Chương 85
Cự Trì Liệu
15/04/2017
Hạ Lăng vốn cũng không nghĩ quá nhiều, thẳng tới khi hắn được hệ thống
nơi đó từng bước một gợi ý nhắc nhở, hắn mới dần dần tìm hiểu được nguồn gốc của đáp án cuối cùng là như vậy. Vân Nhiễm không phải là một tồn
tại chân thực trong thế giới này, cô ta có thể tùy ý muốn tới thì tới
muốn đi thì đi, không bị cái gì trói buộc. Nhưng mà sau khi cô ta rời
khỏi thế giới này, những người có quan hệ với cô ta trong thế giới này,
toàn bộ mọi ký ức đều sẽ bị tự động hủy diệt.
Đương nhiên, Hạ Lăng cũng là một người không thuộc thế giới này, cho nên hắn có thể nhớ được rõ ràng sự tồn tại của Vân Nhiễm. Chỉ là hiện tại cô ta đã chủ động rời đi, Hạ Lăng cũng không thể đoán ra được Vân Nhiễm tới thế giới này mục đích chính là muốn làm gì, tuy nhiên hắn vẫn hi vọng không có quan hệ gì với Bạch Lê hoặc là những mục tiêu công lược ở trong các thế giới khác.
Bất quá cẩn thận ngẫm lại cũng nhận ra được khả năng này là không thể, dù sao Vân Nhiễm cũng biết được mọi chuyện mà hắn đã từng trải qua. Tựa như những lời trước đó mà Vân Nhiễm từng nói, giống như cô ta đã tận mắt chứng kiến bản thân mình từng bước một đi vào trong những thế giới công lược rồi lại rời đi, ở trung gian phát sinh những chuyện gì đều biết rõ ràng. Nếu bảo cô ta cùng những mục tiêu công lược khác không có quan hệ gì, Hạ Lăng mới không tin.
Mà trừ bỏ Tiêu Lạc ra, trên thế giới này không có ai quan tâm tới xem hắn là người như thế nào, Hạ Lăng cơ hồ rất nhanh đoán ra được giữa Bạch Lê cùng Vân Nhiễm nhất định có một tầng quan hệ bên trong mà hắn không rõ. Bạch Lê có lẽ quen biết với Vân Nhiễm. Hạ Lăng cẩn thận hồi tưởng lại, trước đó ngữ khí của Vân Nhiễm giống như không ngừng muốn thúc giục hắn nhanh chóng khiến cho Tiêu Lạc nhận ra được thân phận của bản thân mình. Trước kia hắn không rõ vì sao Vân Nhiễm lại nói như vậy, bất quá một khi liên hệ tới trên người Bạch Lê, toàn bộ đều có thể dễ dàng giải thích được.
Vân Nhiễm việc muốn làm đại khái chính là trợ giúp cho Bạch Lê, để bản thân hắn mau chóng rời khỏi thế giới này sớm hơn một chút, cho nên mới không ngừng ở bên cạnh âm thầm thúc giục hắn hành động. Hơn nữa Hạ Lăng còn phát hiện ra, hắn từ lúc trở lại trong thế giới này, cũng chưa từng nhìn thấy thân ảnh của Bạch Lê. Vân Nhiễm lần này ‘xuất hiện’ cùng với Bạch Lê ‘mất tích’, khiến cho Hạ Lăng sinh ra một dự cảm không tốt.
Có phải hay không Bạch Lê đã xảy ra chuyện gì rồi, nên mới yêu cầu Vân Nhiễm tới hỗ trợ? Hơn nữa nhìn bộ dáng kia của Vân Nhiễm, tựa hồ năng lực không thua kém gì so với Bạch Lê, sự xuất hiện của cô ta là như thế nào? Bí mật ẩn giấu còn quá nhiều, ở trong một thời gian ngắn ngủn, muốn đem chân tường toàn bộ bóc tách ra là không có khả năng.
Trải qua mấy thế giới trước, hiện tại tích phân của Hạ Lăng còn dư thừa cũng không nhiều lắm, hắn muốn từ hệ thống nơi đó trao đổi chút đồ vật cũng phải tính toán kĩ càng. Quả nhiên, hắn tại trong thế giới của Diệp Thừa tiêu xài quá phung phí, cho nên hiện tại hắn mới phải nhận cái giá có chút thảm trọng. Hệ thống cái thứ đồ hãi hạm người khác tới chết này, muốn từ chỗ nó biết được tình huống của Bạch Lê hiện tại, còn phải dùng tích phân để đổi.
Này! Thực! Sự! Là! Được! Sao!
Câu trả lời của hệ thống là: [Đương nhiên là được rồi, dù sao tới cuối cùng, nếu như tích phân của Player không sử dụng hết thì cũng sẽ tự động bị tiêu trừ về 0. So với việc tận mắt nhìn số tích phân còn dư lại trực tiếp chuyển thành 0, chẳng bằng hiện tại sử dụng cho hết.]
Vì sao hắn lại cảm thấy được hệ thống nói rất có lý, đây quả thực không khoa học.
Bất quá từ sau khi hắn cùng hệ thống buộc định để bắt đầu tiến hành công lược, toàn bộ mọi chuyện chưa bao giờ xuất hiện hai chữ ‘khoa học’. Có chút đau thịt nhìn tích phân của mình biến mất một nửa, Hạ Lăng hít sâu vào vài hơi, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nói, “Nhanh nói cho tao biết tình huống của Bạch Lê hiện tại.”
[Gấp cái gì, hệ thống tôi đây cũng không phải là Thần. Nếu nhanh như vậy đã có thể tìm thấy được vị trí của sự tồn tại kết hợp từ những cảm xúc tiêu cực kia, thì tôi cũng đã không bị hắn ta đùa giỡn tới xoay vòng rồi găp trục trặc như vậy.]
Không biết vì cái gì, Hạ Lăng tựa hồ từ trong thanh âm máy móc của hệ thống thoáng nghe ra được một tia ủy khuất xen lẫn ngạo kiều. Nói như thế nào giờ, có thể từ chỗ hệ thống nơi đó nhìn ra được hai chữ ‘khoa học’, căn bản là không có khả năng. Kỳ thực Bạch Lê cũng giống với suy nghĩ của Hạ Lăng, tình trạng không được tốt cho lắm.
Theo từng mục tiêu công lược ở các thế giới trước biến mất, năng lượng mà y có khả năng đạt được cũng từng chút một giảm bớt. Nhất là sau khi thế giới trước chấm dứt, Bạch Lê có thể cảm giác được năng lượng của bản thân đang suy yếu đi. Đây không phải là việc y muốn, Vân Nhiễm lần này qua đây hỗ trợ, cũng là do y do dự một hồi rồi quyết định.
Tuy rằng sự biến mất của những mục tiêu công lược khác không ảnh hưởng quá lớn tới y, nhiều nhất cũng chỉ là làm cho suy yếu đại bộ phận lực lượng của y mà thôi, nhưng mà Bạch Lê vẫn sinh ra một loại cảm giác rất không vui. Cái loại cảm giác bị người khác quản chế này, nơi nơi chốn chốn đều bị kiềm chế, sau khi người ta biến mất thì bản thân cũng mất đi theo một phần lực lượng, đây rõ ràng là một sự việc tổn hại đối với Bạch Lê.
Chính là nếu như y có thể nắm giữ được thời cơ tốt nhất, có lẽ sẽ chuyển hóa được sự tổn hại này vào trong kế hoạch của chính mình. Bạch Lê muốn khiến cho Tiêu Lạc biến mất, lấy lực lượng còn dư lại hiện tại của y mà nói, rất khó có thể thực hiện được, trừ phi y mượn được năng lượng từ ‘thứ đồ’ trong người của Hạ Lăng. Tựa như lần trước, y từ ‘thứ đồ’ trong người của Hạ Lăng nơi đó, mượn được một ít lực lượng, trợ giúp chính mình biến về bộ dạng nhân loại.
Bất quá loại hành vi này sẽ có thể sẽ khiến cho Hạ Lăng bị thương tổn nghiêm trọng, cho nên Bạch Lê liền đem kế hoạch mượn lực lượng từ ‘thứ đồ’ bên trong người của Hạ Lăng xếp tới sau cùng. Không tới thời điểm vạn bất đắc dĩ, y sẽ không làm như vậy. Y hiện tại nghỉ ngơi một hồi cũng sẽ khôi phục lại được một ít lực lượng, hiện tại cũng không cần nhất thời nóng lòng, y chung quy sẽ có biện pháp khiến cho Tiêu Lạc chủ động biến mất.
….
Hệ thống không chịu nói cho Hạ Lăng biết tình huống cụ thể của Bạch Lê, chỉ bảo với hắn rằng hiện tại đối phương không có trở ngại gì, để cho Hạ Lăng không cần phải lo lắng nữa. Nó còn nói Bạch Lê là sự tồn tại kết hợp từ những cảm xúc tiêu cực, sự tồn tại của y là một điều ngoài ý muốn, nếu thực sự xảy ra tai nạn gì, chẳng bằng dứt khoát tiêu trừ thống khoái một phen.
Dùng hơn nửa số tích phân của mình để trao đổi, kết quả lại chỉ đổi được một câu trả lời có lệ như vậy, Hạ Lăng việc muốn làm duy nhất hiện giờ đấy chính là bóp cổ hệ thống, bắt nó nhè ra số tích phân mà nó vừa nuốt vào. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết đấy chính là hệ thống phải có cổ, thì hắn mới có thể túm được nó tới tay. Hạ Lăng phiền toái xoa loạn tóc của mình, một phen đẩy ra chiếc bàn văn kiện quý giá mà Vân Nhiễm từng nói, hắn vẫn cảm thấy vô cùng đau đầu.
Dựa theo tình huống hiện tại, Tiêu Lạc tựa như có không tính toán muốn xác định xem hắn có phải là con mèo nhỏ hay không. Nếu Tiêu Lạc vẫn không chịu xác định, Hạ Lăng liền không thể hoàn thành được nhiệm vụ thu thập mảnh nhỏ trí nhớ tiếp theo. Nói cách khác, hắn dùng một đoạn thời gian dài như vậy, nhưng vẫn không thể khiến cho Tiêu Lạc xác định thân phận của mình, nghĩ kĩ lại có thể sự tình không đơn giản như bên ngoài.
Tựa như những mục tiêu công lược trước đây, bọn họ cơ hồ đều rất dễ dàng có thể căn cứ vào một ít những chi tiết nhỏ để suy đoán ra được thân phận thực sự của hắn. Nhưng mà thế giới của Tiêu Lạc khác với thế giới của bọn họ, điều này Hạ Lăng cũng hiểu được. Hằn khi từng sống là một con mèo nhỏ, nói cách khác ở trong mắt đối phương, hắn chỉ là một con mèo mà y từng nuôi qua, hắn cũng không thể bắt y đem thân phận của hai người bọn họ nâng lên ngang hang.
Người là người, mà mèo là mèo, dùng chuyện cổ Mèo báo ân để làm tiền đề, hiển nhiên vẫn có chút miễn cưỡng. Chuyện hiện tại mà Hạ Lăng phải làm, đấy chính là tìm ra phương pháp để khiến cho Tiêu Lạc xác nhận thân phận của hắn. Chính là Hạ Lăng căn bản không biết nên phải làm sao, việc gì cần làm thì hắn cũng đã làm rồi. Chẳng lẽ hiện tại hắn phải sắm vai một con mèo, đi tới trước mặt của Tiêu Lạc, để Tiêu Lạc có thể xác nhận được bản thân mình từng là một con mèo sao?
Tới lúc đó đừng nói Tiêu Lạc không tin, đại khái chính bản thân hắn cũng sẽ tự gọi người đưa mình vào trong bệnh viện tâm thần, ngàn vạn lần đừng để chạy thoát ra gì đó. Cho nên thực hiển nhiên kế hoạch này rất ngu ngốc, hơn nữa khả năng thực thi là rất thấp, thấp tới mức Hạ Lăng cảm thấy bản thân có thể nghĩ ra loại phương pháp như vậy, chỉ số thông minh của mình hẳn là đã giảm tới giá trị âm.
Tìm không ra phương pháp thích hợp, thời gian cứ như vậy lại trôi qua ngày, nhiệm vụ của Hạ Lăng cơ hồ không có tiến triển gì. Hơn nữa tuy rằng Tiêu Lạc bình thường sẽ mời hắn đi ăn cơm trưa hoặc cơm tối, nhưng mà nhiệm vụ chính thì vẫn là giậm chân tại chỗ. Hạ Lăng cũng đã nhiều lần gợi ý cho Tiêu Lạc, nhưng mà Tiêu Lạc giống như căn bản không thèm để ý tới.
Ngẫu nhiên một hai lần bỏ, Hạ Lăng còn có thể tiếp nhận, nhưng Tiêu Lạc mỗi khi cùng hắn đàm luận về vấn đề này đều tỏ ra không yên lòng hoặc nói lảng sang chuyện khác. Số lần bỏ qua quá nhiều khiến cho người ta cảm thấy y là đang cố tình cự tuyệt bất luận thông tin gì có liên quan đến vấn đề kia. Nói cách khác, Tiêu Lạc đang muốn lẩn tránh những gì mà hắn định đề cập tới.
Tiêu Lạc rõ ràng không biết thân phận của mình, vậy vì sao còn cố ý muốn trốn tránh? Hạ Lăng cảm thấy từ lúc đi vào trong thế giới này, tốc độ não bộ vận hành của mình đã tăng tới kinh người. Nếu đổi lại là trước kia, việc này có thể sẽ khiến cho hắn rối rắm tới hơn một tháng, nhưng hiện tại hắn lại nhanh chóng suy ra được kết luận, chỉ trong vòng có vài phút đồng hồ.
Hạ Lăng có chút không dám đoán nội dung phía sau, bởi vì hắn sợ bản thân sẽ bị rơi vào trong hố sâu, sau đó chính mình cũng sẽ không tìm được ra phương pháp nào để từ trong đó trèo lên mà không bị tổn hao gì. Bất quá việc này cũng không khiến hắn rối rắm quá lâu, Hạ Lăng liền nhận được một tin nhắn từ Tiêu Lạc.
[Người gửi tới: Bệnh xà tinh.]
[Đợi lát nữa cùng nhau đi ăn cơm, cậu hẳn là có thời gian đi? ^_^]
Mỗi lần Tiêu Lạc đều sẽ nhắn tới những tin nhắn ngắn não tàn giống thế này, đặc biệt là cái câu ‘Cậu hẳn là có thời gian đi’ mang theo ngữ khí có chút nghi vấn. Hạ Lăng khi ấy đầu óc không biết nghĩ sao, nhắn trở lại cho Tiêu Lạc rằng ‘Tôi hình như không có giời gian.’. Kết quả cái giá mà hắn phải nhận đấy chính là ở tại trong một quán ăn nhỏ cách công ty không xa, không cẩn thận bị Tiêu Lạc túm được, chồng văn kiện cao như núi ngày hôm đó khiến cho hắn thực sự không có thời gian để ăn cơm tối.
Cho nên không cần có ý định đi khiêu khích một tên bệnh xà tinh, bởi vì cuối cùng bạn sẽ phát hiện ra, đối phương bị gọi là bệnh xà tinh, đều có nguyên nhân đi theo. Tuy rằng Hạ Lăng có rất nhiều suy đoán, Tiêu Lạc vì sao sẽ đối với bản thân mình chú ý, nhưng mà kết quả đều khiến cho hắn đầu đau não trướng. Nếu Tiêu Lạc muốn thử mình thì hẳn là đã thử xong từ lâu rồi, vì sao còn muốn mỗi ngày để bản thân bồi y đi ăn cơm.
Cho nên tình hình chung, thời điểm đường não của Hạ Lăng không trùng khớp với đường não của Tiêu Lạc, hắn sẽ cam chịu rằng đại khái chính là do đường não của Tiêu Lạc căn bản không đi theo hướng bình thường, bởi vậy cho nên hắn mới không hiểu được đối phương. Qua loa thu dọn đồ đạc ở trên bàn, Hạ Lăng sau khi đem toàn bộ văn kiện thu dọn xong, vừa vặn thấy được Tiêu Lạc đang đứng ở cửa nhìn mình.
Hình như mỗi ngày đều là Tiêu Lạc chủ động tới tìm mình, bất quá làm một BOSS của công ty, Tiêu Lạc thấy thế nào cũng không phải là người rảnh rỗi tới như vậy đi
Đương nhiên, Hạ Lăng cũng là một người không thuộc thế giới này, cho nên hắn có thể nhớ được rõ ràng sự tồn tại của Vân Nhiễm. Chỉ là hiện tại cô ta đã chủ động rời đi, Hạ Lăng cũng không thể đoán ra được Vân Nhiễm tới thế giới này mục đích chính là muốn làm gì, tuy nhiên hắn vẫn hi vọng không có quan hệ gì với Bạch Lê hoặc là những mục tiêu công lược ở trong các thế giới khác.
Bất quá cẩn thận ngẫm lại cũng nhận ra được khả năng này là không thể, dù sao Vân Nhiễm cũng biết được mọi chuyện mà hắn đã từng trải qua. Tựa như những lời trước đó mà Vân Nhiễm từng nói, giống như cô ta đã tận mắt chứng kiến bản thân mình từng bước một đi vào trong những thế giới công lược rồi lại rời đi, ở trung gian phát sinh những chuyện gì đều biết rõ ràng. Nếu bảo cô ta cùng những mục tiêu công lược khác không có quan hệ gì, Hạ Lăng mới không tin.
Mà trừ bỏ Tiêu Lạc ra, trên thế giới này không có ai quan tâm tới xem hắn là người như thế nào, Hạ Lăng cơ hồ rất nhanh đoán ra được giữa Bạch Lê cùng Vân Nhiễm nhất định có một tầng quan hệ bên trong mà hắn không rõ. Bạch Lê có lẽ quen biết với Vân Nhiễm. Hạ Lăng cẩn thận hồi tưởng lại, trước đó ngữ khí của Vân Nhiễm giống như không ngừng muốn thúc giục hắn nhanh chóng khiến cho Tiêu Lạc nhận ra được thân phận của bản thân mình. Trước kia hắn không rõ vì sao Vân Nhiễm lại nói như vậy, bất quá một khi liên hệ tới trên người Bạch Lê, toàn bộ đều có thể dễ dàng giải thích được.
Vân Nhiễm việc muốn làm đại khái chính là trợ giúp cho Bạch Lê, để bản thân hắn mau chóng rời khỏi thế giới này sớm hơn một chút, cho nên mới không ngừng ở bên cạnh âm thầm thúc giục hắn hành động. Hơn nữa Hạ Lăng còn phát hiện ra, hắn từ lúc trở lại trong thế giới này, cũng chưa từng nhìn thấy thân ảnh của Bạch Lê. Vân Nhiễm lần này ‘xuất hiện’ cùng với Bạch Lê ‘mất tích’, khiến cho Hạ Lăng sinh ra một dự cảm không tốt.
Có phải hay không Bạch Lê đã xảy ra chuyện gì rồi, nên mới yêu cầu Vân Nhiễm tới hỗ trợ? Hơn nữa nhìn bộ dáng kia của Vân Nhiễm, tựa hồ năng lực không thua kém gì so với Bạch Lê, sự xuất hiện của cô ta là như thế nào? Bí mật ẩn giấu còn quá nhiều, ở trong một thời gian ngắn ngủn, muốn đem chân tường toàn bộ bóc tách ra là không có khả năng.
Trải qua mấy thế giới trước, hiện tại tích phân của Hạ Lăng còn dư thừa cũng không nhiều lắm, hắn muốn từ hệ thống nơi đó trao đổi chút đồ vật cũng phải tính toán kĩ càng. Quả nhiên, hắn tại trong thế giới của Diệp Thừa tiêu xài quá phung phí, cho nên hiện tại hắn mới phải nhận cái giá có chút thảm trọng. Hệ thống cái thứ đồ hãi hạm người khác tới chết này, muốn từ chỗ nó biết được tình huống của Bạch Lê hiện tại, còn phải dùng tích phân để đổi.
Này! Thực! Sự! Là! Được! Sao!
Câu trả lời của hệ thống là: [Đương nhiên là được rồi, dù sao tới cuối cùng, nếu như tích phân của Player không sử dụng hết thì cũng sẽ tự động bị tiêu trừ về 0. So với việc tận mắt nhìn số tích phân còn dư lại trực tiếp chuyển thành 0, chẳng bằng hiện tại sử dụng cho hết.]
Vì sao hắn lại cảm thấy được hệ thống nói rất có lý, đây quả thực không khoa học.
Bất quá từ sau khi hắn cùng hệ thống buộc định để bắt đầu tiến hành công lược, toàn bộ mọi chuyện chưa bao giờ xuất hiện hai chữ ‘khoa học’. Có chút đau thịt nhìn tích phân của mình biến mất một nửa, Hạ Lăng hít sâu vào vài hơi, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nói, “Nhanh nói cho tao biết tình huống của Bạch Lê hiện tại.”
[Gấp cái gì, hệ thống tôi đây cũng không phải là Thần. Nếu nhanh như vậy đã có thể tìm thấy được vị trí của sự tồn tại kết hợp từ những cảm xúc tiêu cực kia, thì tôi cũng đã không bị hắn ta đùa giỡn tới xoay vòng rồi găp trục trặc như vậy.]
Không biết vì cái gì, Hạ Lăng tựa hồ từ trong thanh âm máy móc của hệ thống thoáng nghe ra được một tia ủy khuất xen lẫn ngạo kiều. Nói như thế nào giờ, có thể từ chỗ hệ thống nơi đó nhìn ra được hai chữ ‘khoa học’, căn bản là không có khả năng. Kỳ thực Bạch Lê cũng giống với suy nghĩ của Hạ Lăng, tình trạng không được tốt cho lắm.
Theo từng mục tiêu công lược ở các thế giới trước biến mất, năng lượng mà y có khả năng đạt được cũng từng chút một giảm bớt. Nhất là sau khi thế giới trước chấm dứt, Bạch Lê có thể cảm giác được năng lượng của bản thân đang suy yếu đi. Đây không phải là việc y muốn, Vân Nhiễm lần này qua đây hỗ trợ, cũng là do y do dự một hồi rồi quyết định.
Tuy rằng sự biến mất của những mục tiêu công lược khác không ảnh hưởng quá lớn tới y, nhiều nhất cũng chỉ là làm cho suy yếu đại bộ phận lực lượng của y mà thôi, nhưng mà Bạch Lê vẫn sinh ra một loại cảm giác rất không vui. Cái loại cảm giác bị người khác quản chế này, nơi nơi chốn chốn đều bị kiềm chế, sau khi người ta biến mất thì bản thân cũng mất đi theo một phần lực lượng, đây rõ ràng là một sự việc tổn hại đối với Bạch Lê.
Chính là nếu như y có thể nắm giữ được thời cơ tốt nhất, có lẽ sẽ chuyển hóa được sự tổn hại này vào trong kế hoạch của chính mình. Bạch Lê muốn khiến cho Tiêu Lạc biến mất, lấy lực lượng còn dư lại hiện tại của y mà nói, rất khó có thể thực hiện được, trừ phi y mượn được năng lượng từ ‘thứ đồ’ trong người của Hạ Lăng. Tựa như lần trước, y từ ‘thứ đồ’ trong người của Hạ Lăng nơi đó, mượn được một ít lực lượng, trợ giúp chính mình biến về bộ dạng nhân loại.
Bất quá loại hành vi này sẽ có thể sẽ khiến cho Hạ Lăng bị thương tổn nghiêm trọng, cho nên Bạch Lê liền đem kế hoạch mượn lực lượng từ ‘thứ đồ’ bên trong người của Hạ Lăng xếp tới sau cùng. Không tới thời điểm vạn bất đắc dĩ, y sẽ không làm như vậy. Y hiện tại nghỉ ngơi một hồi cũng sẽ khôi phục lại được một ít lực lượng, hiện tại cũng không cần nhất thời nóng lòng, y chung quy sẽ có biện pháp khiến cho Tiêu Lạc chủ động biến mất.
….
Hệ thống không chịu nói cho Hạ Lăng biết tình huống cụ thể của Bạch Lê, chỉ bảo với hắn rằng hiện tại đối phương không có trở ngại gì, để cho Hạ Lăng không cần phải lo lắng nữa. Nó còn nói Bạch Lê là sự tồn tại kết hợp từ những cảm xúc tiêu cực, sự tồn tại của y là một điều ngoài ý muốn, nếu thực sự xảy ra tai nạn gì, chẳng bằng dứt khoát tiêu trừ thống khoái một phen.
Dùng hơn nửa số tích phân của mình để trao đổi, kết quả lại chỉ đổi được một câu trả lời có lệ như vậy, Hạ Lăng việc muốn làm duy nhất hiện giờ đấy chính là bóp cổ hệ thống, bắt nó nhè ra số tích phân mà nó vừa nuốt vào. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết đấy chính là hệ thống phải có cổ, thì hắn mới có thể túm được nó tới tay. Hạ Lăng phiền toái xoa loạn tóc của mình, một phen đẩy ra chiếc bàn văn kiện quý giá mà Vân Nhiễm từng nói, hắn vẫn cảm thấy vô cùng đau đầu.
Dựa theo tình huống hiện tại, Tiêu Lạc tựa như có không tính toán muốn xác định xem hắn có phải là con mèo nhỏ hay không. Nếu Tiêu Lạc vẫn không chịu xác định, Hạ Lăng liền không thể hoàn thành được nhiệm vụ thu thập mảnh nhỏ trí nhớ tiếp theo. Nói cách khác, hắn dùng một đoạn thời gian dài như vậy, nhưng vẫn không thể khiến cho Tiêu Lạc xác định thân phận của mình, nghĩ kĩ lại có thể sự tình không đơn giản như bên ngoài.
Tựa như những mục tiêu công lược trước đây, bọn họ cơ hồ đều rất dễ dàng có thể căn cứ vào một ít những chi tiết nhỏ để suy đoán ra được thân phận thực sự của hắn. Nhưng mà thế giới của Tiêu Lạc khác với thế giới của bọn họ, điều này Hạ Lăng cũng hiểu được. Hằn khi từng sống là một con mèo nhỏ, nói cách khác ở trong mắt đối phương, hắn chỉ là một con mèo mà y từng nuôi qua, hắn cũng không thể bắt y đem thân phận của hai người bọn họ nâng lên ngang hang.
Người là người, mà mèo là mèo, dùng chuyện cổ Mèo báo ân để làm tiền đề, hiển nhiên vẫn có chút miễn cưỡng. Chuyện hiện tại mà Hạ Lăng phải làm, đấy chính là tìm ra phương pháp để khiến cho Tiêu Lạc xác nhận thân phận của hắn. Chính là Hạ Lăng căn bản không biết nên phải làm sao, việc gì cần làm thì hắn cũng đã làm rồi. Chẳng lẽ hiện tại hắn phải sắm vai một con mèo, đi tới trước mặt của Tiêu Lạc, để Tiêu Lạc có thể xác nhận được bản thân mình từng là một con mèo sao?
Tới lúc đó đừng nói Tiêu Lạc không tin, đại khái chính bản thân hắn cũng sẽ tự gọi người đưa mình vào trong bệnh viện tâm thần, ngàn vạn lần đừng để chạy thoát ra gì đó. Cho nên thực hiển nhiên kế hoạch này rất ngu ngốc, hơn nữa khả năng thực thi là rất thấp, thấp tới mức Hạ Lăng cảm thấy bản thân có thể nghĩ ra loại phương pháp như vậy, chỉ số thông minh của mình hẳn là đã giảm tới giá trị âm.
Tìm không ra phương pháp thích hợp, thời gian cứ như vậy lại trôi qua ngày, nhiệm vụ của Hạ Lăng cơ hồ không có tiến triển gì. Hơn nữa tuy rằng Tiêu Lạc bình thường sẽ mời hắn đi ăn cơm trưa hoặc cơm tối, nhưng mà nhiệm vụ chính thì vẫn là giậm chân tại chỗ. Hạ Lăng cũng đã nhiều lần gợi ý cho Tiêu Lạc, nhưng mà Tiêu Lạc giống như căn bản không thèm để ý tới.
Ngẫu nhiên một hai lần bỏ, Hạ Lăng còn có thể tiếp nhận, nhưng Tiêu Lạc mỗi khi cùng hắn đàm luận về vấn đề này đều tỏ ra không yên lòng hoặc nói lảng sang chuyện khác. Số lần bỏ qua quá nhiều khiến cho người ta cảm thấy y là đang cố tình cự tuyệt bất luận thông tin gì có liên quan đến vấn đề kia. Nói cách khác, Tiêu Lạc đang muốn lẩn tránh những gì mà hắn định đề cập tới.
Tiêu Lạc rõ ràng không biết thân phận của mình, vậy vì sao còn cố ý muốn trốn tránh? Hạ Lăng cảm thấy từ lúc đi vào trong thế giới này, tốc độ não bộ vận hành của mình đã tăng tới kinh người. Nếu đổi lại là trước kia, việc này có thể sẽ khiến cho hắn rối rắm tới hơn một tháng, nhưng hiện tại hắn lại nhanh chóng suy ra được kết luận, chỉ trong vòng có vài phút đồng hồ.
Hạ Lăng có chút không dám đoán nội dung phía sau, bởi vì hắn sợ bản thân sẽ bị rơi vào trong hố sâu, sau đó chính mình cũng sẽ không tìm được ra phương pháp nào để từ trong đó trèo lên mà không bị tổn hao gì. Bất quá việc này cũng không khiến hắn rối rắm quá lâu, Hạ Lăng liền nhận được một tin nhắn từ Tiêu Lạc.
[Người gửi tới: Bệnh xà tinh.]
[Đợi lát nữa cùng nhau đi ăn cơm, cậu hẳn là có thời gian đi? ^_^]
Mỗi lần Tiêu Lạc đều sẽ nhắn tới những tin nhắn ngắn não tàn giống thế này, đặc biệt là cái câu ‘Cậu hẳn là có thời gian đi’ mang theo ngữ khí có chút nghi vấn. Hạ Lăng khi ấy đầu óc không biết nghĩ sao, nhắn trở lại cho Tiêu Lạc rằng ‘Tôi hình như không có giời gian.’. Kết quả cái giá mà hắn phải nhận đấy chính là ở tại trong một quán ăn nhỏ cách công ty không xa, không cẩn thận bị Tiêu Lạc túm được, chồng văn kiện cao như núi ngày hôm đó khiến cho hắn thực sự không có thời gian để ăn cơm tối.
Cho nên không cần có ý định đi khiêu khích một tên bệnh xà tinh, bởi vì cuối cùng bạn sẽ phát hiện ra, đối phương bị gọi là bệnh xà tinh, đều có nguyên nhân đi theo. Tuy rằng Hạ Lăng có rất nhiều suy đoán, Tiêu Lạc vì sao sẽ đối với bản thân mình chú ý, nhưng mà kết quả đều khiến cho hắn đầu đau não trướng. Nếu Tiêu Lạc muốn thử mình thì hẳn là đã thử xong từ lâu rồi, vì sao còn muốn mỗi ngày để bản thân bồi y đi ăn cơm.
Cho nên tình hình chung, thời điểm đường não của Hạ Lăng không trùng khớp với đường não của Tiêu Lạc, hắn sẽ cam chịu rằng đại khái chính là do đường não của Tiêu Lạc căn bản không đi theo hướng bình thường, bởi vậy cho nên hắn mới không hiểu được đối phương. Qua loa thu dọn đồ đạc ở trên bàn, Hạ Lăng sau khi đem toàn bộ văn kiện thu dọn xong, vừa vặn thấy được Tiêu Lạc đang đứng ở cửa nhìn mình.
Hình như mỗi ngày đều là Tiêu Lạc chủ động tới tìm mình, bất quá làm một BOSS của công ty, Tiêu Lạc thấy thế nào cũng không phải là người rảnh rỗi tới như vậy đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.