột nhiên, cả người Cố Khuynh Thành còn chưa có phản ứng kịp, Đường Thời liền không rên một tiếng liền trực tiếp vào chủ đề.
Đau đớn quen thuộc làm cho Cố Khuynh Thành trong nháy mắt thanh tỉnh lại, thân thể của cô bây giờ còn chưa kịp căng thẳng Đường Thời cũng đã cực nhanh thô bạo mà lại hung mãnh bắt đầu tiến hành.
Cố Khuynh Thành đau đến nỗi trên trán dầy đặc một tầng mồ hôi mỏng nhạt, cô mơ hồ cảm giác Đường Thời dường như không đúng chỗ nào, nhưng mà cô lại nói không nên lời, chỉ là im hơi lặng tiếng thừa nhận đau nhức anh cho cô.
Tối qua liên tục ba lần, người đàn ông không có chút nào suy yếu, hôm nay vẫn dũng mãnh hơn người như cũ.
Cố Khuynh Thành vốn là nghỉ ngơi ngắn ngủi liền phục hồi lại tinh thần, bị anh vọt lên như vậy liền tiếp tục mệt rã rời không thể nhúc nhích.
Rốt cục lúc Đường Thời kết thúc, Cố Khuynh Thành dán trên giường thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô uể oải mệt mỏi giật giật thân thể, tìm một cái tư thế thoải mái, nằm còn chưa được năm phút đồng hồ, Đường Thời lại một lần nữa lôi cô đến dưới thân.
Đường Thời hành động như vậy, làm cho đáy lòng Cố Khuynh Thành biết anh đây là lại muốn tới.
Một ngày một đêm, đều đã bốn lần đến đây, nếu như tiếp tục làm đêm nay cô e rằng lại không thể về nhà rồi.
Một ngày hôm nay, cô cũng không có đi làm, chẳng lẽ ngày mai vẫn nghỉ như cũ?
Cố Khuynh Thành nhíu nhíu mày, theo bản năng lên tiếng nói: " Em phải về nhà rồi."
" Về nhà?" Đường Thời nghe hai chữ như thế, đột nhiên dừng động tác, ngữ khí vài phần đùa cợt: " Cô cam lòng về nhà như vậy?"
Lời này của anh là có ý tứ gì?
Đáy mắt Cố Khuynh Thành loé lên một tia nghi hoặc, chống lại ánh mắt Đường Thời.
Đôi mắt Đường Thời hơi hơi co rút lại một chút, nhìn chằm chằm ánh mắt Cố Khuynh Thành, thật lâu sau mới mở miệng nói, ý tứ đùa cợt so với vừa rồi càng sâu vài phần: "Liền trở về như vậy, tại sao không làm hơn hai lần? Không nhiều hơn hai lần, cô làm sao có thể bảo đảm cô sẽ mang thai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.