Chương 78
Cự Trì Liệu
15/04/2017
Lạc Y, nếu tôi lừa gạt cậu, như vậy cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy tôi đang ngủ say ở trong ***g bảo dưỡng mà thôi.
Tôi không có nuốt lời, cho nên tôi đã trở về.
Nhưng mà như vậy thì đã làm sao? Lạc Y ánh mắt chậm hãi nheo lại thành một độ cong xinh đẹp, trong đôi mắt mà y nhìn về phía ‘Hạ Lăng’, duy nhất còn tồn tại, cũng chỉ có một chút lãnh ý như vậy. Thật giống như xuyên thấu qua đôi mắt kia, chính là đang nhìn về một khối thi thể lạnh như băng.
Bất quá lấy tình huống hiện tại mà nói, chỉ sợ khối thân thể này sau khi thêm một lần nữa được khâu ghép lại, sẽ biến thành một khối thi thể hư tổn mà thôi.
Bạch Lê vốn sẽ không phải chết, công kích của Lạc Y đối với y mà nói, một chút hiệu quả cũng không có. Nhưng mà dựa theo tình huống lúc này để phát triển tiếp, y phải lấy được tín nhiệm của Lạc Y. Lạc Y hiện tại đối với Hạ Lăng, đã hoàn toàn bị chuyển đổi thành thái độ cực đoan, mà cảm xúc cực đoan này của y, vừa vặn lại tương xứng Bạch Lê.
Bởi vì cảm xúc cực đoan được sinh ra từ Lạc Y, cho nên năng lượng của Bạch Lê dần dần được tăng lên. Bạch Lê không có nhiều thời gian để khống chế khối thân thể này, bất quá thoạt nhìn qua thì khối thân thể này cũng chẳng còn chống đỡ được bao lâu nữa, số liệu chung quy cũng chỉ là một đống số liệu mà thôi.
Thế nhưng Lạc Y lại không chịu đi theo kế hoạch mà y đã định ra từ trước. Như vậy thì y đành phải dứt khoát đổi sang một biện pháp khác, khiến cho Lạc Y triệt để biến mất là tốt rồi.
….
Không biết là bắt đầu từ khi nào, Hạ Lăng vẫn luôn có một loại cảm giác áp lực không thể giải thích, loại cảm giác này khác với cảm giác mà hắn cảm nhận được tại trong thế giới của Phó Hàn. Nếu muốn giải thích ra, thì cảm xúc của hắn bây giờ so với trước đó hỗn loạn hơn nhiều. Thế giới này vốn là bởi vì Lạc Y mà tồn tại, Hạ Lăng sợ hãi loại cảm giác bất an mà hắn đang cảm nhận được này, chính là bởi vì Lạc Y cho nên sinh ra.
Lần này vô luận là như thế nào, hắn cũng phải chạy đi để gặp được Lạc Y một lần. Thời gian nếu tiếp tục kéo dài, chỉ sợ nghênh đón hắn chính là kết cục sẽ phải vĩnh viễn ở lại tại đây, hơn nữa còn quên đi tất cả những ký ức không nên quên đi, đây không phải là kết quả mà Hạ Lăng muốn đón nhận. Gắt gao túm chặt lấy nút không gian đeo ở trên cổ, Hạ Lăng chỉ có thể lựa chọn đánh cược một phen.
Hạ Lăng điều khiển Bạch Linh, ngoài ý muốn thực thuận lợi tránh được toàn bộ tuần tra của hải tặc, chạy thoát ra bên ngoài. Mọi chuyện tiến triển quá mức thuận lợi, khiến cho Hạ Lăng có chút bất an, giống như chính mình vừa nhảy vào trong một bãy rập nào đó. Nhưng mà hắn hiện tại không còn lựa chọn nào khác, cho dù chỉ là một tia hi vọng trốn thoát, hắn cũng không thể buông tha. Hắn đã ở tại trong thế giới này quá lâu rồi, không biết tình hình thực tế của Lạc Y hiện tại như thế nào, lần này không thể không đi.
Không chỉ bởi vì cái kẻ đã nhập vào trong nguyên thân của hắn, mà còn bởi vì bất an bên dưới đáy lòng. Chính là hiện tại Hạ Lăng đối với vị trí của Lạc Y, hoàn toàn không xác định được, nói muốn tìm, căn bản chính là mò kim đáy bể. Rơi vào đường cùng, Hạ Lăng cũng chỉ có thể nhờ hệ thống tra xét vị trí của Lạc Y, kết quả bên trong màn hình ngoại trừ Lạc Y ra còn có thân ảnh của một người khác nữa.
[Là Bạch Lê. Player, phải mau chóng đuổi tới chỗ của mục tiêu công lược a.]
Cho nên người đang khống chế nguyên thân kia chính là Bạch Lê? Hạ Lăng không thể nghĩ ra được lý do vì sao Bạch Lê lại nhập vào nguyên thân của mình. Nhưng mà có một điều hắn dám khẳng định, bất an lần này, toàn bộ đều bởi vì sự xuất hiện của Bạch Lê. Lấy tính cách của Bạch Lê mà nói, y nhất định sẽ đối với Lạc Y làm ra chuyện gì đó, cố tình đây lại là việc mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.
….
“Chậc, quả nhiên là không chết sao?” Lạc Y nhìn Bạch Lê không chút thương tổn ở trong màn hình, hoàn toàn không hề ngoài ý muốn, nở ra một nụ cười, “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tiếp tục giả vờ nữa chứ.”
“Thì tính sao? Căn bản là ngươi sẽ không thể thương tổn được tới ta, bởi vì ta chính là kết quả được hình thành nên từ những cảm xúc tiêu cực của các ngươi. Mà năng lượng vừa rồi ngươi mới cung ứng cho ta, đã giúp ta bình phục không ít. Bất quá, nói thẳng ra, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một mảnh nhỏ trí nhớ mà thôi.”
Những lời nói của Bạch Lê khiến cho ánh mắt của Lạc Y hiện lên một tia sửng sốt. Trầm mặc ngắn ngủi lại khiến cho Bạch Lê đạt được hiệu quả như trong dự đoán, y nhìn về phía vị trí khoang điều khiển của cơ giáp hắc long, trên mặt không một tia cảm xúc, “Có phải hay không cảm thấy thực nghi hoặc? Cái gì gọi là mảnh nhỏ trí nhớ? Tuy rằng ta ban đầu muốn giết chết ngươi, sau đó để cho Hạ Lăng tiến vào trong thế giới tiếp theo. Bất quá so với kế hoạch ban đầu, hiện tại ta cảm thấy chẳng bằng để cho ngươi biết được toàn bộ chân tướng, sẽ thú vị hơn.”
“Ngươi căn bản không phải là một tồn tại chân thực, chỉ cần ngươi chết đi, cả thế giới này sẽ biến mất. Có phải hay không sẽ cảm thấy chơi vui lắm? Ngươi vĩnh viễn chỉ là một mảnh nhỏ trí nhớ của người khác mà thôi.”
Lạc Y đi xuống khỏi khoang điều khiển, nhìn Bạch Lê đứng cách đó không xa, y ngược lại dị thường bình tĩnh mở miệng nói, “Vì vậy ngươi hiện tại là đang muốn nói cho ta biết, sự tồn tại của ta kỳ thực chẳng có giá trị gì. Hạ Lăng tới trong thế giới này, mục đích là vì để tìm được mảnh nhỏ trí nhớ, cũng chính là ta… Chỉ cần ta chết đi, cậu ấy sẽ có thể thuận lợi đi tới thế giới tiếp theo, mà nơi đó lại có một mảnh nhỏ trí nhớ khác.”
“Ha, nguyên lai từ đầu tới cuối, cậu đều là lừa gạt tôi.” Khóe miệng của Lạc Y hướng về phía trước nhếch lên, y lẳng lặng nhìn lên không trung, nơi đó có cơ giáp cửu vĩ hồ màu trắng đang hướng về phía bọn họ bay tới. Y thậm chí có thể đoán được người đang ngồi ở trong khoang điều khiển của cơ giáp cửu vĩ hồ kia là ai. Từ ban đầu, y đã tìm sai mục tiêu, Beta đột nhiên xuất hiện kia mới chính là Hạ Lăng thực sự.
[Mục tiêu công lược đã xác nhận được thân phận của Player, kế tiếp chính là thời gian thu thập mảnh nhỏ trí nhớ.]
Thanh âm thông báo của hệ thống vang lên trong đầu của Hạ Lăng, nhưng mà giờ phút này, hắn phát hiện ra việc Lạc Y có nhận ra thân phận thật sự của hắn hay không, đã không còn quan trọng nữa. Bất an ở trong đáy lòng không ngừng nhắc nhở hắn. Tại trong thế giới của Phó Hàn, chính bởi vì hắn cố lờ đi cảm xúc bất an này, cho nên mới gây ra kết cục cuối cùng không tốt. Hiện tại, hắn không muốn để sự tình kia lại thêm một lần nữa phát sinh.
Hạ Lăng cơ hồ là ở khi Bạch Linh vừa tiếp đất liền nhảy ra khỏi khoang điều khiến, trước mắt là Bạch Lê cùng Lạc Y. Lạc Y vẫn gây cho hắn một loại cảm giác khó tả, khiến cho lông tơ của hắn dựng đứng hết cả lên. Loại cảm giác này hắn đã từng cảm nhận được khi đi vào trong thế giới của Bạch Lê. Nếu không phải bởi vì nụ cười của Lạc Y quá mức ôn nhu, thì Hạ Lăng sẽ nhịn không được mà sinh ra hoài nghi, đây mới chân chính là Bạch Lê.“Hạ Lăng, đã lâu không gặp.” Lạc Y đứng ở tại chỗ, áp bách nguyên bản thuộc về Alpha lúc này đã yếu đi một chút, cuối cùng liền chuyển thành hơi thở đặc trưng thuộc về Omega. Lạc Y tháo xuống găng tay, ngón tay thon dài chạm lên trên thắt lưng của y, “Lần đầu tiên cùng cậu gặp mặt, tôi là một Omega.”
“Nói thật, tôi cực kỳ chán ghét cùng người khác thân cận. Ở trong thế giới này, Omega chung quy cũng chỉ là công cụ sinh dục, cho nên tôi chán ghét thân phận này. Tôi không cần tới kỳ động dục gì đó kia. Thẳng cho tới khi gặp được cậu, tôi phát hiện ra, nếu như có thể cùng cậu ở chung một chỗ, cho dù có làm Omega, tôi cũng nguyện ý.”
“Tôi đã từng hỏi qua cậu rằng, cậu có muốn đứa nhỏ hay không. Tôi sợ cậu sẽ lựa chọn ở chung một chỗ với Beta hoặc là một người nào đó khác. Nếu như cậu lựa chọn phía trước, tôi nghĩ tôi sẽ giết chết đối tượng của cậu. Bất quá thực may mắn là cậu không muốn đứa nhỏ. Mỗi lần tôi nghĩ tới việc có thể cùng cậu ở chung một chỗ, tất cả những thống hận của bản thân tựa hồ đều biến mất.”
“Thẳng tới thời điểm cậu chết đi, tôi mới phát hiện ra sự bất lực của chính mình. Tôi một mực chờ đợi cậu trở về, nghĩ nhất định sẽ có một ngày nào đó cậu tỉnh lại. Kết quả đổi lại chính là có một người nói với tôi rằng, cậu là đi tới thế giới khác, mà tôi chẳng qua cũng chỉ là một mảnh nhỏ trí nhớ mà thôi, cả thế giới này đều vì tôi mà duy trì.”
“Cậu là muốn rời đi đi? Chỉ cần tôi ‘chết’ hoặc là tự nguyện biến mất, khi đó cậu mới có thể rời đi. Cho nên mặc kệ tôi có nói thế nào, cậu cũng sẽ không lưu lại, đúng không? Nếu cứ như vậy đơn giản đáp ứng cậu, thà rằng tôi lấy một phương thức, để cho cậu vĩnh viễn không thể dễ dàng quên đi tôi.” Lạc Y rút từ bên hông ra thanh kiếm năng lượng, nhắm ngay vào trái tim của chính mình, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Hạ Lăng, đâm tới: “Hạ Lăng, cậu phải nhớ thật kỹ, tôi chỉ là tôi, cũng không phải là mảnh nhớ trí nhớ gì đó kia.”
Kiếm năng lượng cùng với thân thể của Lạc Y từng chút một biến mất, trong đầu của Hạ Lăng có thể nói là hỗn loạn vô cùng, hoàn toàn không biết nên phải làm cái gì. Hắn chỉ cảm thấy chóp mũi chua xót, nước mắt bắt đầu không ngừng chảy ra bên ngoài. Xung quanh của mảnh nhỏ trí nhớ dần dần biến thành một mảnh hắc ám. Mảnh nhớ phát ra ánh hào quang màu đỏ, ở xung quanh Hạ Lăng cao thấp di chuyển, cuối cùng nhàng dung nhập vào trong cơ thể của Hạ Lăng.
Khác với những mảnh nhỏ trước đây, khối mảnh nhỏ trí nhớ phát ra ánh sáng màu đỏ này, lại khiến cho Hạ Lăng cảm thụ được một loại ấm áp trước nay chưa từng có. Trong trí nhớ, Hạ Lăng dựa vào thân cây ngủ say, ánh mắt trời rơi tại trên mặt của hắn mang theo vài phần nhu hòa không nói rõ, gió nhẹ phất qua ngọn cây, cũng thổi bay tóc ở trên trán của Hạ Lăng. Khi ngủ say, miệng của hắn hơi chu về phía trước, tựa hồ đang chìm trong giấc mộng đẹp.
Lâm Quân Ngạn nhìn thấy Hạ Lăng như vậy, có chút bất đắc dĩ đem áo khoác nhẹ nhàng trùm lên cơ thể của hắn. Động tác của y nhẹ nhàng tựa như không nỡ quấy rầy tới giấc ngủ của Hạ Lăng. Y liền cứ như vậy ngồi xuống bên Hạ Lăng, dựa vào hắn. Nhìn người mà bản thân đã thích rất nhiều năm kia, Lâm Quân Ngạn vẫn không thể đối mặt với Hạ Lăng nói ra tình cảm của chính mình.
Chỉ có ở trong tình huống Hạ Lăng hoàn toàn không biết gì cả, y mới cả thể dựa vào bên người của Hạ Lăng, nhẹ giọng mà nói một câu kia.
“Anh thích em.”
….
“Trước kia cậu tàn nhẫn biến mất trước mặt tôi, để lại cho tôi một lời hẹn ước không biết phải đợi tới khi nào. Hiện tại, đổi ngược lại là tôi biến mất ở trước mặt cậu, lấy phương thức ‘tự sát’, làm cho cậu vĩnh viễn phải nhớ kĩ tôi… Hạ Lăng, cậu biết không? Từng có một Omega vô cùng vô cùng vô cùng yêu thích một Beta. Omega hiểu được thân phận của chính mình, chỉ là y vẫn không cách nào kiềm chế được tình yêu của bản thân đối với Beta kia. Y muốn giữ lấy Beta kia, để cho trong mắt của đối phương chỉ có duy nhất thân ảnh của một mình mình.”
“Yêu đại khái là một cảm xúc không cách nào khống chế được, mà cố tình loại cảm xúc này lại khống chế tất cả mọi suy nghĩ của Omega kia. Cảm xúc này làm cho y trở nên điên cuồng, muốn đạt được tất cả những gì thuộc về Beta mà y yêu. Tới cuối cùng, đổi lấy một kết cục mà y không có cách nào chấp nhận được.”
“Bất quá thực tốt, Omega rốt cuộc cũng đã tìm được phương thức để làm cho Beta kia vĩnh viễn nhớ kỹ không quên được mình.”
“Hạ Lăng, tôi không hối hận khi gặp được cậu, nếu có thêm một lần nữa, tôi vẫn sẽ lựa chọn yêu cậu.”
“Có lẽ cho dù biết rõ bản thân sẽ táng thân trong biển lửa, nhưng đồng dạng, lại bất chấp hết thảy, chỉ vì muốn chạm được tới ấm áp mà mình vẫn luôn khát vọng, sau đó mới bằng lòng bỏ qua.”
~ ~ ~ ~ ~
Tác giả: Mục đích ban đầu chính là muốn để cho Lạc Y hắc hóa, như vậy thì nam thần bug Bạch Lê không bị biến thành người duy nhất bị hắc hóa.
Lạc Y tính cách chính là như vậy, không cam lòng trở thành một Omega, y có cuộc sống mà bản thân mong muốn, chính là bồi bên người Hạ Lăng.
Nhưng mà Hạ Lăng lại không thể nói ra sự tồn tại của hệ thống, cuối cùng lại vì cứu Lạc Y mà chết đi. Mặc kệ là ai, bất lực tận mắt chứng kiến người mà mình yêu nhất chết đi, đều sẽ cảm thấy đó mới là thống khổ nhất. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Lạc Y hắc hóa. Y không cam lòng trở thành một mảnh nhỏ trí nhớ giống như lời của Bạch Lê, Lạc Y chính là Lạc Y, cho nên thay vì để cho Hạ Lăng được thoải mái tiến vào một thế giới khác, chẳng bằng chọn một cách thức khiến cho Hạ Lăng vĩnh viễn nhớ kỹ mình.
Nói tới cực đoan, so với Bạch Lê, có lẽ Lạc Y còn cực đoan hơn. Đây có thể xem là yêu quá sinh hận. Nhưng dù sao thì trong số tất cả các nam thần, tôi vẫn rất thích Lạc Y _(:3ゝ∠)_
—
Editor: Bà tác giả chỉ thích Lạc Y mà thôi, cũng chẳng phải thích nhất. Người bả thích nhất dám khẳng định là Diệp Thừa cơ. Edit cái thế giới này xong, cảm xúc hỗn loạn quá. Trong số các thế giới mà Hạ Lăng quay trở lại, kết cục của Lạc Y là thảm nhất. Dùng một cách thức như vậy để bắt Hạ Lăng nhớ kỹ mình, tình yêu của Lạc Y quá mức mãnh liệt cùng cực đoan. Kiểu như thiêu thân yêu lửa, biết lao vào thì chết nhưng vẫn mù quáng tới cùng. Nhưng mà nói thực, đọc xong thế giới này, dù là Lạc Y, Hạ Dật hay là Hạ Viêm, tớ đều thích mà cũng đều thương… (╥﹏╥) Vẫn biết Hạ Lăng chỉ quan tâm nhất là Lâm Quân Ngạn, nhưng vẫn nhịn không được, vì những hoa đào khác của ẻm mà bi thương (╥﹏╥)
Tôi không có nuốt lời, cho nên tôi đã trở về.
Nhưng mà như vậy thì đã làm sao? Lạc Y ánh mắt chậm hãi nheo lại thành một độ cong xinh đẹp, trong đôi mắt mà y nhìn về phía ‘Hạ Lăng’, duy nhất còn tồn tại, cũng chỉ có một chút lãnh ý như vậy. Thật giống như xuyên thấu qua đôi mắt kia, chính là đang nhìn về một khối thi thể lạnh như băng.
Bất quá lấy tình huống hiện tại mà nói, chỉ sợ khối thân thể này sau khi thêm một lần nữa được khâu ghép lại, sẽ biến thành một khối thi thể hư tổn mà thôi.
Bạch Lê vốn sẽ không phải chết, công kích của Lạc Y đối với y mà nói, một chút hiệu quả cũng không có. Nhưng mà dựa theo tình huống lúc này để phát triển tiếp, y phải lấy được tín nhiệm của Lạc Y. Lạc Y hiện tại đối với Hạ Lăng, đã hoàn toàn bị chuyển đổi thành thái độ cực đoan, mà cảm xúc cực đoan này của y, vừa vặn lại tương xứng Bạch Lê.
Bởi vì cảm xúc cực đoan được sinh ra từ Lạc Y, cho nên năng lượng của Bạch Lê dần dần được tăng lên. Bạch Lê không có nhiều thời gian để khống chế khối thân thể này, bất quá thoạt nhìn qua thì khối thân thể này cũng chẳng còn chống đỡ được bao lâu nữa, số liệu chung quy cũng chỉ là một đống số liệu mà thôi.
Thế nhưng Lạc Y lại không chịu đi theo kế hoạch mà y đã định ra từ trước. Như vậy thì y đành phải dứt khoát đổi sang một biện pháp khác, khiến cho Lạc Y triệt để biến mất là tốt rồi.
….
Không biết là bắt đầu từ khi nào, Hạ Lăng vẫn luôn có một loại cảm giác áp lực không thể giải thích, loại cảm giác này khác với cảm giác mà hắn cảm nhận được tại trong thế giới của Phó Hàn. Nếu muốn giải thích ra, thì cảm xúc của hắn bây giờ so với trước đó hỗn loạn hơn nhiều. Thế giới này vốn là bởi vì Lạc Y mà tồn tại, Hạ Lăng sợ hãi loại cảm giác bất an mà hắn đang cảm nhận được này, chính là bởi vì Lạc Y cho nên sinh ra.
Lần này vô luận là như thế nào, hắn cũng phải chạy đi để gặp được Lạc Y một lần. Thời gian nếu tiếp tục kéo dài, chỉ sợ nghênh đón hắn chính là kết cục sẽ phải vĩnh viễn ở lại tại đây, hơn nữa còn quên đi tất cả những ký ức không nên quên đi, đây không phải là kết quả mà Hạ Lăng muốn đón nhận. Gắt gao túm chặt lấy nút không gian đeo ở trên cổ, Hạ Lăng chỉ có thể lựa chọn đánh cược một phen.
Hạ Lăng điều khiển Bạch Linh, ngoài ý muốn thực thuận lợi tránh được toàn bộ tuần tra của hải tặc, chạy thoát ra bên ngoài. Mọi chuyện tiến triển quá mức thuận lợi, khiến cho Hạ Lăng có chút bất an, giống như chính mình vừa nhảy vào trong một bãy rập nào đó. Nhưng mà hắn hiện tại không còn lựa chọn nào khác, cho dù chỉ là một tia hi vọng trốn thoát, hắn cũng không thể buông tha. Hắn đã ở tại trong thế giới này quá lâu rồi, không biết tình hình thực tế của Lạc Y hiện tại như thế nào, lần này không thể không đi.
Không chỉ bởi vì cái kẻ đã nhập vào trong nguyên thân của hắn, mà còn bởi vì bất an bên dưới đáy lòng. Chính là hiện tại Hạ Lăng đối với vị trí của Lạc Y, hoàn toàn không xác định được, nói muốn tìm, căn bản chính là mò kim đáy bể. Rơi vào đường cùng, Hạ Lăng cũng chỉ có thể nhờ hệ thống tra xét vị trí của Lạc Y, kết quả bên trong màn hình ngoại trừ Lạc Y ra còn có thân ảnh của một người khác nữa.
[Là Bạch Lê. Player, phải mau chóng đuổi tới chỗ của mục tiêu công lược a.]
Cho nên người đang khống chế nguyên thân kia chính là Bạch Lê? Hạ Lăng không thể nghĩ ra được lý do vì sao Bạch Lê lại nhập vào nguyên thân của mình. Nhưng mà có một điều hắn dám khẳng định, bất an lần này, toàn bộ đều bởi vì sự xuất hiện của Bạch Lê. Lấy tính cách của Bạch Lê mà nói, y nhất định sẽ đối với Lạc Y làm ra chuyện gì đó, cố tình đây lại là việc mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.
….
“Chậc, quả nhiên là không chết sao?” Lạc Y nhìn Bạch Lê không chút thương tổn ở trong màn hình, hoàn toàn không hề ngoài ý muốn, nở ra một nụ cười, “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tiếp tục giả vờ nữa chứ.”
“Thì tính sao? Căn bản là ngươi sẽ không thể thương tổn được tới ta, bởi vì ta chính là kết quả được hình thành nên từ những cảm xúc tiêu cực của các ngươi. Mà năng lượng vừa rồi ngươi mới cung ứng cho ta, đã giúp ta bình phục không ít. Bất quá, nói thẳng ra, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một mảnh nhỏ trí nhớ mà thôi.”
Những lời nói của Bạch Lê khiến cho ánh mắt của Lạc Y hiện lên một tia sửng sốt. Trầm mặc ngắn ngủi lại khiến cho Bạch Lê đạt được hiệu quả như trong dự đoán, y nhìn về phía vị trí khoang điều khiển của cơ giáp hắc long, trên mặt không một tia cảm xúc, “Có phải hay không cảm thấy thực nghi hoặc? Cái gì gọi là mảnh nhỏ trí nhớ? Tuy rằng ta ban đầu muốn giết chết ngươi, sau đó để cho Hạ Lăng tiến vào trong thế giới tiếp theo. Bất quá so với kế hoạch ban đầu, hiện tại ta cảm thấy chẳng bằng để cho ngươi biết được toàn bộ chân tướng, sẽ thú vị hơn.”
“Ngươi căn bản không phải là một tồn tại chân thực, chỉ cần ngươi chết đi, cả thế giới này sẽ biến mất. Có phải hay không sẽ cảm thấy chơi vui lắm? Ngươi vĩnh viễn chỉ là một mảnh nhỏ trí nhớ của người khác mà thôi.”
Lạc Y đi xuống khỏi khoang điều khiển, nhìn Bạch Lê đứng cách đó không xa, y ngược lại dị thường bình tĩnh mở miệng nói, “Vì vậy ngươi hiện tại là đang muốn nói cho ta biết, sự tồn tại của ta kỳ thực chẳng có giá trị gì. Hạ Lăng tới trong thế giới này, mục đích là vì để tìm được mảnh nhỏ trí nhớ, cũng chính là ta… Chỉ cần ta chết đi, cậu ấy sẽ có thể thuận lợi đi tới thế giới tiếp theo, mà nơi đó lại có một mảnh nhỏ trí nhớ khác.”
“Ha, nguyên lai từ đầu tới cuối, cậu đều là lừa gạt tôi.” Khóe miệng của Lạc Y hướng về phía trước nhếch lên, y lẳng lặng nhìn lên không trung, nơi đó có cơ giáp cửu vĩ hồ màu trắng đang hướng về phía bọn họ bay tới. Y thậm chí có thể đoán được người đang ngồi ở trong khoang điều khiển của cơ giáp cửu vĩ hồ kia là ai. Từ ban đầu, y đã tìm sai mục tiêu, Beta đột nhiên xuất hiện kia mới chính là Hạ Lăng thực sự.
[Mục tiêu công lược đã xác nhận được thân phận của Player, kế tiếp chính là thời gian thu thập mảnh nhỏ trí nhớ.]
Thanh âm thông báo của hệ thống vang lên trong đầu của Hạ Lăng, nhưng mà giờ phút này, hắn phát hiện ra việc Lạc Y có nhận ra thân phận thật sự của hắn hay không, đã không còn quan trọng nữa. Bất an ở trong đáy lòng không ngừng nhắc nhở hắn. Tại trong thế giới của Phó Hàn, chính bởi vì hắn cố lờ đi cảm xúc bất an này, cho nên mới gây ra kết cục cuối cùng không tốt. Hiện tại, hắn không muốn để sự tình kia lại thêm một lần nữa phát sinh.
Hạ Lăng cơ hồ là ở khi Bạch Linh vừa tiếp đất liền nhảy ra khỏi khoang điều khiến, trước mắt là Bạch Lê cùng Lạc Y. Lạc Y vẫn gây cho hắn một loại cảm giác khó tả, khiến cho lông tơ của hắn dựng đứng hết cả lên. Loại cảm giác này hắn đã từng cảm nhận được khi đi vào trong thế giới của Bạch Lê. Nếu không phải bởi vì nụ cười của Lạc Y quá mức ôn nhu, thì Hạ Lăng sẽ nhịn không được mà sinh ra hoài nghi, đây mới chân chính là Bạch Lê.“Hạ Lăng, đã lâu không gặp.” Lạc Y đứng ở tại chỗ, áp bách nguyên bản thuộc về Alpha lúc này đã yếu đi một chút, cuối cùng liền chuyển thành hơi thở đặc trưng thuộc về Omega. Lạc Y tháo xuống găng tay, ngón tay thon dài chạm lên trên thắt lưng của y, “Lần đầu tiên cùng cậu gặp mặt, tôi là một Omega.”
“Nói thật, tôi cực kỳ chán ghét cùng người khác thân cận. Ở trong thế giới này, Omega chung quy cũng chỉ là công cụ sinh dục, cho nên tôi chán ghét thân phận này. Tôi không cần tới kỳ động dục gì đó kia. Thẳng cho tới khi gặp được cậu, tôi phát hiện ra, nếu như có thể cùng cậu ở chung một chỗ, cho dù có làm Omega, tôi cũng nguyện ý.”
“Tôi đã từng hỏi qua cậu rằng, cậu có muốn đứa nhỏ hay không. Tôi sợ cậu sẽ lựa chọn ở chung một chỗ với Beta hoặc là một người nào đó khác. Nếu như cậu lựa chọn phía trước, tôi nghĩ tôi sẽ giết chết đối tượng của cậu. Bất quá thực may mắn là cậu không muốn đứa nhỏ. Mỗi lần tôi nghĩ tới việc có thể cùng cậu ở chung một chỗ, tất cả những thống hận của bản thân tựa hồ đều biến mất.”
“Thẳng tới thời điểm cậu chết đi, tôi mới phát hiện ra sự bất lực của chính mình. Tôi một mực chờ đợi cậu trở về, nghĩ nhất định sẽ có một ngày nào đó cậu tỉnh lại. Kết quả đổi lại chính là có một người nói với tôi rằng, cậu là đi tới thế giới khác, mà tôi chẳng qua cũng chỉ là một mảnh nhỏ trí nhớ mà thôi, cả thế giới này đều vì tôi mà duy trì.”
“Cậu là muốn rời đi đi? Chỉ cần tôi ‘chết’ hoặc là tự nguyện biến mất, khi đó cậu mới có thể rời đi. Cho nên mặc kệ tôi có nói thế nào, cậu cũng sẽ không lưu lại, đúng không? Nếu cứ như vậy đơn giản đáp ứng cậu, thà rằng tôi lấy một phương thức, để cho cậu vĩnh viễn không thể dễ dàng quên đi tôi.” Lạc Y rút từ bên hông ra thanh kiếm năng lượng, nhắm ngay vào trái tim của chính mình, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Hạ Lăng, đâm tới: “Hạ Lăng, cậu phải nhớ thật kỹ, tôi chỉ là tôi, cũng không phải là mảnh nhớ trí nhớ gì đó kia.”
Kiếm năng lượng cùng với thân thể của Lạc Y từng chút một biến mất, trong đầu của Hạ Lăng có thể nói là hỗn loạn vô cùng, hoàn toàn không biết nên phải làm cái gì. Hắn chỉ cảm thấy chóp mũi chua xót, nước mắt bắt đầu không ngừng chảy ra bên ngoài. Xung quanh của mảnh nhỏ trí nhớ dần dần biến thành một mảnh hắc ám. Mảnh nhớ phát ra ánh hào quang màu đỏ, ở xung quanh Hạ Lăng cao thấp di chuyển, cuối cùng nhàng dung nhập vào trong cơ thể của Hạ Lăng.
Khác với những mảnh nhỏ trước đây, khối mảnh nhỏ trí nhớ phát ra ánh sáng màu đỏ này, lại khiến cho Hạ Lăng cảm thụ được một loại ấm áp trước nay chưa từng có. Trong trí nhớ, Hạ Lăng dựa vào thân cây ngủ say, ánh mắt trời rơi tại trên mặt của hắn mang theo vài phần nhu hòa không nói rõ, gió nhẹ phất qua ngọn cây, cũng thổi bay tóc ở trên trán của Hạ Lăng. Khi ngủ say, miệng của hắn hơi chu về phía trước, tựa hồ đang chìm trong giấc mộng đẹp.
Lâm Quân Ngạn nhìn thấy Hạ Lăng như vậy, có chút bất đắc dĩ đem áo khoác nhẹ nhàng trùm lên cơ thể của hắn. Động tác của y nhẹ nhàng tựa như không nỡ quấy rầy tới giấc ngủ của Hạ Lăng. Y liền cứ như vậy ngồi xuống bên Hạ Lăng, dựa vào hắn. Nhìn người mà bản thân đã thích rất nhiều năm kia, Lâm Quân Ngạn vẫn không thể đối mặt với Hạ Lăng nói ra tình cảm của chính mình.
Chỉ có ở trong tình huống Hạ Lăng hoàn toàn không biết gì cả, y mới cả thể dựa vào bên người của Hạ Lăng, nhẹ giọng mà nói một câu kia.
“Anh thích em.”
….
“Trước kia cậu tàn nhẫn biến mất trước mặt tôi, để lại cho tôi một lời hẹn ước không biết phải đợi tới khi nào. Hiện tại, đổi ngược lại là tôi biến mất ở trước mặt cậu, lấy phương thức ‘tự sát’, làm cho cậu vĩnh viễn phải nhớ kĩ tôi… Hạ Lăng, cậu biết không? Từng có một Omega vô cùng vô cùng vô cùng yêu thích một Beta. Omega hiểu được thân phận của chính mình, chỉ là y vẫn không cách nào kiềm chế được tình yêu của bản thân đối với Beta kia. Y muốn giữ lấy Beta kia, để cho trong mắt của đối phương chỉ có duy nhất thân ảnh của một mình mình.”
“Yêu đại khái là một cảm xúc không cách nào khống chế được, mà cố tình loại cảm xúc này lại khống chế tất cả mọi suy nghĩ của Omega kia. Cảm xúc này làm cho y trở nên điên cuồng, muốn đạt được tất cả những gì thuộc về Beta mà y yêu. Tới cuối cùng, đổi lấy một kết cục mà y không có cách nào chấp nhận được.”
“Bất quá thực tốt, Omega rốt cuộc cũng đã tìm được phương thức để làm cho Beta kia vĩnh viễn nhớ kỹ không quên được mình.”
“Hạ Lăng, tôi không hối hận khi gặp được cậu, nếu có thêm một lần nữa, tôi vẫn sẽ lựa chọn yêu cậu.”
“Có lẽ cho dù biết rõ bản thân sẽ táng thân trong biển lửa, nhưng đồng dạng, lại bất chấp hết thảy, chỉ vì muốn chạm được tới ấm áp mà mình vẫn luôn khát vọng, sau đó mới bằng lòng bỏ qua.”
~ ~ ~ ~ ~
Tác giả: Mục đích ban đầu chính là muốn để cho Lạc Y hắc hóa, như vậy thì nam thần bug Bạch Lê không bị biến thành người duy nhất bị hắc hóa.
Lạc Y tính cách chính là như vậy, không cam lòng trở thành một Omega, y có cuộc sống mà bản thân mong muốn, chính là bồi bên người Hạ Lăng.
Nhưng mà Hạ Lăng lại không thể nói ra sự tồn tại của hệ thống, cuối cùng lại vì cứu Lạc Y mà chết đi. Mặc kệ là ai, bất lực tận mắt chứng kiến người mà mình yêu nhất chết đi, đều sẽ cảm thấy đó mới là thống khổ nhất. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Lạc Y hắc hóa. Y không cam lòng trở thành một mảnh nhỏ trí nhớ giống như lời của Bạch Lê, Lạc Y chính là Lạc Y, cho nên thay vì để cho Hạ Lăng được thoải mái tiến vào một thế giới khác, chẳng bằng chọn một cách thức khiến cho Hạ Lăng vĩnh viễn nhớ kỹ mình.
Nói tới cực đoan, so với Bạch Lê, có lẽ Lạc Y còn cực đoan hơn. Đây có thể xem là yêu quá sinh hận. Nhưng dù sao thì trong số tất cả các nam thần, tôi vẫn rất thích Lạc Y _(:3ゝ∠)_
—
Editor: Bà tác giả chỉ thích Lạc Y mà thôi, cũng chẳng phải thích nhất. Người bả thích nhất dám khẳng định là Diệp Thừa cơ. Edit cái thế giới này xong, cảm xúc hỗn loạn quá. Trong số các thế giới mà Hạ Lăng quay trở lại, kết cục của Lạc Y là thảm nhất. Dùng một cách thức như vậy để bắt Hạ Lăng nhớ kỹ mình, tình yêu của Lạc Y quá mức mãnh liệt cùng cực đoan. Kiểu như thiêu thân yêu lửa, biết lao vào thì chết nhưng vẫn mù quáng tới cùng. Nhưng mà nói thực, đọc xong thế giới này, dù là Lạc Y, Hạ Dật hay là Hạ Viêm, tớ đều thích mà cũng đều thương… (╥﹏╥) Vẫn biết Hạ Lăng chỉ quan tâm nhất là Lâm Quân Ngạn, nhưng vẫn nhịn không được, vì những hoa đào khác của ẻm mà bi thương (╥﹏╥)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.