Chương 53: ✥ NAM THẦN, THEO TA VỀ NHÀ ✥
Cự Trì Liệu
15/04/2017
Hạ Lăng cảm giác bản thân hình như đã mơ một giấc mộng rất dài, trong
mộng hắn bởi vì bị bệnh tim bẩm sinh mà qua đời, sau đó buộc định với hệ thống, vì sống lại mà đi quấy rầy cuộc sống của một vài người đáng lẽ
không cùng hắn dính dáng chút quan hệ nào cả.
Thời điểm khi hắn mở to mắt ra, thấy chính là căn phòng vừa quen thuộc trước kia, rồi lại có chút hơi xa lạ. Chuông gió treo ở tại cửa sổ bởi vì cơn gió nhẹ thổi qua khung cửa sổ bán mở, mà vang lên những thanh âm vô cùng phấn chấn dễ nghe.
Một tiếng lại một tiếng, tựa như trong trí nhớ, chưa bao giờ thay đổi.
Hạ Lăng đi xuống dưới giường, trên người mặc bộ áo ngủ mà hắn vẫn luôn rất thích, theo trí nhớ, hắn đi vào trong một phòng tắm. Trong gương phản chiếu ra một người đối với hắn có chút xa lạ, một đầu tóc đen hỗn độn không chịu nổi tùy ý vểnh lên, ánh mắt bán híp, giống như đối với cái gì cũng đều không có hứng thú, không nâng dậy được nổi một chút tinh thần.
Nếu thật sự kia không phải chỉ là một giấc mộng, phỏng chừng hắn tức trước đó đã chết đi?
Hạ Lăng vươn tay đặt ở trên tấm gương, màu da tái nhợt hơi có chút bệnh trạng khiến cho hắn xác định bản thân quả thực đã lâu rồi chưa được tắm dưới ánh nắng mặt trời.
Như vậy hết thảy đều là sự thực, hắn về nhà, rốt cuộc, không bao giờ phải tiếp tục đi công lược mục tiêu nữa.
“Bảo bối, rời giường rồi à.” Ngoài cửa vang lên thanh âm rất êm tai, Hạ Lăng cũng không biết bản thân đã bao lâu rồi chưa nghe thấy. Hắn nhớ mang máng, ở khi hắn còn rất nhỏ rất nhỏ, chủ nhân của thanh âm này quấn quýt lấy hắn, kể cho hắn nghe những câu chuyện xưa, hoặc là hát cho hắn nghe những bài ca thực dễ nghe.
Hạ Lăng bàn tay mở ra cửa phòng có chút run rẩy, hắn biết đây là chân thực, nhưng chính là vẫn nhịn không được sinh ra chút sợ hãi, cùng phủ nhận đây chỉ là một hồi ảo giác. Hắn thử vài lần mới đem nắm cửa mở ra được, lại không biết trên mặt của mình từ bao giờ đã tràn ngập nước mắt. Cũng chính là ở giây tiếp theo, khi hắn nhìn thấy nữ nhân đang đứng bên ngoài cửa, hắn sẽ nhịn không được nhào vào ***g ngực của bà, lớn tiếng khóc lên.
“Thật là, đều đã là người lớn rồi, còn ôm mẹ để khóc.” Nữ nhân xoa xoa mái tóc của Hạ Lăng, từ đầu tới cuối đều lộ ra nụ cười ôn nhu kia. Liền giống như trong suy nghĩ của Hạ Lăng, mẹ của hắn vẫn luôn là một người dịu dàng như vậy.
….
Thời điểm công lược mục tiêu, Hạ Lăng cho rằng chỉ cần trở về, hết thảy đều sẽ kết thúc. Nhưng cho tới bây giờ, khi hắn nhìn thấy người đang nằm ở trên giường bệnh, hắn mới phát hiện ra suy nghĩ của mình sai lầm rồi, hơn nữa còn là hoàn toàn sai.
“Bảo bối, mẹ ra ngoài trước.” Mẹ Hạ xoa xoa đầu của Hạ Lăng, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Hạ Lăng cảm thấy tất cả đều là mộng, nếu như vậy, tối thiểu hắn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhìn Lâm Quân Ngạn đang nằm ở trên giường bệnh, cần phải dùng tới bình dưỡng khí để hô hấp, hiện giờ đã sớm biết thành một người sống đời sống thực vật, Hạ Lăng rốt cuộc nhịn không được ghé vào bên tay của y, khóc lên. Đôi tay dài trắng nõn nà kia nhìn kỹ đều có thể thấy được những lỗ châm thật nhỏ, lưu lại đầy ấn tích bên trên.
Lâm Quân Ngạn, là nam sinh mà từ nhỏ hắn đã quen biết.
Ở trong trí nhớ mơ hồ không rõ của hắn, cơ hồ mỗi một cảnh tượng, đều có sự hiện hữu của nam sinh này ở bên trong, vẫn luôn, vẫn luôn kéo dài cho tới tận bây giờ.
Không nên, hắn không nên quên đi Lâm Quân Ngạn. Chỉ là vì cái gì khi hắn muốn nhớ tới, trong đầu lại trống rỗng…
[Bởi vì Player đã mất đi một thứ quan trọng nhất.]
Là thứ… quan trọng nhất ư?
[Là trí nhớ nha. Player trong quá trình không ngừng công lược mục tiêu, sẽ từng chút một mất đi trí nhớ về cuộc sống có Lâm Quân Ngạn ở bên cạnh. Cậu còn nhớ rõ thời điểm lúc trước khi tôi cưỡng chế buộc định cậu không? Cậu bởi vì bệnh tim bẩm sinh mà chết đi, nhưng Lâm Quân Ngạn bởi vì để cho cậu sống lại, ở trong mỗi một cái thế giới đều bồi ở bên cạnh cậu. Kỳ thực tất cả những nam thần mà cậu công lược, có thể nói đều là một người, chính là anh ta. Nhưng mà lại cũng có thể nói rằng, không phải là anh ta. Bởi vì mỗi một nam thần đều gần giống như một mảnh nhỏ trí nhớ, cũng không phải là tồn tại chân thực. Giống như lúc trước khi ở trong thế giới của Bạch Lê tôi đã từng nói vậy, thế giới này là một nửa chân thực, một nửa giả dối. Mà thế giới công lược, chính là một tầng giả dối kia.]
[Cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên các mục tiêu công lược đều rất nhanh gia tăng hảo cảm đối với Player.]
[Nhưng bởi vì vướng phải một số nguyên nhân, Player đã trở lại, nhưng ý thức của Lâm Quân Ngạn vẫn dừng lại ở trong những thế giới hư ảo kia.]
Tao bây giờ phải làm sao đây…
[Trở lại, trở lại tìm kiếm trí nhớ đã mất. Hơn nữa, còn dắt người kia trở về. Nếu Player quyết định xong rồi, liền cùng tôi nói.]
Lúc sau cũng không còn nghe thấy thanh âm của hệ thống nữa.
Nhìn khuôn mặt của Lâm Quân Ngạn, Hạ Lăng mới phát hiện ra, mỗi một mục tiêu công lược tuy rằng nhìn qua thì căn bản không giống nhau, nhưng chung quy vẫn gây cho hắn một loại cảm giác rất quen thuộc. Tựa như Giang Mục vậy, rõ ràng quen biết không bao lâu, lại có thể khiến cho hắn cảm thấy dị thường an tâm.
“Tuy rằng có rất nhiều ký ức mà em không thể nhớ ra được, nhưng mà em nhất định sẽ tìm chúng trở về. Cho nên anh phải chờ em, chờ em mang anh trở về.”
Hệ thống, mang tao quay trở lại.
[Được thôi Player, tôi trước tiên phải giải thích một chút.]
[Thời điểm trở về, mục tiêu công lược sẽ đối với Player có vài phần để ý, nhưng cũng sẽ không đem lực chú ý đặt ở trên người của Player, bởi vì ‘Hạ Lăng’ trong ấn tượng của bọn họ cũng không phải nguyên thể của Player. Mà Player tuyệt đối không được phép nói ra thân phận chân thực của bản thân, phải để mục tiêu công lược tự đoán ra mới được.]
* nguyên thể: thân thể (dung mạo) nguyên gốc của Hạ Lăng
[Như vậy nếu đã chuẩn bị tốt rồi, nên trở về thôi, Player sẽ không trước khi lâm trận liền lùi bước đấy chứ? (≧▽≦)/]
Mới không đâu, tao nhất định sẽ mang Lâm Quân Ngạn trở về.
Nhất định!
Thời điểm khi hắn mở to mắt ra, thấy chính là căn phòng vừa quen thuộc trước kia, rồi lại có chút hơi xa lạ. Chuông gió treo ở tại cửa sổ bởi vì cơn gió nhẹ thổi qua khung cửa sổ bán mở, mà vang lên những thanh âm vô cùng phấn chấn dễ nghe.
Một tiếng lại một tiếng, tựa như trong trí nhớ, chưa bao giờ thay đổi.
Hạ Lăng đi xuống dưới giường, trên người mặc bộ áo ngủ mà hắn vẫn luôn rất thích, theo trí nhớ, hắn đi vào trong một phòng tắm. Trong gương phản chiếu ra một người đối với hắn có chút xa lạ, một đầu tóc đen hỗn độn không chịu nổi tùy ý vểnh lên, ánh mắt bán híp, giống như đối với cái gì cũng đều không có hứng thú, không nâng dậy được nổi một chút tinh thần.
Nếu thật sự kia không phải chỉ là một giấc mộng, phỏng chừng hắn tức trước đó đã chết đi?
Hạ Lăng vươn tay đặt ở trên tấm gương, màu da tái nhợt hơi có chút bệnh trạng khiến cho hắn xác định bản thân quả thực đã lâu rồi chưa được tắm dưới ánh nắng mặt trời.
Như vậy hết thảy đều là sự thực, hắn về nhà, rốt cuộc, không bao giờ phải tiếp tục đi công lược mục tiêu nữa.
“Bảo bối, rời giường rồi à.” Ngoài cửa vang lên thanh âm rất êm tai, Hạ Lăng cũng không biết bản thân đã bao lâu rồi chưa nghe thấy. Hắn nhớ mang máng, ở khi hắn còn rất nhỏ rất nhỏ, chủ nhân của thanh âm này quấn quýt lấy hắn, kể cho hắn nghe những câu chuyện xưa, hoặc là hát cho hắn nghe những bài ca thực dễ nghe.
Hạ Lăng bàn tay mở ra cửa phòng có chút run rẩy, hắn biết đây là chân thực, nhưng chính là vẫn nhịn không được sinh ra chút sợ hãi, cùng phủ nhận đây chỉ là một hồi ảo giác. Hắn thử vài lần mới đem nắm cửa mở ra được, lại không biết trên mặt của mình từ bao giờ đã tràn ngập nước mắt. Cũng chính là ở giây tiếp theo, khi hắn nhìn thấy nữ nhân đang đứng bên ngoài cửa, hắn sẽ nhịn không được nhào vào ***g ngực của bà, lớn tiếng khóc lên.
“Thật là, đều đã là người lớn rồi, còn ôm mẹ để khóc.” Nữ nhân xoa xoa mái tóc của Hạ Lăng, từ đầu tới cuối đều lộ ra nụ cười ôn nhu kia. Liền giống như trong suy nghĩ của Hạ Lăng, mẹ của hắn vẫn luôn là một người dịu dàng như vậy.
….
Thời điểm công lược mục tiêu, Hạ Lăng cho rằng chỉ cần trở về, hết thảy đều sẽ kết thúc. Nhưng cho tới bây giờ, khi hắn nhìn thấy người đang nằm ở trên giường bệnh, hắn mới phát hiện ra suy nghĩ của mình sai lầm rồi, hơn nữa còn là hoàn toàn sai.
“Bảo bối, mẹ ra ngoài trước.” Mẹ Hạ xoa xoa đầu của Hạ Lăng, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Hạ Lăng cảm thấy tất cả đều là mộng, nếu như vậy, tối thiểu hắn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhìn Lâm Quân Ngạn đang nằm ở trên giường bệnh, cần phải dùng tới bình dưỡng khí để hô hấp, hiện giờ đã sớm biết thành một người sống đời sống thực vật, Hạ Lăng rốt cuộc nhịn không được ghé vào bên tay của y, khóc lên. Đôi tay dài trắng nõn nà kia nhìn kỹ đều có thể thấy được những lỗ châm thật nhỏ, lưu lại đầy ấn tích bên trên.
Lâm Quân Ngạn, là nam sinh mà từ nhỏ hắn đã quen biết.
Ở trong trí nhớ mơ hồ không rõ của hắn, cơ hồ mỗi một cảnh tượng, đều có sự hiện hữu của nam sinh này ở bên trong, vẫn luôn, vẫn luôn kéo dài cho tới tận bây giờ.
Không nên, hắn không nên quên đi Lâm Quân Ngạn. Chỉ là vì cái gì khi hắn muốn nhớ tới, trong đầu lại trống rỗng…
[Bởi vì Player đã mất đi một thứ quan trọng nhất.]
Là thứ… quan trọng nhất ư?
[Là trí nhớ nha. Player trong quá trình không ngừng công lược mục tiêu, sẽ từng chút một mất đi trí nhớ về cuộc sống có Lâm Quân Ngạn ở bên cạnh. Cậu còn nhớ rõ thời điểm lúc trước khi tôi cưỡng chế buộc định cậu không? Cậu bởi vì bệnh tim bẩm sinh mà chết đi, nhưng Lâm Quân Ngạn bởi vì để cho cậu sống lại, ở trong mỗi một cái thế giới đều bồi ở bên cạnh cậu. Kỳ thực tất cả những nam thần mà cậu công lược, có thể nói đều là một người, chính là anh ta. Nhưng mà lại cũng có thể nói rằng, không phải là anh ta. Bởi vì mỗi một nam thần đều gần giống như một mảnh nhỏ trí nhớ, cũng không phải là tồn tại chân thực. Giống như lúc trước khi ở trong thế giới của Bạch Lê tôi đã từng nói vậy, thế giới này là một nửa chân thực, một nửa giả dối. Mà thế giới công lược, chính là một tầng giả dối kia.]
[Cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên các mục tiêu công lược đều rất nhanh gia tăng hảo cảm đối với Player.]
[Nhưng bởi vì vướng phải một số nguyên nhân, Player đã trở lại, nhưng ý thức của Lâm Quân Ngạn vẫn dừng lại ở trong những thế giới hư ảo kia.]
Tao bây giờ phải làm sao đây…
[Trở lại, trở lại tìm kiếm trí nhớ đã mất. Hơn nữa, còn dắt người kia trở về. Nếu Player quyết định xong rồi, liền cùng tôi nói.]
Lúc sau cũng không còn nghe thấy thanh âm của hệ thống nữa.
Nhìn khuôn mặt của Lâm Quân Ngạn, Hạ Lăng mới phát hiện ra, mỗi một mục tiêu công lược tuy rằng nhìn qua thì căn bản không giống nhau, nhưng chung quy vẫn gây cho hắn một loại cảm giác rất quen thuộc. Tựa như Giang Mục vậy, rõ ràng quen biết không bao lâu, lại có thể khiến cho hắn cảm thấy dị thường an tâm.
“Tuy rằng có rất nhiều ký ức mà em không thể nhớ ra được, nhưng mà em nhất định sẽ tìm chúng trở về. Cho nên anh phải chờ em, chờ em mang anh trở về.”
Hệ thống, mang tao quay trở lại.
[Được thôi Player, tôi trước tiên phải giải thích một chút.]
[Thời điểm trở về, mục tiêu công lược sẽ đối với Player có vài phần để ý, nhưng cũng sẽ không đem lực chú ý đặt ở trên người của Player, bởi vì ‘Hạ Lăng’ trong ấn tượng của bọn họ cũng không phải nguyên thể của Player. Mà Player tuyệt đối không được phép nói ra thân phận chân thực của bản thân, phải để mục tiêu công lược tự đoán ra mới được.]
* nguyên thể: thân thể (dung mạo) nguyên gốc của Hạ Lăng
[Như vậy nếu đã chuẩn bị tốt rồi, nên trở về thôi, Player sẽ không trước khi lâm trận liền lùi bước đấy chứ? (≧▽≦)/]
Mới không đâu, tao nhất định sẽ mang Lâm Quân Ngạn trở về.
Nhất định!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.