Chương 42
Cự Trì Liệu
15/04/2017
Quả nhiên ngôn ngữ tứ chi chính là ngôn ngữ đơn giản dễ hiểu nhất trên
thế giới, ngay cả chủ nhân bệnh thần kinh cũng bối rối nhìn ra được hắn
đang lo lắng điều gì.
Hạ Lăng hướng Tiêu Lạc gật mạnh cái đầu nho nhỏ, một đôi lỗ tai ngăn ngắn màu trắng dựng thẳng lên. Tiêu Lạc nhìn thấy vậy, tâm đều mềm nhũn, sờ sờ đầu của Hạ Lăng, ngược lại cầm lấy lọ thuốc kia, “Có đôi khi cảm thấy, mày thực giống một con người.”
Vô nghĩa! Vốn là người có được không! Nếu không phải cái hệ thống thích hãm hại kia đào hố hắn, hắn sẽ biến thành một con mèo sao!
[Cười mà không nói.]
Hạ Lăng tuy rằng chỉ là một con mèo con, nhưng mà móng vuốt của hắn vô cùng sắc bén. Nếu hắn thực sự dùng sức cào, miệng vết thương trên tay của Tiêu Lạc phỏng chừng có thể thấy được cả xương bên trong. Hương vị của nước thuốc thực gay mũi, Hạ Lăng né ra xa nhưng vẫn có thể ngửi được cỗ mùi kia. Hơn nữa khứu giác của hắn hiện tại càng thêm linh mẫn hơn so với trước kia, loại hương vị này quả thực là chịu không nổi.
Tiêu Lạc bôi thuốc xong mới phát hiện ra Hạ Lăng nguyên bản vẫn ngồi xổm bên cạnh cánh tay của mình không biết từ lúc nào đã chạy tới góc bàn bên kia. Y vừa định vươn tay ra ôm lấy Hạ Lăng, đã bị Hạ Lăng đập cho một cái móng vuốt.
“Làm sao vậy?”
Hạ Lăng dùng móng vuốt che mũi, một cái móng vuốt khác chỉ tới lọ thuốc trên tay của Tiêu Lạc. Nếu là người bình thường, đại não sẽ không thể nào hiểu dược ngôn ngữ tứ chi của Hạ Lăng. Thế nhưng Tiêu Lạc không phải là người bình thường, cho nên đại não của bọn họ cơ hồ trong một giây đồng hồ liền có thể hiểu được ý của nhau.
“Đã nói với mày là không cần bôi thuốc, là mày cường thế bắt tao bôi, còn lấy cái chết để uy hiếp. Hiện tại tốt lắm, tao bôi thuốc xong thì mày lại dám ghét bỏ mùi hương, a, thực thương tâm.” Nói xong, y dùng tay phải chống đầu, cả người nhìn qua vô cùng ủ rũ, một bộ dáng bị người ta vứt bỏ.
Quả nhiên, nếu chủ nhân thần kinh có thể trở nên bình thường hơn một chút thì thế giới này tuyệt đối là không bình thường, xứng đáng bị mèo, không, là bị người vứt bỏ.
Hạ Lăng mặc kệ Tiêu Lạc nghĩ thế nào, trở mình một cái nhảy xuống bàn. Còn chưa có kịp chuẩn bị, đã bị hai tay của Tiêu Lạc bắt lấy thân thể, đem hắn kéo vào trong ***g ngực. Hạ Lăng cái đầu nhỏ bị va vào trước ngực của Tiêu Lạc, trực tiếp choáng váng mơ hồ, hắn vươn móng vuốt lên xoa xoa cái chỗ bị đập tới phát đau.
Hạ Lăng nhẹ nhàng khóc thút thít một tiếng, Tiêu Lạc cúi đầu liền bắt gặp đôi mắt bịt kín một tầng hơi nước của Hạ Lăng, đáng thương vô cùng. Y nhướng hàng lông mày, nhéo nhéo cái lỗ tai của Hạ Lăng, không che giấu chút nào sự sung sướng khi thấy người gặp nạn, “Ai bảo mày chạy, hử? Đối với tiểu tử không ngoan như mày, nếu tao không giáo huấn một chút, cái mũi của mày sẽ ngước ngược lên trời, khi ấy phải làm sao đây?”
Loại cảm giác này thực sự là bị ngược tâm ngược thân. Sốt ruột muốn chữa trị cho chủ nhân, thật sự là sỉ nhục của cả một đời.
Hạ Lăng giãy không ra, chỉ có thể an phận lui vào trong ***g ngực của Tiêu Lạc, tìm chết gãi gãi vào trong lòng bàn tay của y. Tiêu Lạc cảm giác được trong lòng bàn tay ngứa ngáy, nâng tay lên đè lại đầu của Hạ Lăng, thấp giọng nói: “Đừng nghịch.”
(╯▽╰) nghịch gì a, không có nghịch a.
Tiêu Lạc nằm ở trên giường, đem Hạ Lăng nâng lên trước mặt, một người một mèo ánh mắt đối diện nhau. Không biết qua bao lâu, Tiêu Lạc mới bật cười, có chút không hiểu vì sao. Bất quá Hạ Lăng biết Tiêu Lạc đầu óc có vấn đề, cho nên cũng liền vui vẻ tiếp nhận sự thật rằng chủ nhân nhà mình thỉnh thoảng sẽ làm ra vài điều khó hiểu.
“Này, Tiểu Nãi Miêu, có đôi khi tao cảm thấy sống ở trên thế giới này thực sự quá mệt mỏi a.”
“Tất cả mọi người đem tao trở thành kẻ điên. Tao từng nghĩ, dù sao trên thế giới này có ít đi một người là tao thì cũng chẳng có vấn đề gì. Tao sống, có ý nghĩa gì đâu.”
“Sau đó tao liền thấy bản thân dùng dao lưu lại vết sẹo trên cánh tay của chính mình. Tao nghĩ cho dù tao có thực sự muốn tiếp tục sống thì cái ‘tên kia’ cũng muốn kéo theo tao chết đi.”
“Nhưng mà hiện tại gặp mày, nói như thế nào nhỉ, mấy ngày ngay ở chung cùng với mày, tao mới phát hiện ra rằng có một số việc so với thống khổ sống sót còn quan trọng hơn.”
“Cảm ơn mày.”
Ồ, rốt cuộc cũng phát hiện ra hắn tốt sao? Cũng không tính là quá trễ, liền tha thứ cho anh đó, thân ái.
Hạ Lăng vặn vẹo một cái, ở thời điểm Tiêu Lạc không kịp phản ứng, từ trong tay của y nhảy xuống, trực tiếp rơi tại trên mặt của Tiêu Lạc. Cái đuôi mềm mại thực dài cuốn quanh cổ của Tiêu Lạc, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Lạc, Hạ Lăng hôn lên cái trán của y.
“Meo.” Kỳ thực làm một người chủ nhân mà nói, anh cũng thực xứng chức a. Chính là ngẫu nhiên sẽ phát bệnh, nhưng mà chỉ cần anh kiên trì uống thuốc, chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt.
Hạ Lăng nâng móng vuốt, tựa như Tiêu Lạc thường hay sờ đầu hắn, xoa xoa đầu của Tiêu Lạc. Tóc của Tiêu Lạc dựng lên thực thoải mái, điều này khiến cho Hạ Lăng hiểu được, vì sao có nhiều người lại thích sờ đầu động vật tới như vậy. Phòng chừng cùng với nguyên lý này giống nhau đi.
Tiêu Lạc không nghĩ tới Hạ Lăng sẽ làm như vậy, ước chừng sửng sốt hết hơn một phút đồng hồ, đại não mới tiếp nhận được việc sủng vật nhà mình đột nhiên rơi xuống, sau đó còn hôn trán của y, sờ sờ đầu trấn an y. Tiêu Lạc từ trong khiếp sợ hồi thần.
Y thậm chí còn sinh ra một loại cảm giác rằng bản thân đã bị sủng vật nhà mình đùa giỡn, ừm, thực sự.
Nâng lên mí mắt, vừa vặn thấy Hạ Lăng đang ngáp một cái thực lớn, nhìn qua có vẻ không cố được nữa. Tiêu Lạc bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Đi ngủ đi. Nếu dám nằm úp sấp trên mặt của tao thì bữa tối hôm nay liền là món mèo nướng.”
Có bản lĩnh, anh liền ăn a!Hạ Lăng mặc kệ lời của Tiêu Lạc, cố ý ghé vào trên mặt của y không chịu đi xuống. Cho dù Tiêu Lạc uy hiếp hắn như thế nào, hắn cũng đều coi như gió thoáng bên tai. Tiêu Lạc rốt cuộc nhịn không được nghĩ muốn đem Hạ Lăng kéo xuống, Hạ Lăng liền vươn móng vuốt ra ôm lấy đầu của Tiêu Lạc. Tiêu Lạc nếu thực sự dám kéo xuống, phỏng chừng sẽ phải chịu hai vết cào sâu, khuôn mặt nhất định bị hủy dung.
Thực sự là càng ngày càng biết giày vò.
Tiêu Lạc không có biện pháp, chỉ có thể vỗ vỗ lưng của Hạ Lăng: “Đi xuống, ngoan ngoãn ngủ, bằng không không cho mày ăn cơm.”
Nhắc tới ăn cơm, Hạ Lăng lấy lại tinh thần, nguyên bản vẻ mặt bất mãn lập tức liền thay đổi biểu tình, rất nhanh từ trên mặt của Tiêu Lạc nhảy xuống. Tự hỏi một hồi, mới vươn đầu lưỡi liếm liếm mặt của Tiêu Lạc.
Nếu liền bởi vì chuyện này mà về sau không cho hắn ăn cơm, hắn nhất định sẽ khóc chết, tuyệt đối. Cho nên hiện tại phải trấn an đứa nhỏ vừa ngốc nghếch vừa sợ bị bỏ rơi này một chút. A, làm một người (mèo) nuôi dưỡng bệnh thần kinh mà nói, thật sự là quá mệt mỏi.
Nghĩ tới về sau còn phải mang theo đứa nhỏ bệnh thần kinh lớn như vậy ra ngoài, Hạ Lăng cũng hoang mang.
Cho nên hiện tại trên thế giới có một loại bệnh gọi là trung nhị bệnh, trị không hết cũng là một chuyện khiến cho người ta phải đau trứng.
(trung nhị bệnh: một từ ngữ mạng, dùng để chế giễu những thanh niên tự mãn hay tự cảm thấy hài lòng với bản thân, luôn sống trong thế giới riêng của chính mình.)
Nói đi nói lại, một chủ nhân một sủng vật đều có bệnh. Bất đồng chính là chủ nhân tuy biết mình có bệnh nhưng lại buông tha chữa trị; sủng vật thì cố tình không chịu chấp nhận rằng mình có bệnh, một mặt còn khuyên chủ nhân của mình không nên buông tha cho giúp đỡ cùng chữa trị.
Thật sự là một chuyện xưa bi thương [ngọn nến]
….
Hạ Lăng ngủ trưa no rồi liền phát hiện ra Tiêu Lạc ở bên cạnh mình còn chưa có tỉnh lại. Dung nhan đang ngủ của mỹ nhân quả thực đẹp tới muốn bạo phát. Tâm tình vui đùa dâng lên, hắn ôm lấy cái đuôi của chính mình, chậm rãi để ở dưới chóp mũi của Tiêu Lạc, chọc a chọc. Không quá vài giây, Tiêu Lạc bị chọc tới không chịu nổi, mở mắt ra liền cầm lấy cái đuôi, bộ dáng hoàn toàn không hề có một chút nào như vừa mới tỉnh ngủ.
Chơi trò đùa dai bị bắt ngay tại trận, cảm giác thực không tốt.
Tiêu Lạc cầm theo cái đuôi của Hạ Lăng, đem hắn nâng qua quá mặt. Hạ Lăng bị ăn đau, thời điểm muốn cào mặt Tiêu Lạc mới phát hiện ra bản thân với không tới. Tiêu Lạc cũng biết không thể lôi kéo đuôi mèo như vậy, liền đem Hạ Lăng thả lại trên giường. Sau đó nhìn thấy Hạ Lăng ném tới một ánh mắt trợn trắng, cuộn tròn thân thể, không muốn nhìn mặt của y.
Tiêu Lạc cũng không biết bản thân nên cười hay nên tức giận, trợ giúp xoa xoa cái đuôi của Hạ Lăng, ngữ khí mang theo một tia tình cảm không xác định: “Thật sự đau a? Nếu không phải mày đánh thức tao, tao cũng sẽ không làm như vậy. Tao khi rời giường bị huyết áp thấp.”
Mau đi uống thuốc đi, chủ nhân ngu xuẩn! Anh có biết chuyện rời giường bị huyết áp thấp nghe rất điêu không? Trước kia sao không thấy anh bị như vậy? Hôm nay bệnh này mới có có phải không! Hơn nữa, nhìn anh như vậy, chỗ nào giống người từng ngủ qua! Nói cũng phải có lý chứ!
Hạ Lăng đau lòng cái đuôi của chính mình, không để cho Tiêu Lạc giúp đỡ xoa xoa nữa, mãnh liệt rút cái đuôi đang nằm trong tay của Tiêu Lạc trở về. Không nghĩ tới Tiêu Lạc buông tay ra trước, khiến cho hắn lập tức liền bay ra ngoài, ở trên giường lăn vài vòng mới dừng lại được.
Chủ nhân bệnh thần kinh, tới chiến đi, không cần nói thêm cái gì cả, tuyệt đối sẽ không nghe anh giải thích gì hết!
Vì thế, Tiêu Lạc quả thực đúng là không giải thích gì cả. Y quấy nhiễu cái cổ của Hạ Lăng, lại nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức đặt ở trên tủ đầu giường, đã hơn một giờ, trực tiếp xốc chăn xuống giường: “Tao đi pha sữa cho mày, mày đừng chạy loạn.”
Anh nói không chạy loạn thì tôi sẽ không chạy loạn a.
“Nói cách khác, nếu biết mày dám rời đi, để đói mày mấy ngày cho mày yên tĩnh.”
Sau đó, Hạ Lăng cũng không dám tìm đường chế, ghé ở trên giường chờ đồ ăn mà Tiêu Lạc đang chuẩn bị cho mình. Nhàm chán tới cực điểm, hắn rốt cuộc nhịn không được bắt đầu chơi trò cắn gối. Gối đầu của Tiêu Lạc cực kỳ mềm, Hạ Lăng sau khi ghé vào bên trên, toàn bộ thân thể đều lõm xuống, nhẹ nhàng cắn một cái liền vạch ra được một lỗ hổng.
Hạ Lăng đem bông trong gối đầu đều đào ra, tự mình chui vào bên trong đống bông. Lông toàn thân trắng như tuyết, hắn cứ như vậy trộn lẫn vào, quả thực không khác gì bông.
Cuối cùng cũng nhàm chán, Hạ Lăng liền cầm bông, đem toàn bộ ném lên trên không trung, thỉnh thoảng dùng móng vuốt chọc chọc những sợi bông sắp rơi xuống mặt đất, chơi tới quay cuồng trời đất. Kết quả sau khi chơi đùa xong thực thê thảm. Đợi tới lúc Tiêu Lạc cầm bình sữa quay trở lại, trên mặt đất đã vương vãi đầy những sợi bông bị xé nát, bên trên còn mơ hồ dính một ít nước miếng của Hạ Lăng.
Tiêu Lạc duy nhất chỉ cảm thấy hiện tại thực đau đầu, đem bình sữa nhét vào trong lòng Hạ Lăng, dọn dẹp một chút bông ở trên mặt đất, y rốt cuộc nhịn không được, hỏi: “Mày có phải là đói tới điên rồi hay không? Sao lại muốn ăn mấy thứ đồ giống như bông thế này? Hoặc là nên nói, mày liếm lông của chính bản thân gì đó? Mày hẳn là không có nuốt vào đi?”
Ngu xuẩn a, loại đồ vật này đương nhiên không thể nuốt xuống, chủ nhân bệnh thần kinh, anh không thể quên uống thuốc a…
Hạ Lăng ở trong lòng khinh bỉ còn chưa xong, hắn liền cảm giác được trong dạ dày từng trận khó chịu dâng lên, trực tiếp đem thứ gì đó trong bụng nôn ra, mang theo mùi sữa. Một viên bông có dính bên trên nước miếng cùng sữa, ba một tiếng, rơi xuống trên giường của Tiêu Lạc.
Hạ Lăng: Cảm giác bị mất mặt thật sự là khó chịu…
Hạ Lăng hướng Tiêu Lạc gật mạnh cái đầu nho nhỏ, một đôi lỗ tai ngăn ngắn màu trắng dựng thẳng lên. Tiêu Lạc nhìn thấy vậy, tâm đều mềm nhũn, sờ sờ đầu của Hạ Lăng, ngược lại cầm lấy lọ thuốc kia, “Có đôi khi cảm thấy, mày thực giống một con người.”
Vô nghĩa! Vốn là người có được không! Nếu không phải cái hệ thống thích hãm hại kia đào hố hắn, hắn sẽ biến thành một con mèo sao!
[Cười mà không nói.]
Hạ Lăng tuy rằng chỉ là một con mèo con, nhưng mà móng vuốt của hắn vô cùng sắc bén. Nếu hắn thực sự dùng sức cào, miệng vết thương trên tay của Tiêu Lạc phỏng chừng có thể thấy được cả xương bên trong. Hương vị của nước thuốc thực gay mũi, Hạ Lăng né ra xa nhưng vẫn có thể ngửi được cỗ mùi kia. Hơn nữa khứu giác của hắn hiện tại càng thêm linh mẫn hơn so với trước kia, loại hương vị này quả thực là chịu không nổi.
Tiêu Lạc bôi thuốc xong mới phát hiện ra Hạ Lăng nguyên bản vẫn ngồi xổm bên cạnh cánh tay của mình không biết từ lúc nào đã chạy tới góc bàn bên kia. Y vừa định vươn tay ra ôm lấy Hạ Lăng, đã bị Hạ Lăng đập cho một cái móng vuốt.
“Làm sao vậy?”
Hạ Lăng dùng móng vuốt che mũi, một cái móng vuốt khác chỉ tới lọ thuốc trên tay của Tiêu Lạc. Nếu là người bình thường, đại não sẽ không thể nào hiểu dược ngôn ngữ tứ chi của Hạ Lăng. Thế nhưng Tiêu Lạc không phải là người bình thường, cho nên đại não của bọn họ cơ hồ trong một giây đồng hồ liền có thể hiểu được ý của nhau.
“Đã nói với mày là không cần bôi thuốc, là mày cường thế bắt tao bôi, còn lấy cái chết để uy hiếp. Hiện tại tốt lắm, tao bôi thuốc xong thì mày lại dám ghét bỏ mùi hương, a, thực thương tâm.” Nói xong, y dùng tay phải chống đầu, cả người nhìn qua vô cùng ủ rũ, một bộ dáng bị người ta vứt bỏ.
Quả nhiên, nếu chủ nhân thần kinh có thể trở nên bình thường hơn một chút thì thế giới này tuyệt đối là không bình thường, xứng đáng bị mèo, không, là bị người vứt bỏ.
Hạ Lăng mặc kệ Tiêu Lạc nghĩ thế nào, trở mình một cái nhảy xuống bàn. Còn chưa có kịp chuẩn bị, đã bị hai tay của Tiêu Lạc bắt lấy thân thể, đem hắn kéo vào trong ***g ngực. Hạ Lăng cái đầu nhỏ bị va vào trước ngực của Tiêu Lạc, trực tiếp choáng váng mơ hồ, hắn vươn móng vuốt lên xoa xoa cái chỗ bị đập tới phát đau.
Hạ Lăng nhẹ nhàng khóc thút thít một tiếng, Tiêu Lạc cúi đầu liền bắt gặp đôi mắt bịt kín một tầng hơi nước của Hạ Lăng, đáng thương vô cùng. Y nhướng hàng lông mày, nhéo nhéo cái lỗ tai của Hạ Lăng, không che giấu chút nào sự sung sướng khi thấy người gặp nạn, “Ai bảo mày chạy, hử? Đối với tiểu tử không ngoan như mày, nếu tao không giáo huấn một chút, cái mũi của mày sẽ ngước ngược lên trời, khi ấy phải làm sao đây?”
Loại cảm giác này thực sự là bị ngược tâm ngược thân. Sốt ruột muốn chữa trị cho chủ nhân, thật sự là sỉ nhục của cả một đời.
Hạ Lăng giãy không ra, chỉ có thể an phận lui vào trong ***g ngực của Tiêu Lạc, tìm chết gãi gãi vào trong lòng bàn tay của y. Tiêu Lạc cảm giác được trong lòng bàn tay ngứa ngáy, nâng tay lên đè lại đầu của Hạ Lăng, thấp giọng nói: “Đừng nghịch.”
(╯▽╰) nghịch gì a, không có nghịch a.
Tiêu Lạc nằm ở trên giường, đem Hạ Lăng nâng lên trước mặt, một người một mèo ánh mắt đối diện nhau. Không biết qua bao lâu, Tiêu Lạc mới bật cười, có chút không hiểu vì sao. Bất quá Hạ Lăng biết Tiêu Lạc đầu óc có vấn đề, cho nên cũng liền vui vẻ tiếp nhận sự thật rằng chủ nhân nhà mình thỉnh thoảng sẽ làm ra vài điều khó hiểu.
“Này, Tiểu Nãi Miêu, có đôi khi tao cảm thấy sống ở trên thế giới này thực sự quá mệt mỏi a.”
“Tất cả mọi người đem tao trở thành kẻ điên. Tao từng nghĩ, dù sao trên thế giới này có ít đi một người là tao thì cũng chẳng có vấn đề gì. Tao sống, có ý nghĩa gì đâu.”
“Sau đó tao liền thấy bản thân dùng dao lưu lại vết sẹo trên cánh tay của chính mình. Tao nghĩ cho dù tao có thực sự muốn tiếp tục sống thì cái ‘tên kia’ cũng muốn kéo theo tao chết đi.”
“Nhưng mà hiện tại gặp mày, nói như thế nào nhỉ, mấy ngày ngay ở chung cùng với mày, tao mới phát hiện ra rằng có một số việc so với thống khổ sống sót còn quan trọng hơn.”
“Cảm ơn mày.”
Ồ, rốt cuộc cũng phát hiện ra hắn tốt sao? Cũng không tính là quá trễ, liền tha thứ cho anh đó, thân ái.
Hạ Lăng vặn vẹo một cái, ở thời điểm Tiêu Lạc không kịp phản ứng, từ trong tay của y nhảy xuống, trực tiếp rơi tại trên mặt của Tiêu Lạc. Cái đuôi mềm mại thực dài cuốn quanh cổ của Tiêu Lạc, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Lạc, Hạ Lăng hôn lên cái trán của y.
“Meo.” Kỳ thực làm một người chủ nhân mà nói, anh cũng thực xứng chức a. Chính là ngẫu nhiên sẽ phát bệnh, nhưng mà chỉ cần anh kiên trì uống thuốc, chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt.
Hạ Lăng nâng móng vuốt, tựa như Tiêu Lạc thường hay sờ đầu hắn, xoa xoa đầu của Tiêu Lạc. Tóc của Tiêu Lạc dựng lên thực thoải mái, điều này khiến cho Hạ Lăng hiểu được, vì sao có nhiều người lại thích sờ đầu động vật tới như vậy. Phòng chừng cùng với nguyên lý này giống nhau đi.
Tiêu Lạc không nghĩ tới Hạ Lăng sẽ làm như vậy, ước chừng sửng sốt hết hơn một phút đồng hồ, đại não mới tiếp nhận được việc sủng vật nhà mình đột nhiên rơi xuống, sau đó còn hôn trán của y, sờ sờ đầu trấn an y. Tiêu Lạc từ trong khiếp sợ hồi thần.
Y thậm chí còn sinh ra một loại cảm giác rằng bản thân đã bị sủng vật nhà mình đùa giỡn, ừm, thực sự.
Nâng lên mí mắt, vừa vặn thấy Hạ Lăng đang ngáp một cái thực lớn, nhìn qua có vẻ không cố được nữa. Tiêu Lạc bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Đi ngủ đi. Nếu dám nằm úp sấp trên mặt của tao thì bữa tối hôm nay liền là món mèo nướng.”
Có bản lĩnh, anh liền ăn a!Hạ Lăng mặc kệ lời của Tiêu Lạc, cố ý ghé vào trên mặt của y không chịu đi xuống. Cho dù Tiêu Lạc uy hiếp hắn như thế nào, hắn cũng đều coi như gió thoáng bên tai. Tiêu Lạc rốt cuộc nhịn không được nghĩ muốn đem Hạ Lăng kéo xuống, Hạ Lăng liền vươn móng vuốt ra ôm lấy đầu của Tiêu Lạc. Tiêu Lạc nếu thực sự dám kéo xuống, phỏng chừng sẽ phải chịu hai vết cào sâu, khuôn mặt nhất định bị hủy dung.
Thực sự là càng ngày càng biết giày vò.
Tiêu Lạc không có biện pháp, chỉ có thể vỗ vỗ lưng của Hạ Lăng: “Đi xuống, ngoan ngoãn ngủ, bằng không không cho mày ăn cơm.”
Nhắc tới ăn cơm, Hạ Lăng lấy lại tinh thần, nguyên bản vẻ mặt bất mãn lập tức liền thay đổi biểu tình, rất nhanh từ trên mặt của Tiêu Lạc nhảy xuống. Tự hỏi một hồi, mới vươn đầu lưỡi liếm liếm mặt của Tiêu Lạc.
Nếu liền bởi vì chuyện này mà về sau không cho hắn ăn cơm, hắn nhất định sẽ khóc chết, tuyệt đối. Cho nên hiện tại phải trấn an đứa nhỏ vừa ngốc nghếch vừa sợ bị bỏ rơi này một chút. A, làm một người (mèo) nuôi dưỡng bệnh thần kinh mà nói, thật sự là quá mệt mỏi.
Nghĩ tới về sau còn phải mang theo đứa nhỏ bệnh thần kinh lớn như vậy ra ngoài, Hạ Lăng cũng hoang mang.
Cho nên hiện tại trên thế giới có một loại bệnh gọi là trung nhị bệnh, trị không hết cũng là một chuyện khiến cho người ta phải đau trứng.
(trung nhị bệnh: một từ ngữ mạng, dùng để chế giễu những thanh niên tự mãn hay tự cảm thấy hài lòng với bản thân, luôn sống trong thế giới riêng của chính mình.)
Nói đi nói lại, một chủ nhân một sủng vật đều có bệnh. Bất đồng chính là chủ nhân tuy biết mình có bệnh nhưng lại buông tha chữa trị; sủng vật thì cố tình không chịu chấp nhận rằng mình có bệnh, một mặt còn khuyên chủ nhân của mình không nên buông tha cho giúp đỡ cùng chữa trị.
Thật sự là một chuyện xưa bi thương [ngọn nến]
….
Hạ Lăng ngủ trưa no rồi liền phát hiện ra Tiêu Lạc ở bên cạnh mình còn chưa có tỉnh lại. Dung nhan đang ngủ của mỹ nhân quả thực đẹp tới muốn bạo phát. Tâm tình vui đùa dâng lên, hắn ôm lấy cái đuôi của chính mình, chậm rãi để ở dưới chóp mũi của Tiêu Lạc, chọc a chọc. Không quá vài giây, Tiêu Lạc bị chọc tới không chịu nổi, mở mắt ra liền cầm lấy cái đuôi, bộ dáng hoàn toàn không hề có một chút nào như vừa mới tỉnh ngủ.
Chơi trò đùa dai bị bắt ngay tại trận, cảm giác thực không tốt.
Tiêu Lạc cầm theo cái đuôi của Hạ Lăng, đem hắn nâng qua quá mặt. Hạ Lăng bị ăn đau, thời điểm muốn cào mặt Tiêu Lạc mới phát hiện ra bản thân với không tới. Tiêu Lạc cũng biết không thể lôi kéo đuôi mèo như vậy, liền đem Hạ Lăng thả lại trên giường. Sau đó nhìn thấy Hạ Lăng ném tới một ánh mắt trợn trắng, cuộn tròn thân thể, không muốn nhìn mặt của y.
Tiêu Lạc cũng không biết bản thân nên cười hay nên tức giận, trợ giúp xoa xoa cái đuôi của Hạ Lăng, ngữ khí mang theo một tia tình cảm không xác định: “Thật sự đau a? Nếu không phải mày đánh thức tao, tao cũng sẽ không làm như vậy. Tao khi rời giường bị huyết áp thấp.”
Mau đi uống thuốc đi, chủ nhân ngu xuẩn! Anh có biết chuyện rời giường bị huyết áp thấp nghe rất điêu không? Trước kia sao không thấy anh bị như vậy? Hôm nay bệnh này mới có có phải không! Hơn nữa, nhìn anh như vậy, chỗ nào giống người từng ngủ qua! Nói cũng phải có lý chứ!
Hạ Lăng đau lòng cái đuôi của chính mình, không để cho Tiêu Lạc giúp đỡ xoa xoa nữa, mãnh liệt rút cái đuôi đang nằm trong tay của Tiêu Lạc trở về. Không nghĩ tới Tiêu Lạc buông tay ra trước, khiến cho hắn lập tức liền bay ra ngoài, ở trên giường lăn vài vòng mới dừng lại được.
Chủ nhân bệnh thần kinh, tới chiến đi, không cần nói thêm cái gì cả, tuyệt đối sẽ không nghe anh giải thích gì hết!
Vì thế, Tiêu Lạc quả thực đúng là không giải thích gì cả. Y quấy nhiễu cái cổ của Hạ Lăng, lại nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức đặt ở trên tủ đầu giường, đã hơn một giờ, trực tiếp xốc chăn xuống giường: “Tao đi pha sữa cho mày, mày đừng chạy loạn.”
Anh nói không chạy loạn thì tôi sẽ không chạy loạn a.
“Nói cách khác, nếu biết mày dám rời đi, để đói mày mấy ngày cho mày yên tĩnh.”
Sau đó, Hạ Lăng cũng không dám tìm đường chế, ghé ở trên giường chờ đồ ăn mà Tiêu Lạc đang chuẩn bị cho mình. Nhàm chán tới cực điểm, hắn rốt cuộc nhịn không được bắt đầu chơi trò cắn gối. Gối đầu của Tiêu Lạc cực kỳ mềm, Hạ Lăng sau khi ghé vào bên trên, toàn bộ thân thể đều lõm xuống, nhẹ nhàng cắn một cái liền vạch ra được một lỗ hổng.
Hạ Lăng đem bông trong gối đầu đều đào ra, tự mình chui vào bên trong đống bông. Lông toàn thân trắng như tuyết, hắn cứ như vậy trộn lẫn vào, quả thực không khác gì bông.
Cuối cùng cũng nhàm chán, Hạ Lăng liền cầm bông, đem toàn bộ ném lên trên không trung, thỉnh thoảng dùng móng vuốt chọc chọc những sợi bông sắp rơi xuống mặt đất, chơi tới quay cuồng trời đất. Kết quả sau khi chơi đùa xong thực thê thảm. Đợi tới lúc Tiêu Lạc cầm bình sữa quay trở lại, trên mặt đất đã vương vãi đầy những sợi bông bị xé nát, bên trên còn mơ hồ dính một ít nước miếng của Hạ Lăng.
Tiêu Lạc duy nhất chỉ cảm thấy hiện tại thực đau đầu, đem bình sữa nhét vào trong lòng Hạ Lăng, dọn dẹp một chút bông ở trên mặt đất, y rốt cuộc nhịn không được, hỏi: “Mày có phải là đói tới điên rồi hay không? Sao lại muốn ăn mấy thứ đồ giống như bông thế này? Hoặc là nên nói, mày liếm lông của chính bản thân gì đó? Mày hẳn là không có nuốt vào đi?”
Ngu xuẩn a, loại đồ vật này đương nhiên không thể nuốt xuống, chủ nhân bệnh thần kinh, anh không thể quên uống thuốc a…
Hạ Lăng ở trong lòng khinh bỉ còn chưa xong, hắn liền cảm giác được trong dạ dày từng trận khó chịu dâng lên, trực tiếp đem thứ gì đó trong bụng nôn ra, mang theo mùi sữa. Một viên bông có dính bên trên nước miếng cùng sữa, ba một tiếng, rơi xuống trên giường của Tiêu Lạc.
Hạ Lăng: Cảm giác bị mất mặt thật sự là khó chịu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.