Chương 44: ✥ ĐỆ LỤC VỊ: BUG ✥
Cự Trì Liệu
15/04/2017
Hạ Lăng luôn cho rằng hệ thống là cái đồ chuyên môn hãm hại, hơn nữa vẫn duy trì cái tư tưởng này để công lược không biết bao nhiêu cái mục
tiêu.
Thẳng tới một giây, hắn đi tới một hoàn cảnh hoàn toàn mới, mặc cho hắn có kêu gọi như thế nào, hệ thống cũng không có phát ra bất cứ thanh âm nào. Hắn mới đột nhiên bừng tỉnh, tại trong lúc không ngừng công lược, trừ bỏ hệ thống ra, hắn không có bất cứ người quen thuộc nào bên cạnh.
Có đôi khi hắn tự nhiên suy nghĩ, nếu như chỉ có một mình hắn ở tại trong một thế giới lạ lẫm, không ngừng công lược, hắn có thể hay không trở nên điên mất. Không nghĩ tới lo lắng của hắn cuối cùng vẫn biết thành sự thực.
Thời điểm không thể trốn tránh, kiên trì đối mặt, mới phát hiện ra lẻ loi một mình là cỡ nào thống khổ không chịu nổi.
….
“Hạ tiên sinh?” Hạ Lăng cảm giác cánh tay của mình nhẹ nhàng bị đẩy một cái, ngẩng đầu nhìn về phía nữ sinh ngồi ở đối diện bàn gỗ hình tròn, mới ý thức được bản thân thất thần ở thời điểm đối phương đang nói chuyện là cỡ nào thất lễ, “Thực xin lỗi, tôi vừa rồi không cẩn thận lại thất thần.”
“Không có việc gì.” Bạch Ly hướng Hạ Lăng lắc đầu, trên khuôn mặt tinh xảo lộ ra một nụ cười có vẻ dị thường chua xót. Cô cúi đầu nhìn cuốn truyện đồng thoại cổ đặt ở trên mặt bàn, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đuôi cá màu lam của nhân ngư trên bìa cuốn truyện, cuối cùng thở dài một tiếng, “Trước kia, tôi luôn luôn quấn quýt lấy anh trai, để anh ấy kể cho tôi nghe những câu chuyện xưa. Đợi tới khi tôi trưởng thành rồi, vẫn như cũ thích quấn quýt lấy anh trai. Chỉ là không nghĩ tới…”
“Ở thời điểm biết được tin tức này, tôi cũng rất khó chịu.” Hạ Lăng đem đồ uống mà phục vụ mới bê lên, đẩy tới trước mặt của Bạch Ly, suy tư một lát, mới mở miệng nói, “Tôi không tin cái thứ gọi là linh hồn này nọ, nhưng mà nếu có thể an ủi cô, tôi nghĩ, đại khái anh trai của cô cũng không hi vọng cô cứ tiếp tục chìm đắm trong bi thương sau khi anh ta ra đi.”
Bạch Ly lung tung lau đi nước mắt ở khóe mắt, đem cuốn truyện ở trên mặt bàn nhét vào trong túi xách, thanh âm của cô có chút nghẹn ngào, hướng Hạ Lăng cúi người, “Thật xin lỗi, Hạ tiên sinh. Tôi cảm thấy được tình trạng của mình hiện tại không được tốt cho lắm, hi vọng anh có thể thứ lỗi.”
….
Hạ Lăng có chút phiền muộn xoa loạn tóc của mình, từ khi hắn bắt đầu với tới thế giới mới, hệ thống liền hoàn toàn bị hỏng. Hiện tại tuy nói là đang ở trong trạng thái tu sửa, nhưng mà ngay cả một chút manh mối cũng không để lại cho hắn, hắn thậm chí ngay cả phải làm cái gì cũng không biết. Giống như cứ như vậy ở trong này xoay chuyển, cũng không có ai nguyện ý dẫn đường để hắn thoát khỏi nơi này.
Hắn chỉ có thể nghĩ đủ loại biện pháp để bản thân tìm ra manh mối, sau đó hắn liền phát hiện nguyên thân dường như có mối quan hệ cực kỳ chặt chẽ với Bạch gia. Bạch Lê của Bạch gia, cũng là bằng hữu tốt nhất của nguyên thân, ở một tháng trước đã chết, nghe nói là bởi vì gặp phải một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn. Hạ Lăng nghĩ muốn tìm hiểu nguồn gốc nguyên nhân cái chết của Bạch Lê, vì thế hắn tìm được Bạch Ly, là em gái ruột của Bạch Lê.
Đáng tiếc thời điểm khi Bạch Ly nhắc tới những chuyện liên quan tới anh trai mình, cảm xúc sẽ biến hóa rất lớn. Hạ Lăng cũng bởi vậy mà không thể từ trong miệng của Bạch Ly tìm ra được một ít thông tin hữu dụng nào.
Đại khái chính là không công mà về đi.
Hạ Lăng lẻ loi đi trên đường, hiện tại đã qua rạng sáng một chút, ngoại trừ mặt đường được đèn đường chiếu sáng ra thì những chỗ khác đều tối om, căn bản nhìn không thấy được gì. Hạ Lăng hướng bản thân rụt người vào trong áo bông, tuy rằng là mùa đông, nhưng mà hắn cho tới bây giờ vẫn không cảm thấy rét lạnh tới như vậy.
Hắn còn mơ hồ nhớ rõ giấc mộng ngày đó, trong mộng người nam nhân ôm lấy hắn, không ngừng kêu lên tên của hắn. Thân thể của y tựa như một khối băng, khiến cho tay chân của hắn trở nên lạnh lẽo, máu tựa hồ chậm rãi bị đông cứng lại. Mà cái rét lạnh vừa rồi, tựa hồ cùng trong mộng giống nhau, khiến cho hắn phát ra sợ hãi từ tận đáy lòng.
Nện bước bên dưới chân càng nhanh hơn, hắn cúi đầu không ngừng đi về phía trước. Không biết đi bao lâu, thời điểm hắn lần nữa ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mắt can bản cùng với ban đầu không có biến hóa gì. Hắn giống như đang giậm chân tại chỗ, một loại dự cảm không tốt bắt đầu tự nhiên sinh ra. Hạ Lăng bắt đầu hướng tới các phương hướng khác, ý đồ muốn thoát ra, nhưng cuối cùng đều thất bại trở lại điểm ban đầu.
Hắn tựa vào trên tường thở hổn hển, hà ra một màn sương mù màu trắng quấn quanh bên khóe mắt. Thời điểm hắn nghĩ muốn vươn tay xua đi màn sương mù kia, một đôi tay, từ bên kia tướng duỗi ra, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của hắn.
Hạ Lăng còn chưa kịp phản ứng, chủ nhân của đôi tay kia đã từng chút một xuyên qua tường tiến lại gần đây. Bởi vì ôm lấy hắn từ phía sau, cho nên Hạ Lăng căn bản nhìn không thấy mặt của người kia. Hắn chỉ có thể xác định, buổi tối ngày hôm nay hắn tựa hồ đã đụng phải ma.
Người nọ rất cao, thời điểm đem Hạ Lăng ôm vào trong ngực, Hạ Lăng miễn cưỡng chỉ có thể đứng tới cổ của y. Đầu của y tựa lên đỉnh đầu của Hạ Lăng, Hạ Lăng cơ hồ có thể cảm giác được máu trên đầu mình đang đảo ngược, lông tơ toàn thân bắt đầu dựng đứng lên. Tay phải của nam nhân từ phần eo của Hạ Lăng hướng về phía trước, cuối cùng dừng ở trên gương mặt của Hạ Lăng.
Xúc cảm lạnh như băng từ bên phải khuôn mặt truyền tới, khiến cho Hạ Lăng đánh một cái rùng mình. Cái tay kia nhẹ nhàng vỗ về mặt của Hạ Lăng, tựa như chạm tới món đồ chơi mà mình yêu thích nhất, không đành lòng để cho bất luận người nào làm hỏng hoặc là đụng tới, dù chỉ một chút.
“Anh… là ai…”
Hạ Lăng chỉ có thể miễn cưỡng phun ra vài chữ, hắn cảm thấy được răng nanh của mình đang không ngừng va vào nhau. Nam nhân không nói lời nào, chính là đem bàn tay kia buông xuống. Cuối cùng dùng sức một cái, ôm Hạ Lăng vào trong ***g ngực, giống như muốn đem hắn hung hăng nhét vào trong thân thể của chính mình.
Hạ Lăng bị đụng có chút choáng váng ở đầu, trong lúc mơ mơ màng màng, hắn cảm giác được vai trái trầm xuống, một cái đầu nhìn không rõ mặt tựa lên trên vai, hàn khí xâm nhập vào hai má của hắn, khiến cho sắc mặt của hắn lập tức trở nên trắng bệch.
“Rốt cuộc, cùng tìm được, em.”
“Trò chơi, nên kết thúc.”
Bi thương, thống khổ, mất mạc lại mang theo một chút tiêu cực, toàn bộ tình tự này đều nảy lên trong lòng của Hạ Lăng. Hắn nguyên bản còn muốn giãy dụa, động tác cũng dần dần ngưng lại, cuối cùng thậm chí còn bắt đầu nhắm lại hai mắt, tùy ý để rét lạnh cùng hắc ám cắn nuốt hắn tới mức hầu như không còn. Nam nhân liền cứ như vậy ôm hắn, thấp giọng nở nụ cười. Cái loại tiếng cười quỷ dị lại đáng sợ này, làm cho Hạ Lăng ý thức được, nam nhân này với người đã từng xuất hiện ở trong mộng của hắn, là cùng một người.
Không, có lẽ cũng không phải là người.
Hắn sẽ chết như vậy sao… Chuyện gì cũng chưa từng làm, chuyện gì cũng không biết, cứ như vậy chết đi. Hắn vất vả lâu như vậy rốt cuộc để làm gì? Hắn không ngừng công lược, chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng thôi sao…
Trong bóng đêm, tựa hồ có một đôi tay đem hắn từ trên mặt đất kéo lên, Hạ Lăng ánh mắt vô thần nhìn Bạch Ly đang cầm lấy cánh tay của mình. Bạch Ly vốn muốn tìm Hạ Lăng, nói cho hắn biết chuyện về anh trai của mình, không nghĩ tới liền thấy hắn tê liệt ngã xuống trên mặt đất, toàn thân lạnh như băng cực kỳ đáng sợ. Mặc cho cô gọi tên của Hạ Lăng như thế nào, hắn cũng không có động tĩnh gì cả.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể đem Hạ Lăng từ trên mặt đất kéo lên, không nghĩ tới như vậy lại có hiệu quả. Cô đem áo bông bản thân lúc trước mang theo để đề phòng khoác lên trên người Hạ Lăng, vỗ nhè nhẹ lưng của hắn, nói: “Anh làm sao vậy? Vì sao lại ngã vào bên cạnh tường?”
Cô căn bản không dám tưởng tượng, nếu ban nãy mình không kịp đuổi theo Hạ Lăng, như vậy đêm nay hắn có thể hay không sẽ chết ở đây. Phải biết rằng con đường nhỏ này có rất ít người đi qua, hoặc có thể nói là không có ai.
Bạch Ly đi tới trước, đỡ lấy thân mình của Hạ Lăng. Không biết vì cái gì, cô chung quy cảm thấy được thân thể của Hạ Lăng nhẹ ngoài sức tưởng tượng, giống như căn bản không có trọng lượng.
“Nhìn tình trạng của anh quả thực không ổn, tôi trước mang anh trở về.”
Hạ Lăng biết chỉ bằng bản thân là hoàn toàn đi không nổi, chỉ có thể hướng Bạch Ly gật gật đầu. Hắn dựa vào vai của cô, từng chút từng chút một tiến lên phía trước.
Mà ở phía sau hai người bọn họ, nam nhân như một đoàn sương mù ẩn nấp trong bóng đêm, mặt không thay đổi nhìn bọn họ chậm rãi rời đi. Ánh mắt của y thủy chung vẫn luôn dừng ở trên người của Hạ Lăng, không dời đi dù chỉ một chút.
….
Hạ Lăng trở lại căn hộ của mình, tiếp nhận nước ấm của Bạch Ly đã đun, trên người đắp vài tầng chân bông, lúc này mới cảm nhận được bản thân vẫn còn sống. Cái loại rét lạnh này hắn thật sự không muốn nếm thử thêm lần nữa, khoảng cách với tử vong chỉ còn cách nửa bước, nếu Bạch Ly không xuất hiện, hắn phỏng chừng tối ngày hôm nay phải khai báo hộ khẩu ở nơi khác rồi.
“Hạ tiêu sinh, anh cảm thấy thế nào?” Bạch Ly thấy sắc mặt của Hạ Lăng không còn tái nhợt nữa, mới mở miệng hỏi. Cô trước đó đã giúp Hạ Lăng kiểm tra nhiệt độ thân thể, thấp vượt quá mức nhiệt độ cho phép đối với thân thể của con người, toàn thân lạnh như một khối băng. Hạ Lăng uống một ngụm nước ấm, kết quả bởi vì uống quá nhanh, khiến cho đầu lưỡi bị bỏng một chút, đau tới mức hắn phải hít khí.
“Tốt… tốt hơn nhiều…” Hạ Lăng buông cốc nước trên tay xuống, đem toàn bộ thân thể của mình lui vào bên trong chăn bông, chỉ lộ ra đôi con con ngươi, “Cái kia, cảm ơn cô… Nếu không ngại, cô có thể trực tiếp gọi tên của tôi. Hạ tiên sinh cái gì đó, chung quy vẫn cảm thấy không được thân thiết cho lắm.”
“Được, Hạ tiên… Hạ Lăng.” Bạch Ly trong nhất thời chưa thay đổi được xưng hô, vươn tay gãi gãi tóc, có chút xấu hổ hỏi, “Nhưng mà Hạ Lăng, anh trước đó vì sao lại ngã vào bên cạnh tường? Hơn nữa thân thể còn lạnh như băng vậy.” Vấn đề này của Bạch Ly, Hạ Lăng cũng không biết nên trả lời như thế nào. Chuyện tình trước đó xảy ra, Hạ Lăng cũng không cho rằng đấy là ảo giác, nhưng mà dưới tình huống không có chứng cứ, hắn không thể nói ra chuyện này.
Bạch Ly thấy Hạ Lăng trì hoãn không trả lời, cũng biết Hạ Lăng không muốn trả lời vấn đề này. Cô chỉ có thể cười gượng hai tiếng, lúc sau giống như nghĩ tới điều gì đó, cầm lấy chiếc túi đặt tại một bên, đem tới trước mặt cua Hạ Lăng, “Đúng rồi, anh xem những thứ này, đây đều là ảnh chụp được anh trai tôi giữ gìn cẩn thận khi còn sống, căn bản không cho người khác chạm vào. Có lẽ thứ này sẽ trợ giúp chút gì đó cho anh.”
Ảnh chụp được Bạch Lê giữ gìn cẩn thận khi còn sống sao? Hạ Lăng có chút nghi hoặc, Bạch Ly vì cái gì lại đem thứ quan trọng như vậy đưa cho mình xem. Hắn trong nhất thời còn chưa phản ứng lại được, có đồng ý tiếp nhận hay không, hay là cự tuyệt đem trả trở lại.
Bạch Ly nhìn ra nghi hoặc của Hạ Lăng, hai tay đặt lên trên đùi, cúi đầu, tóc mái trên trán che khuất ánh mắt của cô, “Tôi chỉ là muốn biết xem rốt cuộc bởi vì nguyên nhân gì mà anh trai lại chết. Hoặc là nên nói, tôi cảm thấy vụ tai nạn xe cộ kia không phải là ngoài ý muốn. Cộng thêm anh là bằng hữu tốt nhất của anh trai khi còn sống, cho nên tôi cảm thấy được, anh là một người có thể đáng giá để tin tưởng.”
Thẳng tới một giây, hắn đi tới một hoàn cảnh hoàn toàn mới, mặc cho hắn có kêu gọi như thế nào, hệ thống cũng không có phát ra bất cứ thanh âm nào. Hắn mới đột nhiên bừng tỉnh, tại trong lúc không ngừng công lược, trừ bỏ hệ thống ra, hắn không có bất cứ người quen thuộc nào bên cạnh.
Có đôi khi hắn tự nhiên suy nghĩ, nếu như chỉ có một mình hắn ở tại trong một thế giới lạ lẫm, không ngừng công lược, hắn có thể hay không trở nên điên mất. Không nghĩ tới lo lắng của hắn cuối cùng vẫn biết thành sự thực.
Thời điểm không thể trốn tránh, kiên trì đối mặt, mới phát hiện ra lẻ loi một mình là cỡ nào thống khổ không chịu nổi.
….
“Hạ tiên sinh?” Hạ Lăng cảm giác cánh tay của mình nhẹ nhàng bị đẩy một cái, ngẩng đầu nhìn về phía nữ sinh ngồi ở đối diện bàn gỗ hình tròn, mới ý thức được bản thân thất thần ở thời điểm đối phương đang nói chuyện là cỡ nào thất lễ, “Thực xin lỗi, tôi vừa rồi không cẩn thận lại thất thần.”
“Không có việc gì.” Bạch Ly hướng Hạ Lăng lắc đầu, trên khuôn mặt tinh xảo lộ ra một nụ cười có vẻ dị thường chua xót. Cô cúi đầu nhìn cuốn truyện đồng thoại cổ đặt ở trên mặt bàn, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đuôi cá màu lam của nhân ngư trên bìa cuốn truyện, cuối cùng thở dài một tiếng, “Trước kia, tôi luôn luôn quấn quýt lấy anh trai, để anh ấy kể cho tôi nghe những câu chuyện xưa. Đợi tới khi tôi trưởng thành rồi, vẫn như cũ thích quấn quýt lấy anh trai. Chỉ là không nghĩ tới…”
“Ở thời điểm biết được tin tức này, tôi cũng rất khó chịu.” Hạ Lăng đem đồ uống mà phục vụ mới bê lên, đẩy tới trước mặt của Bạch Ly, suy tư một lát, mới mở miệng nói, “Tôi không tin cái thứ gọi là linh hồn này nọ, nhưng mà nếu có thể an ủi cô, tôi nghĩ, đại khái anh trai của cô cũng không hi vọng cô cứ tiếp tục chìm đắm trong bi thương sau khi anh ta ra đi.”
Bạch Ly lung tung lau đi nước mắt ở khóe mắt, đem cuốn truyện ở trên mặt bàn nhét vào trong túi xách, thanh âm của cô có chút nghẹn ngào, hướng Hạ Lăng cúi người, “Thật xin lỗi, Hạ tiên sinh. Tôi cảm thấy được tình trạng của mình hiện tại không được tốt cho lắm, hi vọng anh có thể thứ lỗi.”
….
Hạ Lăng có chút phiền muộn xoa loạn tóc của mình, từ khi hắn bắt đầu với tới thế giới mới, hệ thống liền hoàn toàn bị hỏng. Hiện tại tuy nói là đang ở trong trạng thái tu sửa, nhưng mà ngay cả một chút manh mối cũng không để lại cho hắn, hắn thậm chí ngay cả phải làm cái gì cũng không biết. Giống như cứ như vậy ở trong này xoay chuyển, cũng không có ai nguyện ý dẫn đường để hắn thoát khỏi nơi này.
Hắn chỉ có thể nghĩ đủ loại biện pháp để bản thân tìm ra manh mối, sau đó hắn liền phát hiện nguyên thân dường như có mối quan hệ cực kỳ chặt chẽ với Bạch gia. Bạch Lê của Bạch gia, cũng là bằng hữu tốt nhất của nguyên thân, ở một tháng trước đã chết, nghe nói là bởi vì gặp phải một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn. Hạ Lăng nghĩ muốn tìm hiểu nguồn gốc nguyên nhân cái chết của Bạch Lê, vì thế hắn tìm được Bạch Ly, là em gái ruột của Bạch Lê.
Đáng tiếc thời điểm khi Bạch Ly nhắc tới những chuyện liên quan tới anh trai mình, cảm xúc sẽ biến hóa rất lớn. Hạ Lăng cũng bởi vậy mà không thể từ trong miệng của Bạch Ly tìm ra được một ít thông tin hữu dụng nào.
Đại khái chính là không công mà về đi.
Hạ Lăng lẻ loi đi trên đường, hiện tại đã qua rạng sáng một chút, ngoại trừ mặt đường được đèn đường chiếu sáng ra thì những chỗ khác đều tối om, căn bản nhìn không thấy được gì. Hạ Lăng hướng bản thân rụt người vào trong áo bông, tuy rằng là mùa đông, nhưng mà hắn cho tới bây giờ vẫn không cảm thấy rét lạnh tới như vậy.
Hắn còn mơ hồ nhớ rõ giấc mộng ngày đó, trong mộng người nam nhân ôm lấy hắn, không ngừng kêu lên tên của hắn. Thân thể của y tựa như một khối băng, khiến cho tay chân của hắn trở nên lạnh lẽo, máu tựa hồ chậm rãi bị đông cứng lại. Mà cái rét lạnh vừa rồi, tựa hồ cùng trong mộng giống nhau, khiến cho hắn phát ra sợ hãi từ tận đáy lòng.
Nện bước bên dưới chân càng nhanh hơn, hắn cúi đầu không ngừng đi về phía trước. Không biết đi bao lâu, thời điểm hắn lần nữa ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mắt can bản cùng với ban đầu không có biến hóa gì. Hắn giống như đang giậm chân tại chỗ, một loại dự cảm không tốt bắt đầu tự nhiên sinh ra. Hạ Lăng bắt đầu hướng tới các phương hướng khác, ý đồ muốn thoát ra, nhưng cuối cùng đều thất bại trở lại điểm ban đầu.
Hắn tựa vào trên tường thở hổn hển, hà ra một màn sương mù màu trắng quấn quanh bên khóe mắt. Thời điểm hắn nghĩ muốn vươn tay xua đi màn sương mù kia, một đôi tay, từ bên kia tướng duỗi ra, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của hắn.
Hạ Lăng còn chưa kịp phản ứng, chủ nhân của đôi tay kia đã từng chút một xuyên qua tường tiến lại gần đây. Bởi vì ôm lấy hắn từ phía sau, cho nên Hạ Lăng căn bản nhìn không thấy mặt của người kia. Hắn chỉ có thể xác định, buổi tối ngày hôm nay hắn tựa hồ đã đụng phải ma.
Người nọ rất cao, thời điểm đem Hạ Lăng ôm vào trong ngực, Hạ Lăng miễn cưỡng chỉ có thể đứng tới cổ của y. Đầu của y tựa lên đỉnh đầu của Hạ Lăng, Hạ Lăng cơ hồ có thể cảm giác được máu trên đầu mình đang đảo ngược, lông tơ toàn thân bắt đầu dựng đứng lên. Tay phải của nam nhân từ phần eo của Hạ Lăng hướng về phía trước, cuối cùng dừng ở trên gương mặt của Hạ Lăng.
Xúc cảm lạnh như băng từ bên phải khuôn mặt truyền tới, khiến cho Hạ Lăng đánh một cái rùng mình. Cái tay kia nhẹ nhàng vỗ về mặt của Hạ Lăng, tựa như chạm tới món đồ chơi mà mình yêu thích nhất, không đành lòng để cho bất luận người nào làm hỏng hoặc là đụng tới, dù chỉ một chút.
“Anh… là ai…”
Hạ Lăng chỉ có thể miễn cưỡng phun ra vài chữ, hắn cảm thấy được răng nanh của mình đang không ngừng va vào nhau. Nam nhân không nói lời nào, chính là đem bàn tay kia buông xuống. Cuối cùng dùng sức một cái, ôm Hạ Lăng vào trong ***g ngực, giống như muốn đem hắn hung hăng nhét vào trong thân thể của chính mình.
Hạ Lăng bị đụng có chút choáng váng ở đầu, trong lúc mơ mơ màng màng, hắn cảm giác được vai trái trầm xuống, một cái đầu nhìn không rõ mặt tựa lên trên vai, hàn khí xâm nhập vào hai má của hắn, khiến cho sắc mặt của hắn lập tức trở nên trắng bệch.
“Rốt cuộc, cùng tìm được, em.”
“Trò chơi, nên kết thúc.”
Bi thương, thống khổ, mất mạc lại mang theo một chút tiêu cực, toàn bộ tình tự này đều nảy lên trong lòng của Hạ Lăng. Hắn nguyên bản còn muốn giãy dụa, động tác cũng dần dần ngưng lại, cuối cùng thậm chí còn bắt đầu nhắm lại hai mắt, tùy ý để rét lạnh cùng hắc ám cắn nuốt hắn tới mức hầu như không còn. Nam nhân liền cứ như vậy ôm hắn, thấp giọng nở nụ cười. Cái loại tiếng cười quỷ dị lại đáng sợ này, làm cho Hạ Lăng ý thức được, nam nhân này với người đã từng xuất hiện ở trong mộng của hắn, là cùng một người.
Không, có lẽ cũng không phải là người.
Hắn sẽ chết như vậy sao… Chuyện gì cũng chưa từng làm, chuyện gì cũng không biết, cứ như vậy chết đi. Hắn vất vả lâu như vậy rốt cuộc để làm gì? Hắn không ngừng công lược, chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng thôi sao…
Trong bóng đêm, tựa hồ có một đôi tay đem hắn từ trên mặt đất kéo lên, Hạ Lăng ánh mắt vô thần nhìn Bạch Ly đang cầm lấy cánh tay của mình. Bạch Ly vốn muốn tìm Hạ Lăng, nói cho hắn biết chuyện về anh trai của mình, không nghĩ tới liền thấy hắn tê liệt ngã xuống trên mặt đất, toàn thân lạnh như băng cực kỳ đáng sợ. Mặc cho cô gọi tên của Hạ Lăng như thế nào, hắn cũng không có động tĩnh gì cả.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể đem Hạ Lăng từ trên mặt đất kéo lên, không nghĩ tới như vậy lại có hiệu quả. Cô đem áo bông bản thân lúc trước mang theo để đề phòng khoác lên trên người Hạ Lăng, vỗ nhè nhẹ lưng của hắn, nói: “Anh làm sao vậy? Vì sao lại ngã vào bên cạnh tường?”
Cô căn bản không dám tưởng tượng, nếu ban nãy mình không kịp đuổi theo Hạ Lăng, như vậy đêm nay hắn có thể hay không sẽ chết ở đây. Phải biết rằng con đường nhỏ này có rất ít người đi qua, hoặc có thể nói là không có ai.
Bạch Ly đi tới trước, đỡ lấy thân mình của Hạ Lăng. Không biết vì cái gì, cô chung quy cảm thấy được thân thể của Hạ Lăng nhẹ ngoài sức tưởng tượng, giống như căn bản không có trọng lượng.
“Nhìn tình trạng của anh quả thực không ổn, tôi trước mang anh trở về.”
Hạ Lăng biết chỉ bằng bản thân là hoàn toàn đi không nổi, chỉ có thể hướng Bạch Ly gật gật đầu. Hắn dựa vào vai của cô, từng chút từng chút một tiến lên phía trước.
Mà ở phía sau hai người bọn họ, nam nhân như một đoàn sương mù ẩn nấp trong bóng đêm, mặt không thay đổi nhìn bọn họ chậm rãi rời đi. Ánh mắt của y thủy chung vẫn luôn dừng ở trên người của Hạ Lăng, không dời đi dù chỉ một chút.
….
Hạ Lăng trở lại căn hộ của mình, tiếp nhận nước ấm của Bạch Ly đã đun, trên người đắp vài tầng chân bông, lúc này mới cảm nhận được bản thân vẫn còn sống. Cái loại rét lạnh này hắn thật sự không muốn nếm thử thêm lần nữa, khoảng cách với tử vong chỉ còn cách nửa bước, nếu Bạch Ly không xuất hiện, hắn phỏng chừng tối ngày hôm nay phải khai báo hộ khẩu ở nơi khác rồi.
“Hạ tiêu sinh, anh cảm thấy thế nào?” Bạch Ly thấy sắc mặt của Hạ Lăng không còn tái nhợt nữa, mới mở miệng hỏi. Cô trước đó đã giúp Hạ Lăng kiểm tra nhiệt độ thân thể, thấp vượt quá mức nhiệt độ cho phép đối với thân thể của con người, toàn thân lạnh như một khối băng. Hạ Lăng uống một ngụm nước ấm, kết quả bởi vì uống quá nhanh, khiến cho đầu lưỡi bị bỏng một chút, đau tới mức hắn phải hít khí.
“Tốt… tốt hơn nhiều…” Hạ Lăng buông cốc nước trên tay xuống, đem toàn bộ thân thể của mình lui vào bên trong chăn bông, chỉ lộ ra đôi con con ngươi, “Cái kia, cảm ơn cô… Nếu không ngại, cô có thể trực tiếp gọi tên của tôi. Hạ tiên sinh cái gì đó, chung quy vẫn cảm thấy không được thân thiết cho lắm.”
“Được, Hạ tiên… Hạ Lăng.” Bạch Ly trong nhất thời chưa thay đổi được xưng hô, vươn tay gãi gãi tóc, có chút xấu hổ hỏi, “Nhưng mà Hạ Lăng, anh trước đó vì sao lại ngã vào bên cạnh tường? Hơn nữa thân thể còn lạnh như băng vậy.” Vấn đề này của Bạch Ly, Hạ Lăng cũng không biết nên trả lời như thế nào. Chuyện tình trước đó xảy ra, Hạ Lăng cũng không cho rằng đấy là ảo giác, nhưng mà dưới tình huống không có chứng cứ, hắn không thể nói ra chuyện này.
Bạch Ly thấy Hạ Lăng trì hoãn không trả lời, cũng biết Hạ Lăng không muốn trả lời vấn đề này. Cô chỉ có thể cười gượng hai tiếng, lúc sau giống như nghĩ tới điều gì đó, cầm lấy chiếc túi đặt tại một bên, đem tới trước mặt cua Hạ Lăng, “Đúng rồi, anh xem những thứ này, đây đều là ảnh chụp được anh trai tôi giữ gìn cẩn thận khi còn sống, căn bản không cho người khác chạm vào. Có lẽ thứ này sẽ trợ giúp chút gì đó cho anh.”
Ảnh chụp được Bạch Lê giữ gìn cẩn thận khi còn sống sao? Hạ Lăng có chút nghi hoặc, Bạch Ly vì cái gì lại đem thứ quan trọng như vậy đưa cho mình xem. Hắn trong nhất thời còn chưa phản ứng lại được, có đồng ý tiếp nhận hay không, hay là cự tuyệt đem trả trở lại.
Bạch Ly nhìn ra nghi hoặc của Hạ Lăng, hai tay đặt lên trên đùi, cúi đầu, tóc mái trên trán che khuất ánh mắt của cô, “Tôi chỉ là muốn biết xem rốt cuộc bởi vì nguyên nhân gì mà anh trai lại chết. Hoặc là nên nói, tôi cảm thấy vụ tai nạn xe cộ kia không phải là ngoài ý muốn. Cộng thêm anh là bằng hữu tốt nhất của anh trai khi còn sống, cho nên tôi cảm thấy được, anh là một người có thể đáng giá để tin tưởng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.