Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần
Chương 818: Tổng giám đốc bá đạo đụng ngã cô vợ nhỏ (18)
Diệp Phi Dạ
27/08/2017
Tô Niên Hoa không có nhìn điện thoại di động, qua ước chừng nửa phút, điện thoại di động lại truyền đến tiếng nhăc nhở tin nhắn một lần nữa.
Tô Niên Hoa vươn tay, cầm điện thoại, ngón tay vuốt hai lần, sau đó giơ lên trước mặt mình nhìn lại.
Vẫn là Tôn Dĩnh gửi tới.
"Niên Hoa, em biết anh còn chưa ngủ."
"Niên Hoa, anh chẳng lẽ là không có gì muốn nói với em sao?"
Tứ Nguyệt khi Tô Niên Hoa nằm bên cạnh mình, mới nhắm mắt lại, trong đoạn thời gian này, cô và Tô Niên Hoa ngay cả tay cũng không có, thế nhưng cô lại cảm thấy quãng thời gian này, là thời gian tốt đẹp nhất ở trong đời của cô.
Cô không hề giống như phòng không gối chiếc, dù biết rõ là Tô Niên Hoa sẽ không về nhà nhà thức trắng chờ, cô có thể nghe được tiếng hít thở của người đàn ông kéo dài, ngửi được mùi vị của người đàn ông, vui vẻ ngủ.
Điện thoại di động của Tô Niên Hoa, thường xuyên sẽ có âm báo, Tứ Nguyệt cũng không có đặc biệt để ý, cho nên đêm nay điện thoại di động của Tô Niên Hoa liên tục vang hai lần, lúc người đàn ông cầm điện thoại di động lên xem tin ngắn, cô cũng chỉ tùy ý mở to mắt, liếc mắt một chút, sau đó liền nhắm mắt lại.
Màn hình điện thoại di động của Tô Niên Hoa có chút sáng, chiếu vào mắt của Tứ Nguyệt đang nhắm có chút không thoải mái, Tứ Nguyệt không có chìm vào giấc ngủ, cũng không có nghe thấy Tô Niên Hoa trả lời tin nhắn, thế là liền mở to mắt, kết quả lại nhìn thấy Tô Niên Hoa nhìn màn hình điện thoại di động ngẩn người.
Mượn trong ngủ đèn mờ nhạt trong phòng, Tứ Nguyệt rõ ràng trông thấy biểu hiện trên mặt Tô Niên Hoa, có vẻ hơi nặng nề cùng phức tạp, giống như gặp được cái gì để anh cực kỳ xoắn xuýt.
Tứ Nguyệt nhìn về phía màn hình điện thoại di động của Tô Niên Hoa, cô cũng không có thấy rõ ràng nội dung cụ thể, nhưng đại khái cô nhìn ra được khung hình tin nhắn.
Là ai gửi tin nhắn cho Tô Niên Hoa? Vậy mà để anh nhìn xuất thần như thế?
Long Tứ Nguyệt, ẩn ẩn hiện lên một vẻ khẩn trương, cô yên tĩnh nằm ở một bên, nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa.
Bởi vì là mưa rào có sấm chớp, qua đi cũng nhanh, lúc này tiếng sấm giảm nhỏ, mưa gió yếu bớt, toàn bộ thế giới càng yên tĩnh.
Không biết cụ thể là bao lâu, Tứ Nguyệt mới nhìn đến thấy Tô Niên Hoa vẫn duy trì một tư thế, rốt cục chớp mắt, sau đó khóa điện thoại di động, tùy ý ném ở một bên, nhắm mắt lại.
Tứ Nguyệt sợ Tô Niên Hoa chú ý tới mình đang nhìn anh, khi anh để điện thoại di động xuống, vội vàng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ say.
Qua hồi lâu, Tứ Nguyệt mới mở to mắt, người lại không buồn ngủ, chỉ nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa giống như có lẽ đã chìm vào giấc ngủ.
Đường Thời bị hai câu nói của Cố Khuynh Thành "Ông xã", "Em yêu anh", nói cho thần hồn điên đảo, cõng Cố Khuynh Thành ở trên đường hồi lâu, mới bất tri bất giác lấy lại tinh thần, buông Cố Khuynh Thành từ trên lưng mình ra, kéo cô vào tỏng ngực mình, gọn gàng cúi đầu xuống, ngăn chặn môi cô.
Đường Thời hôn Cố Khuynh Thành đến một nửa, tài xế gọi điện thoại tới cho anh, anh nghe, nói cho tài xế địa chỉ, chờ qua năm phút đồng hồ, xe liền chậm rãi dừng ở trước mặt anh cùng Cố Khuynh Thành.
Tài xế xuống xe, tự mình mở cửa xe, lúc Cố Khuynh Thành chui vào trong xe, Đường Thời chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết nghĩ cái gì, sau đó liền không khỏi diệu ôm sờ lấy môi, cười rộ lên.
Tô Niên Hoa vươn tay, cầm điện thoại, ngón tay vuốt hai lần, sau đó giơ lên trước mặt mình nhìn lại.
Vẫn là Tôn Dĩnh gửi tới.
"Niên Hoa, em biết anh còn chưa ngủ."
"Niên Hoa, anh chẳng lẽ là không có gì muốn nói với em sao?"
Tứ Nguyệt khi Tô Niên Hoa nằm bên cạnh mình, mới nhắm mắt lại, trong đoạn thời gian này, cô và Tô Niên Hoa ngay cả tay cũng không có, thế nhưng cô lại cảm thấy quãng thời gian này, là thời gian tốt đẹp nhất ở trong đời của cô.
Cô không hề giống như phòng không gối chiếc, dù biết rõ là Tô Niên Hoa sẽ không về nhà nhà thức trắng chờ, cô có thể nghe được tiếng hít thở của người đàn ông kéo dài, ngửi được mùi vị của người đàn ông, vui vẻ ngủ.
Điện thoại di động của Tô Niên Hoa, thường xuyên sẽ có âm báo, Tứ Nguyệt cũng không có đặc biệt để ý, cho nên đêm nay điện thoại di động của Tô Niên Hoa liên tục vang hai lần, lúc người đàn ông cầm điện thoại di động lên xem tin ngắn, cô cũng chỉ tùy ý mở to mắt, liếc mắt một chút, sau đó liền nhắm mắt lại.
Màn hình điện thoại di động của Tô Niên Hoa có chút sáng, chiếu vào mắt của Tứ Nguyệt đang nhắm có chút không thoải mái, Tứ Nguyệt không có chìm vào giấc ngủ, cũng không có nghe thấy Tô Niên Hoa trả lời tin nhắn, thế là liền mở to mắt, kết quả lại nhìn thấy Tô Niên Hoa nhìn màn hình điện thoại di động ngẩn người.
Mượn trong ngủ đèn mờ nhạt trong phòng, Tứ Nguyệt rõ ràng trông thấy biểu hiện trên mặt Tô Niên Hoa, có vẻ hơi nặng nề cùng phức tạp, giống như gặp được cái gì để anh cực kỳ xoắn xuýt.
Tứ Nguyệt nhìn về phía màn hình điện thoại di động của Tô Niên Hoa, cô cũng không có thấy rõ ràng nội dung cụ thể, nhưng đại khái cô nhìn ra được khung hình tin nhắn.
Là ai gửi tin nhắn cho Tô Niên Hoa? Vậy mà để anh nhìn xuất thần như thế?
Long Tứ Nguyệt, ẩn ẩn hiện lên một vẻ khẩn trương, cô yên tĩnh nằm ở một bên, nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa.
Bởi vì là mưa rào có sấm chớp, qua đi cũng nhanh, lúc này tiếng sấm giảm nhỏ, mưa gió yếu bớt, toàn bộ thế giới càng yên tĩnh.
Không biết cụ thể là bao lâu, Tứ Nguyệt mới nhìn đến thấy Tô Niên Hoa vẫn duy trì một tư thế, rốt cục chớp mắt, sau đó khóa điện thoại di động, tùy ý ném ở một bên, nhắm mắt lại.
Tứ Nguyệt sợ Tô Niên Hoa chú ý tới mình đang nhìn anh, khi anh để điện thoại di động xuống, vội vàng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ say.
Qua hồi lâu, Tứ Nguyệt mới mở to mắt, người lại không buồn ngủ, chỉ nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa giống như có lẽ đã chìm vào giấc ngủ.
Đường Thời bị hai câu nói của Cố Khuynh Thành "Ông xã", "Em yêu anh", nói cho thần hồn điên đảo, cõng Cố Khuynh Thành ở trên đường hồi lâu, mới bất tri bất giác lấy lại tinh thần, buông Cố Khuynh Thành từ trên lưng mình ra, kéo cô vào tỏng ngực mình, gọn gàng cúi đầu xuống, ngăn chặn môi cô.
Đường Thời hôn Cố Khuynh Thành đến một nửa, tài xế gọi điện thoại tới cho anh, anh nghe, nói cho tài xế địa chỉ, chờ qua năm phút đồng hồ, xe liền chậm rãi dừng ở trước mặt anh cùng Cố Khuynh Thành.
Tài xế xuống xe, tự mình mở cửa xe, lúc Cố Khuynh Thành chui vào trong xe, Đường Thời chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết nghĩ cái gì, sau đó liền không khỏi diệu ôm sờ lấy môi, cười rộ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.