Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 361: Xem ra đến lúc rồi (1)

Diệp Phi Dạ

07/02/2017

Mà ánh mắt Cố Khuynh Thành, bình tĩnh trong suốt như cũ, giống như không có nhìn thấy người đàn ông kia, chỉ là đi theo bên cạnh Đường Thời, bước đi tao nhã, lướt qua người đàn ông kia, ra khỏi bệnh viện.

Tô Niên Hoa đã lái xe, chờ ở ngoài cửa, thấy Đường Thời và Cố Khuynh Thành đi ra, lập tức xuống xe, mở cửa xe, Cố Khuynh Thành không chần chờ cúi người, chui vào trong xe.

Đường Thời cũng cúi người theo, ngồi vào xe, Tô Niên Hoa đóng cửa xe, ngồi chỗ điều khiển, cho xe chạy.

Mà bóng dáng quen thuộc mà Cố Khuynh Thành gặp thoáng qua, lại đột nhiên dừng lại, quay đầu, nhìn bên ngoài của cửa xoay, chiếc xe giá trị ngàn vạn đắt giá, chậm rãi lái đi.

Xe lái đi rất lâu, anh ta mới xoay người, kéo hành lý của mình, bước vào thang máy bệnh viện.

Thời gian Cố Khuynh Thành xuất viện, vừa lúc vào giờ đi làm, hơi có chút kẹt xe.

Bên trong xe cũng không có nói chuyện gì với nhau, Tô Niên Hoa chuyên chú nhìn con đường phía trước, Đường Thời lại xuyên qua kính chiếu hậu, vẫn quan sát đến Cố Khuynh Thành ngồi bên cạnh mình.

Biểu cảm trên mặt cô gái, rất bình tĩnh, giống như vừa vừa rồi ở trong đại sảnh bệnh viện gặp phải người kia, căn bản chỉ là một người xa lạ.

Trên xe một lúc, Đường Thời bất chợt hướng về phía Tô Niên Hoa chuyên chú lái xe , hỏi một câu: "Lão Ngũ, khóa 7 đại học chúng ta, cái người sinh viên tài giỏ có điểm thi cao nhất ở cả nước được vào tên gì?"

Tô Niên Hoa có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Đường Thời một cái, có chút không rõ bất chợt Đường Thời hỏi vấn đề này làm gì, chẳng qua anh ta vẫn ngẫm lại, thành thật trả lời: "Trần Mặc Thâm."



Đường Thời ngay khi mà Tô Niên Hoa nói ra cái tên này, ánh mắt vẫn luôn nhìn xuyên qua kính chiếu hậu đặt ở trên mặt Cố Khuynh Thành.

Biểu cảm trên mặt Cố Khuynh Thành, cũng không biến động chút nào, Đường Thời trầm mặc chốc lát, mới như là nhớ tới cái gì, mở miệng nói: "Tôi bảo sao vừa rồi thấy người kia trong bệnh viện có chút quen quen, như là đã gặp ở đâu, thì ra là anh ta."

"Trần Mặc Thâm?" Tô Niên Hoa hỏi một câu, lưu loát chuyển hướng một chút.

"Ừ." Đường Thời đáp một tiếng, quay đầu nhìn Cố Khuynh Thành: "Hình như là anh ta học cùng lớp em?"

Cố Khuynh Thành gật đầu một cái với Đường Thời, biểu cảm bình thản như nước.

"Vậy tại sao không có chào hỏi."

Cố Khuynh Thành dừng lại trong chốc lát, giọng nói rất bình tĩnh: "Nhiều năm không gặp như vậy, em cũng không có nhận ra là anh ta."

Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm con đường phía trước, có chút kinh ngạc hỏi: "Tôi nhớ được là sau khi anh ta tốt nghiệp, đi du học ở anh, Khuynh Thành, em cũng ở nước Anh ngây người ba năm, hai người là bạn học cũ, lẽ nào chưa từng gặp mặt?"

Vẻ mặt Cố Khuynh Thành tự nhiên, lắc đầu: "Không có."

Vẻ mặt Tô Niên Hoa biểu tình trở nên kinh ngạc hơn: "Khuynh Thành, vậy em ở nước Anh, chưa quen cuộc sống nơi đây, sẽ không tìm người quen sao?"



Cố Khuynh Thành vẫn rất bình thường, lúc nghe được câu này, hơi trở nên có chút ngưng trệ.

Sở dĩ cô đi Anh, chẳng qua chỉ là tránh né ba năm trước đây, Đường Thời đã vứt bỏ cô.

Tô Niên Hoa thấy biểu cảm của Cố Khuynh Thành, ý thức được mình nói sai, lập tức im lặng, cũng nữa không có mở lời.

Mà Đường Thời lại như nghe được cái gì cực kỳ cao hứng, mặt mày lúc đó đều dính một tầng ý cười, qua một lúc lâu, anh bất chợt nghiêng đầu, nói với Cố Khuynh Thành một câu: "Xem ra, đến lúc rồi."

Cố Khuynh Thành bị những lời này của Đường Thời, nói không hiểu ra sao, cô hồ nghi "Hả?" một tiếng.

Đường Thời khẽ nhếch môi, nhưng không có lên tiếng, chỉ là nghiêng đầu, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe không ngừng đi ngược.

Xe đứng ở cửa Cố Gia, Cố Khuynh Thành một bụng không hiểu tạm biệt Đường Thời, sau đó đi vào Cố Gia.

Trong đầu Cố Khuynh Thành đều nghĩ đến cau nói không hiểu ra sao của Đường Thời ở trên xe, rốt cuộc là ý gì, thế cho nên khi người làm trong sân thấy cô, vội vội vàng vàng chào đón, chào hỏi với cô, cô cũng đều không có phản ứng gì.

Người giúp việc giúp Cố Khuynh Thành mở cửa, hướng vào trong kêu một câu: "Phu nhân, tiểu thư trở về."

Cố Khuynh Thành còn chưa kịp đổi giày, Cố phu nhân đã mang vẻ mặt vui sướng từ trong đi ra, sau đó kéo một cánh tay Cố Khuynh Thành, cười đến có chút hớn hở nói: "Khuynh Khuynh, Khuynh Khuynh, tin tức tốt, có tin tức tốt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook