Nam Thần Của Chị Gái Yêu Thầm Tôi
Chương 8: Có em là được
Tô Mang
25/06/2022
Cuối tuần, tại phòng khách nhà họ Giang.
“Cho bà cơ hội đi tiếp cận nam thần nè,” Giang Dục cất quần áo đã giặt sạch vào túi rồi đưa cho Giang Mộng, “Áo khoác của Lê Ứng đó.”
Giang Mộng đang nghênh ngang ngồi trên sô pha ăn nho, nghe Giang Dục nói vậy, cô nghiêng đầu nhìn túi đồ trên tay cậu rồi từ chối: “Chị không đi đâu, mày tự đi trả đi.”
Xưa nay cô rất hăng hái mỗi khi có cơ hội tốt để tiếp cận Lê Ứng, Giang Dục thấy vậy thì có hơi bất ngờ: “Sao thế, tỏ tình xong bị từ chối rồi à?”
Giang Mộng cúi đầu lột vỏ nho, chẳng ừ hử gì.
“Bị từ chối thật hả?” Giang Dục ngồi xuống bên cạnh, chuẩn bị dỗ dành cô.
“Không,” Giang Mộng ăn mất quả nho trên tay, cô cầm chiếc gối ôm bên cạnh rồi dựa vào phía sau.
“Giang Dục này,” Giang Mộng nhìn góc nghiêng của em trai mình, “Sao mày không chịu yêu đương? Không phải có nhiều con gái theo đuổi mày lắm à?”
“Có đâu,” Giang Dục bốc một quả nho rồi cho vào miệng.
“Nói chuyện đàng hoàng xem nào,” Giang Mộng lấy chân đạp cậu một cái nhẹ nhàng, “Chị nghe Lý Văn Hạo kể có nhiều người thích mày mà. Không thích ai à?”
Giang Dục cứ mải miết ăn nho, không đếm xỉa đến cô.
Giang Mộng nhìn cậu, quyết định đánh liều một phen: “Mày cứ không chịu yêu đương, người ta sắp nghi ngờ tính hướng của mày đến nơi rồi đấy.”
“Điên à,” Giang Dục không thèm để ý mà cười giễu một tiếng. Ăn xong mấy quả nho, cậu mới xoa xoa tay, “Tôi mới lên năm hai thôi. Bà quên rồi à, hồi trung học tôi chỉ ngồi ăn một bữa với nữ sinh cùng bàn mà bà đã đi mách lẻo, khiến bố mẹ canh chừng tôi rõ là nghiêm.”
“Cái đó khác chứ,” Giang Mộng nói, “Nếu hồi đó không nghiêm khắc với mày thì mày có thi đỗ Giang Đại không?”
Hai chị em ầm ĩ vì chuyện xưa rõ lâu, cuối cùng Giang Mộng vẫn không chịu đi trả quần áo giúp Giang Dục, khiến cậu bực mình không thôi, cậu nói thẳng lần sau có việc thì cô đừng hòng nhờ mình giúp nữa.
—
Buổi họp mặt của hai học viện hải dương được tổ chức vào thứ bảy, địa điểm là một hội trường nằm gần Giang Đại. Bởi vì lượng khách rất đông nên ban tổ chức bao luôn một biệt thự để làm tiệc tại gia, từ mười hai giờ trưa đến tận mười hai giờ đêm.
Giang Dục vốn không định đến, nhưng người bạn cùng lớp kiêm bạn thân của cậu – Lý Văn Hạo – lại muốn đi, cậu ta nói muốn làm quen với vài người bạn học ngành giống họ ở Hải Đại. Dù sao thì vòng tròn này cũng khá nhỏ, nếu về sau muốn dấn thân vào ngành, nói không chừng việc này sẽ giúp ích rất nhiều.
Cậu ta có quan hệ tốt với Giang Dục nên rủ rê cậu đi cùng, trùng hợp là sau đó Triệu Văn cũng hỏi cậu lần nữa, Giang Dục không chịu nổi sự quấy rầy từ hai phía nên đành nhận lời.
Chớp mắt đã đến thứ bảy, Giang Dục hẹn gặp bọn họ ngay tại biệt thự.
Khi cậu đến nơi thì không ít bạn học đã có mặt tại biệt thự, Triệu Văn cũng đã đến. Triệu Văn là một người nhiệt tình, vừa thấy cậu thì hắn đã lập tức tiến lên đón.
Hai người đứng cạnh quầy bar, Triệu Văn rót một ly trà trái cây cho Giang Dục, trong khi bản thân thì lấy một ly cocktail.
“Lê Ứng chưa bao giờ tham gia mấy hoạt động như thế này.” Triệu Văn đột nhiên nói.
Hắn cầm cocktail đứng cạnh Giang Dục, hai người dựa vào quầy bar, thấy Giang Dục liếc mắt lại đây, Triệu Văn lại tiếp tục nói: “Cậu ấy về nhà rồi, chắc là hôm nay phải ở nhà chăm sóc trưởng bối.”
Giang Dục cũng là một người ít nói, cậu lại không thân lắm với Triệu Văn nên chẳng có gì để tán gẫu, chỉ có thể trò chuyện về bạn chung mà thôi. Không thể nghi ngờ, Lê Ứng là một đề tài rất tốt.
Giang Dục vâng một tiếng.
Hôm nay mặt trời dâng cao, ánh nắng rọi vào từ khung cửa sổ sát đất của biệt thự, hắt lên bên cạnh Giang Dục rồi hun nóng bàn tay cậu.
Không lâu sau thì Lý Văn Hạo cũng đến, đi cùng cậu ta còn có cả Trần Tinh Tinh.
Vừa trông thấy Giang Dục, cô đã vui vẻ chạy đến rồi nắm chặt tay áo cậu: “Sao, bất ngờ khi thấy tôi không?”
Bọn họ thường xuyên chơi game cùng nhau, mỗi khi đánh game thì ai nấy đều la hét ỏm tỏi, thành ra cũng rất dễ thân thiết. Trần Tinh Tinh có tính cách rất được, cô có quan hệ tốt với tất cả mọi người, Giang Dục cũng không phải ngoại lệ.
“Đây là buổi họp mặt của học viện bọn tôi, cậu tới làm gì,” Giang Dục thuận miệng trêu.
“Cậu ta tới làm gì à,” Lý Văn Hạo nở nụ cười, “Ông nói xem cậu ta tới làm gì?”
Trần Tinh Tinh giả vờ đạp Lý Văn Hạo một cước, cậu ta lại cố ý trêu cô: “Giang Dục trêu bà thì sao bà không đánh, bất công quá rồi đó nha.”
Trần Tinh Tinh là thanh mai trúc mã của Lý Văn Hạo, ban đầu cô biết đến Giang Dục cũng là thông qua cậu ta. Kể từ đó cô bắt đầu tấn công dồn dập, hễ nơi nào có Giang Dục thì cô đều bắt Lý Văn Hạo dẫn mình theo.
Mặc dù mọi người đã chơi cùng nhau một năm trời, đáng lẽ trai xinh gái đẹp rất dễ nảy sinh tình cảm, thế nhưng hai người lại nhanh chóng trở thành huynh đệ.
Thực ra thái độ của Trần Tinh Tinh đã rất rõ ràng, tất cả mọi người đều nhìn ra, ấy vậy mà Giang Dục vẫn có vẻ thờ ơ. Đôi lúc Lý Văn Hạo cũng muốn khuyên Trần Tinh Tinh bỏ cuộc, thế nhưng cô không chịu, cứ nhất quyết phải dây dưa cho bằng được.
Đến thời điểm hiện tại, ngay cả Lý Văn Hạo mà cũng có hơi tò mò, đã làm đến mức này mà vẫn không cưa đổ được Giang Dục, vậy rốt cuộc sau này thần thánh phương nào mới có thể nắm bắt được một người có tính cách vừa ngầu vừa lười vừa thụ động như cậu chứ.
Thậm chí Lý Văn Hạo còn cảm thấy Giang Dục đã có khí chất bạc tình của trai đểu từ trong máu.
Lúc bấy giờ một tiếng “lách tách” vang lên, có ai đó chụp lại khung cảnh nói cười của ba người.
Cả ba đồng thời quay đầu, Triệu Văn vẫy vẫy điện thoại rồi giải thích: “Anh gửi cho bạn học để hối cậu ấy mau thoát ế.”
—
Hôm nay nhà họ Lê có một buổi họp mặt gia đình, Lê Ứng đang đánh bài cùng mẹ và các trưởng bối.
Lúc di động vang lên, Lê Ứng buông mắt nhìn thoáng qua, thấy Triệu Văn gửi đến một bức hình.
Anh không xem.
Một lát sau, Triệu Văn lại gửi đến ba tin nhắn liên tiếp.
【Triệu Văn: Hình như nhóc đàn em của ông sắp thoát ế rồi đó!】
【Triệu Văn: Chắc chắn năm nay tôi cũng thoát ế, về sau chỉ có mình ông là chó độc thân thôi.】
【Triệu Văn: Cơ mà Giang Dục đẹp trai dã man, nhóc ấy vừa tới đã được quá trời con gái để ý. Có điều hơi ít nói, về điểm này thì bọn ông giống nhau ghê.】
Mấy ván bài sau Lê Ứng đều mất tập trung, đây là một điều vô cùng hiếm thấy ở anh. Bà Lê ngạc nhiên quan sát con mình vài lần, thấy anh quả thực đang thất thần, bà bèn bảo anh đổi người rồi chơi tiếp.
Rời khỏi tụ bài, Lê Ứng cầm lấy điếu thuốc rồi đi thẳng đến sân sau.
So với sự huyên náo trong nhà thì sân sau yên ắng hơn rất nhiều, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền đến từ đằng trước.
Lê Ứng châm một điếu thuốc rồi nhìn đi xa xăm. Đến khi ánh lửa lúc ẩn lúc hiện lan đến tận đuôi, anh mới cầm di động lên rồi ấn mở WeChat của Giang Dục.
Lần cuối cùng hai người trò chuyện là vào năm ngày trước, Giang Dục nói gần đây cậu có hơi bận, phải một thời gian nữa mới trả áo cho anh được, hỏi anh có cần gấp không.
Lê Ứng nhìn vài giây, chợt dập thuốc đi rồi nâng tay lên gõ chữ.
【Lê Ứng: Hôm nay em rảnh không? Anh đến chỗ em lấy áo.】
Gửi xong tin nhắn, Lê Ứng lại châm thêm một điếu thuốc, ngọn lửa phất qua đầu ngón tay, sém lên cả đầu lọc. Anh hít sâu một hơi, đến khi nhả khói ra, anh lại cầm di động lên, chuẩn bị rút tin nhắn về.
Đúng lúc này trong khung đối thoại lại nhảy ra một tin nhắn mới.
【Giang Dục: Em đang ở buổi họp mặt.】
【Giang Dục: Anh cần ngay hôm nay ạ?】
【Lê Ứng: Em đi à?】
【Giang Dục: Dạ, anh Triệu Văn nói đã gửi ảnh cho anh rồi mà.】
Lê Ứng chăm chú nhìn câu nói này trong chốc lát, sau đó mới trả lời.
【Lê Ứng: Nhiều tin nhắn quá, bây giờ anh mới nhìn thấy.】
【Giang Dục: À.】
【Giang Dục: Em định rủ anh, nhưng em đoán anh không thích mấy vụ này.】
【Lê Ứng: Không đâu.】
【Giang Dục: ‘Không đâu’ gì cơ ạ?】
【Lê Ứng: Không phải anh không thích.】
【Lê Ứng: Chỉ cần có em là được.】
—
Trong biệt thự, ba nam sinh đang ngồi chơi trò chơi điện tử.
Khi nhận được tin nhắn này, Giang Dục đang đánh đấm vô cùng quyết liệt, khóe mắt cậu lướt nhanh sang di động, trái tim không khỏi nảy mạnh. Mắt cậu tự động sắp xếp lại tin nhắn, nhất thời coi những lời này thành một câu tỏ tình, ngay lập tức bị dọa một trận ra trò.
Vì sơ suất trong tích tắc mà nhân vật của cậu trong trò chơi bị đánh ngỏm củ tỏi.
Giang Dục cứ thế rời khỏi máy game rồi mở di động lên, cậu đọc đi đọc lại hai câu đã khiến mình hoang mang tột độ, không khỏi cảm thấy buồn cười. Thế mà cậu lại tưởng Lê Ứng tỏ tình với mình, đúng là hài hước.
Giang Dục bèn gõ chữ.
【Giang Dục: Thế anh có định đến không?】
Nhìn cuộc hội thoại trên màn hình, Giang Dục ngẫm nghĩ rồi lại gửi thêm một tin.
【Giang Dục: Em dẫn anh đi chơi.】
Khoảng hai phút sau, một tin nhắn lại gửi đến.
【Lê Ứng: Có.】
【Lê Ứng: Vậy em nghĩ xem sẽ dẫn anh đi đâu chơi đi.】
Nhìn thấy tin nhắn này, Giang Dục khẽ cười một tiếng, lập tức báo tin tốt cho Triệu Văn.
Hắn vừa chơi game vừa liếc nhìn Giang Dục một cái, ngạc nhiên nói: “Hôm nay là ngày lành gì à, rốt cuộc cậu ấy cũng đồng ý rồi?”
Lý Văn Hạo ở bên cạnh hỏi: “Lê Ứng là ai vậy?”
Lúc bấy giờ Trần Tinh Tinh cầm mấy khối bánh ngọt đi đến, cô đưa một miếng cho Giang Dục rồi nói: “Tôi biết Lê Ứng nè, hot boy của Hải Đại đúng không?”
Lý Văn Hạo liếc cô một cái: “Sao bà biết?”
“Anh ấy rất nổi tiếng mà,” Trần Tinh Tinh cắn một miếng bánh ngọt, “Hồi học năm nhất tôi đã nghe đến tên anh ấy rồi, hình như anh ấy cũng là sinh viên học viện hải dương thì phải.”
Nói đến đây, cô cũng hơi phấn khích: “Có phải anh ấy định tới không?”
Giang Dục đoán chừng cô cũng không biết nên cố ý nhắc một câu: “Lần trước ở chợ đêm cậu đã gặp anh ấy một lần rồi.”
Trần Tinh Tinh bất ngờ trợn tròn mắt: “Bạn trai của chị cậu chính là Lê Ứng?”
Giang Dục hơi khựng lại rồi giải thích một câu: “Không phải bạn trai.”
Trần Tinh Tinh chẳng nghe lời giải thích của cậu, cô gật đầu mà không hề bận tâm: “Bảo sao, anh ấy thật sự rất đẹp trai.”
Lúc này Lý Văn Hạo vừa cười vừa liếc nhìn cô, cố ý hỏi: “Anh ấy và Giang Dục, ai đẹp hơn?”
Giang Dục nghe vậy thì cũng lia mắt sang.
Trần Tinh Tinh: “……”
Ngay cả Triệu Văn đứng cạnh cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
—
Triệu Văn là người thứ nhất phát hiện ra Lê Ứng đã đến, khi đó hắn đang ngồi uống trà chiều với một nữ sinh trong vườn hoa.
Lúc Lê Ứng đi đến từ đằng xa, cũng vì nữ sinh đối diện cứ nhìn theo đau đáu, nên hắn mới quay đầu lại rồi trông thấy anh.
Triệu Văn tạm biệt nữ sinh rồi lập tức chạy đến đón: “Cơn gió nào thổi ông đến đây vậy?”
Hai người không để ý đến ánh mắt xung quanh mà đi thẳng vào biệt thự. Bên trong rất rộng, hoạt động giải trí nào cũng có, phòng ốc cũng nhiều.
Lê Ứng lia mắt một vòng: “Giang Dục đâu?”
“Sao mới đến mà ông đã tìm Giang Dục rồi, chắc ông không tới mức cần nhờ nhóc đó giới thiệu con gái cho đâu đúng không?” Triệu Văn thuận miệng nói một câu, hắn cũng không nghĩ nhiều, “Hình như nhóc đó bị gọi đi đánh bài rồi, ông lên sòng bài trên lầu hai tìm thử xem.”
Hai người chỉ nói dăm ba câu, Triệu Văn tiếp tục đi tìm nữ sinh để tán gẫu, trong khi đó Lê Ứng đi thẳng một mạch đến lầu hai.
Đúng là Giang Dục đang đánh bài, cậu họp lại một bàn với mấy bạn học không thân lắm.
Khi Lê Ứng bước vào phòng, đầu tiên Giang Dục nghe thấy một trận bàn tán xì xào, kế đó cậu mới giương mắt nhìn qua.
Vừa trông thấy anh, Giang Dục bỗng chốc nhướng mày rồi giơ di động lên: “Em thắng được hơn mười đồng lận nè, có tiền mời anh uống trà sữa rồi.”
Lê Ứng nghe vậy thì mỉm cười rồi bước đến bên cậu.
Có không ít bạn học đang hóng hớt bên cạnh, song ở đây đều là sinh viên Giang Đại, họ không biết nhiều về Lê Ứng.
Khi thấy anh, ai nấy đều nhìn lâu hơn một chút, có người tò mò hỏi: “Giang Dục, đây là bạn cậu à? Giới thiệu một chút xem nào.”
“Ừ,” Giang Dục đánh xong lượt, cậu nghiêng đầu nhìn Lê Ứng, đúng lúc chạm phải ánh mắt cụp xuống của anh.
Chậc, đúng là đẹp trai thật, Giang Dục không khỏi nghĩ bụng. Ban đầu cậu cũng không cảm nhận được hết sự ưa nhìn của Lê Ứng, cậu chỉ cho rằng đám Giang Mộng đang mắc bệnh hoa si. Thế nhưng dạo gần đây, càng nhìn anh thì cậu lại càng thấy thuận mắt hơn.
Giang Dục không khỏi nổi hứng trêu đùa, cậu giới thiệu: “Lê Ứng, hot boy của Hải Đại đó, không nhìn ra hả!”
Mọi người nghe vậy thì phá ra cười, ai nấy cứ ríu ra ríu rít, anh một câu tôi một câu, Giang Dục cũng không để ý đến bọn họ nữa.
Sau khi trận bài này kết thúc, cậu bèn đứng dậy nhường chỗ cho Lê Ứng.
Lê Ứng nói: “Em chơi đi, anh xem em chơi là được rồi.”
“Anh đánh đi, em đánh một lúc rồi.” Giang Dục khẽ hất cằm, “Em xem bài giúp anh, đảm bảo anh sẽ thắng.”
Nghe Giang Dục nói vậy, Lê Ứng lại nhìn cậu một chốc, anh không từ chối nữa mà ngồi xuống vị trí của cậu.
Trên bàn lập tức có một nam sinh lên tiếng phản đối: “Đâu ra vụ xem bài hộ nữa? Không chơi kiểu đó nha.”
Giang Dục bèn giải thích: “Anh ấy không biết chơi, tôi chỉ mượn tay anh ấy cầm bài thôi.”
“Không sao không sao, chỉ chơi cho vui thôi mà,” Một nam sinh khác phất tay, “Hơn nữa chơi hai người thì xác suất thua lớn hơn.”
Thấy mọi người không có ý kiến gì, nam sinh kia cũng không nói nữa.
Khi Lê Ứng đánh bài, Giang Dục ngồi ngay bên cạnh anh, anh hết sức phối hợp mà sắm vai một người không rành chơi bài, thi thoảng lại hướng ánh mắt dò hỏi sang người bên cạnh.
Giang Dục thấy thế thì xáp lại xem bài giúp anh.
Mỗi khi Giang Dục đến gần, đầu cậu sẽ nghiêng về phía trước Lê Ứng, anh có thể ngửi rất rõ mùi dầu gội vương trên tóc cậu. Đó là một mùi hương dịu nhẹ, hòa vào vị thuốc lá nghi ngút trong phòng đánh bài, khiến cho mùi hương vốn nhợt nhạt bỗng trở nên mê hoặc.
Đánh xong lượt, Giang Dục khẽ lùi lại, cậu nhướng mày với Lê Ứng như đang nói “màn này ta ăn chắc”.
Tuy rất đẹp, nhưng bình thường Giang Dục luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, thực chất khi cậu phô bày ra hết thảy, ngũ quan lại trở nên rạng rỡ vô cùng.
Hai người chạm mắt nhau một lúc, Giang Dục thấy vậy thì nhìn anh với vẻ khó hiểu. Ánh mắt Lê Ứng chợt lung lay, anh đặt nắm tay lên môi rồi khẽ đằng hắng một tiếng, kế đó anh lại dời mắt đi, cầm ly trà trong tay rồi hớp một ngụm.
Bên trong là nước chanh, Lê Ứng buông mắt nhìn sang, uống xong anh mới nhận ra mình đã lấy nhầm ly.
Giang Dục vốn còn đang nhìn anh, cậu thấy vậy thì thuận miệng nhắc một câu: “Anh đang dùng ly của em đó.”
Lê Ứng khựng lại, đoạn anh ghé mắt nhìn cậu: “Anh dùng không được sao?”
“Cho bà cơ hội đi tiếp cận nam thần nè,” Giang Dục cất quần áo đã giặt sạch vào túi rồi đưa cho Giang Mộng, “Áo khoác của Lê Ứng đó.”
Giang Mộng đang nghênh ngang ngồi trên sô pha ăn nho, nghe Giang Dục nói vậy, cô nghiêng đầu nhìn túi đồ trên tay cậu rồi từ chối: “Chị không đi đâu, mày tự đi trả đi.”
Xưa nay cô rất hăng hái mỗi khi có cơ hội tốt để tiếp cận Lê Ứng, Giang Dục thấy vậy thì có hơi bất ngờ: “Sao thế, tỏ tình xong bị từ chối rồi à?”
Giang Mộng cúi đầu lột vỏ nho, chẳng ừ hử gì.
“Bị từ chối thật hả?” Giang Dục ngồi xuống bên cạnh, chuẩn bị dỗ dành cô.
“Không,” Giang Mộng ăn mất quả nho trên tay, cô cầm chiếc gối ôm bên cạnh rồi dựa vào phía sau.
“Giang Dục này,” Giang Mộng nhìn góc nghiêng của em trai mình, “Sao mày không chịu yêu đương? Không phải có nhiều con gái theo đuổi mày lắm à?”
“Có đâu,” Giang Dục bốc một quả nho rồi cho vào miệng.
“Nói chuyện đàng hoàng xem nào,” Giang Mộng lấy chân đạp cậu một cái nhẹ nhàng, “Chị nghe Lý Văn Hạo kể có nhiều người thích mày mà. Không thích ai à?”
Giang Dục cứ mải miết ăn nho, không đếm xỉa đến cô.
Giang Mộng nhìn cậu, quyết định đánh liều một phen: “Mày cứ không chịu yêu đương, người ta sắp nghi ngờ tính hướng của mày đến nơi rồi đấy.”
“Điên à,” Giang Dục không thèm để ý mà cười giễu một tiếng. Ăn xong mấy quả nho, cậu mới xoa xoa tay, “Tôi mới lên năm hai thôi. Bà quên rồi à, hồi trung học tôi chỉ ngồi ăn một bữa với nữ sinh cùng bàn mà bà đã đi mách lẻo, khiến bố mẹ canh chừng tôi rõ là nghiêm.”
“Cái đó khác chứ,” Giang Mộng nói, “Nếu hồi đó không nghiêm khắc với mày thì mày có thi đỗ Giang Đại không?”
Hai chị em ầm ĩ vì chuyện xưa rõ lâu, cuối cùng Giang Mộng vẫn không chịu đi trả quần áo giúp Giang Dục, khiến cậu bực mình không thôi, cậu nói thẳng lần sau có việc thì cô đừng hòng nhờ mình giúp nữa.
—
Buổi họp mặt của hai học viện hải dương được tổ chức vào thứ bảy, địa điểm là một hội trường nằm gần Giang Đại. Bởi vì lượng khách rất đông nên ban tổ chức bao luôn một biệt thự để làm tiệc tại gia, từ mười hai giờ trưa đến tận mười hai giờ đêm.
Giang Dục vốn không định đến, nhưng người bạn cùng lớp kiêm bạn thân của cậu – Lý Văn Hạo – lại muốn đi, cậu ta nói muốn làm quen với vài người bạn học ngành giống họ ở Hải Đại. Dù sao thì vòng tròn này cũng khá nhỏ, nếu về sau muốn dấn thân vào ngành, nói không chừng việc này sẽ giúp ích rất nhiều.
Cậu ta có quan hệ tốt với Giang Dục nên rủ rê cậu đi cùng, trùng hợp là sau đó Triệu Văn cũng hỏi cậu lần nữa, Giang Dục không chịu nổi sự quấy rầy từ hai phía nên đành nhận lời.
Chớp mắt đã đến thứ bảy, Giang Dục hẹn gặp bọn họ ngay tại biệt thự.
Khi cậu đến nơi thì không ít bạn học đã có mặt tại biệt thự, Triệu Văn cũng đã đến. Triệu Văn là một người nhiệt tình, vừa thấy cậu thì hắn đã lập tức tiến lên đón.
Hai người đứng cạnh quầy bar, Triệu Văn rót một ly trà trái cây cho Giang Dục, trong khi bản thân thì lấy một ly cocktail.
“Lê Ứng chưa bao giờ tham gia mấy hoạt động như thế này.” Triệu Văn đột nhiên nói.
Hắn cầm cocktail đứng cạnh Giang Dục, hai người dựa vào quầy bar, thấy Giang Dục liếc mắt lại đây, Triệu Văn lại tiếp tục nói: “Cậu ấy về nhà rồi, chắc là hôm nay phải ở nhà chăm sóc trưởng bối.”
Giang Dục cũng là một người ít nói, cậu lại không thân lắm với Triệu Văn nên chẳng có gì để tán gẫu, chỉ có thể trò chuyện về bạn chung mà thôi. Không thể nghi ngờ, Lê Ứng là một đề tài rất tốt.
Giang Dục vâng một tiếng.
Hôm nay mặt trời dâng cao, ánh nắng rọi vào từ khung cửa sổ sát đất của biệt thự, hắt lên bên cạnh Giang Dục rồi hun nóng bàn tay cậu.
Không lâu sau thì Lý Văn Hạo cũng đến, đi cùng cậu ta còn có cả Trần Tinh Tinh.
Vừa trông thấy Giang Dục, cô đã vui vẻ chạy đến rồi nắm chặt tay áo cậu: “Sao, bất ngờ khi thấy tôi không?”
Bọn họ thường xuyên chơi game cùng nhau, mỗi khi đánh game thì ai nấy đều la hét ỏm tỏi, thành ra cũng rất dễ thân thiết. Trần Tinh Tinh có tính cách rất được, cô có quan hệ tốt với tất cả mọi người, Giang Dục cũng không phải ngoại lệ.
“Đây là buổi họp mặt của học viện bọn tôi, cậu tới làm gì,” Giang Dục thuận miệng trêu.
“Cậu ta tới làm gì à,” Lý Văn Hạo nở nụ cười, “Ông nói xem cậu ta tới làm gì?”
Trần Tinh Tinh giả vờ đạp Lý Văn Hạo một cước, cậu ta lại cố ý trêu cô: “Giang Dục trêu bà thì sao bà không đánh, bất công quá rồi đó nha.”
Trần Tinh Tinh là thanh mai trúc mã của Lý Văn Hạo, ban đầu cô biết đến Giang Dục cũng là thông qua cậu ta. Kể từ đó cô bắt đầu tấn công dồn dập, hễ nơi nào có Giang Dục thì cô đều bắt Lý Văn Hạo dẫn mình theo.
Mặc dù mọi người đã chơi cùng nhau một năm trời, đáng lẽ trai xinh gái đẹp rất dễ nảy sinh tình cảm, thế nhưng hai người lại nhanh chóng trở thành huynh đệ.
Thực ra thái độ của Trần Tinh Tinh đã rất rõ ràng, tất cả mọi người đều nhìn ra, ấy vậy mà Giang Dục vẫn có vẻ thờ ơ. Đôi lúc Lý Văn Hạo cũng muốn khuyên Trần Tinh Tinh bỏ cuộc, thế nhưng cô không chịu, cứ nhất quyết phải dây dưa cho bằng được.
Đến thời điểm hiện tại, ngay cả Lý Văn Hạo mà cũng có hơi tò mò, đã làm đến mức này mà vẫn không cưa đổ được Giang Dục, vậy rốt cuộc sau này thần thánh phương nào mới có thể nắm bắt được một người có tính cách vừa ngầu vừa lười vừa thụ động như cậu chứ.
Thậm chí Lý Văn Hạo còn cảm thấy Giang Dục đã có khí chất bạc tình của trai đểu từ trong máu.
Lúc bấy giờ một tiếng “lách tách” vang lên, có ai đó chụp lại khung cảnh nói cười của ba người.
Cả ba đồng thời quay đầu, Triệu Văn vẫy vẫy điện thoại rồi giải thích: “Anh gửi cho bạn học để hối cậu ấy mau thoát ế.”
—
Hôm nay nhà họ Lê có một buổi họp mặt gia đình, Lê Ứng đang đánh bài cùng mẹ và các trưởng bối.
Lúc di động vang lên, Lê Ứng buông mắt nhìn thoáng qua, thấy Triệu Văn gửi đến một bức hình.
Anh không xem.
Một lát sau, Triệu Văn lại gửi đến ba tin nhắn liên tiếp.
【Triệu Văn: Hình như nhóc đàn em của ông sắp thoát ế rồi đó!】
【Triệu Văn: Chắc chắn năm nay tôi cũng thoát ế, về sau chỉ có mình ông là chó độc thân thôi.】
【Triệu Văn: Cơ mà Giang Dục đẹp trai dã man, nhóc ấy vừa tới đã được quá trời con gái để ý. Có điều hơi ít nói, về điểm này thì bọn ông giống nhau ghê.】
Mấy ván bài sau Lê Ứng đều mất tập trung, đây là một điều vô cùng hiếm thấy ở anh. Bà Lê ngạc nhiên quan sát con mình vài lần, thấy anh quả thực đang thất thần, bà bèn bảo anh đổi người rồi chơi tiếp.
Rời khỏi tụ bài, Lê Ứng cầm lấy điếu thuốc rồi đi thẳng đến sân sau.
So với sự huyên náo trong nhà thì sân sau yên ắng hơn rất nhiều, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền đến từ đằng trước.
Lê Ứng châm một điếu thuốc rồi nhìn đi xa xăm. Đến khi ánh lửa lúc ẩn lúc hiện lan đến tận đuôi, anh mới cầm di động lên rồi ấn mở WeChat của Giang Dục.
Lần cuối cùng hai người trò chuyện là vào năm ngày trước, Giang Dục nói gần đây cậu có hơi bận, phải một thời gian nữa mới trả áo cho anh được, hỏi anh có cần gấp không.
Lê Ứng nhìn vài giây, chợt dập thuốc đi rồi nâng tay lên gõ chữ.
【Lê Ứng: Hôm nay em rảnh không? Anh đến chỗ em lấy áo.】
Gửi xong tin nhắn, Lê Ứng lại châm thêm một điếu thuốc, ngọn lửa phất qua đầu ngón tay, sém lên cả đầu lọc. Anh hít sâu một hơi, đến khi nhả khói ra, anh lại cầm di động lên, chuẩn bị rút tin nhắn về.
Đúng lúc này trong khung đối thoại lại nhảy ra một tin nhắn mới.
【Giang Dục: Em đang ở buổi họp mặt.】
【Giang Dục: Anh cần ngay hôm nay ạ?】
【Lê Ứng: Em đi à?】
【Giang Dục: Dạ, anh Triệu Văn nói đã gửi ảnh cho anh rồi mà.】
Lê Ứng chăm chú nhìn câu nói này trong chốc lát, sau đó mới trả lời.
【Lê Ứng: Nhiều tin nhắn quá, bây giờ anh mới nhìn thấy.】
【Giang Dục: À.】
【Giang Dục: Em định rủ anh, nhưng em đoán anh không thích mấy vụ này.】
【Lê Ứng: Không đâu.】
【Giang Dục: ‘Không đâu’ gì cơ ạ?】
【Lê Ứng: Không phải anh không thích.】
【Lê Ứng: Chỉ cần có em là được.】
—
Trong biệt thự, ba nam sinh đang ngồi chơi trò chơi điện tử.
Khi nhận được tin nhắn này, Giang Dục đang đánh đấm vô cùng quyết liệt, khóe mắt cậu lướt nhanh sang di động, trái tim không khỏi nảy mạnh. Mắt cậu tự động sắp xếp lại tin nhắn, nhất thời coi những lời này thành một câu tỏ tình, ngay lập tức bị dọa một trận ra trò.
Vì sơ suất trong tích tắc mà nhân vật của cậu trong trò chơi bị đánh ngỏm củ tỏi.
Giang Dục cứ thế rời khỏi máy game rồi mở di động lên, cậu đọc đi đọc lại hai câu đã khiến mình hoang mang tột độ, không khỏi cảm thấy buồn cười. Thế mà cậu lại tưởng Lê Ứng tỏ tình với mình, đúng là hài hước.
Giang Dục bèn gõ chữ.
【Giang Dục: Thế anh có định đến không?】
Nhìn cuộc hội thoại trên màn hình, Giang Dục ngẫm nghĩ rồi lại gửi thêm một tin.
【Giang Dục: Em dẫn anh đi chơi.】
Khoảng hai phút sau, một tin nhắn lại gửi đến.
【Lê Ứng: Có.】
【Lê Ứng: Vậy em nghĩ xem sẽ dẫn anh đi đâu chơi đi.】
Nhìn thấy tin nhắn này, Giang Dục khẽ cười một tiếng, lập tức báo tin tốt cho Triệu Văn.
Hắn vừa chơi game vừa liếc nhìn Giang Dục một cái, ngạc nhiên nói: “Hôm nay là ngày lành gì à, rốt cuộc cậu ấy cũng đồng ý rồi?”
Lý Văn Hạo ở bên cạnh hỏi: “Lê Ứng là ai vậy?”
Lúc bấy giờ Trần Tinh Tinh cầm mấy khối bánh ngọt đi đến, cô đưa một miếng cho Giang Dục rồi nói: “Tôi biết Lê Ứng nè, hot boy của Hải Đại đúng không?”
Lý Văn Hạo liếc cô một cái: “Sao bà biết?”
“Anh ấy rất nổi tiếng mà,” Trần Tinh Tinh cắn một miếng bánh ngọt, “Hồi học năm nhất tôi đã nghe đến tên anh ấy rồi, hình như anh ấy cũng là sinh viên học viện hải dương thì phải.”
Nói đến đây, cô cũng hơi phấn khích: “Có phải anh ấy định tới không?”
Giang Dục đoán chừng cô cũng không biết nên cố ý nhắc một câu: “Lần trước ở chợ đêm cậu đã gặp anh ấy một lần rồi.”
Trần Tinh Tinh bất ngờ trợn tròn mắt: “Bạn trai của chị cậu chính là Lê Ứng?”
Giang Dục hơi khựng lại rồi giải thích một câu: “Không phải bạn trai.”
Trần Tinh Tinh chẳng nghe lời giải thích của cậu, cô gật đầu mà không hề bận tâm: “Bảo sao, anh ấy thật sự rất đẹp trai.”
Lúc này Lý Văn Hạo vừa cười vừa liếc nhìn cô, cố ý hỏi: “Anh ấy và Giang Dục, ai đẹp hơn?”
Giang Dục nghe vậy thì cũng lia mắt sang.
Trần Tinh Tinh: “……”
Ngay cả Triệu Văn đứng cạnh cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
—
Triệu Văn là người thứ nhất phát hiện ra Lê Ứng đã đến, khi đó hắn đang ngồi uống trà chiều với một nữ sinh trong vườn hoa.
Lúc Lê Ứng đi đến từ đằng xa, cũng vì nữ sinh đối diện cứ nhìn theo đau đáu, nên hắn mới quay đầu lại rồi trông thấy anh.
Triệu Văn tạm biệt nữ sinh rồi lập tức chạy đến đón: “Cơn gió nào thổi ông đến đây vậy?”
Hai người không để ý đến ánh mắt xung quanh mà đi thẳng vào biệt thự. Bên trong rất rộng, hoạt động giải trí nào cũng có, phòng ốc cũng nhiều.
Lê Ứng lia mắt một vòng: “Giang Dục đâu?”
“Sao mới đến mà ông đã tìm Giang Dục rồi, chắc ông không tới mức cần nhờ nhóc đó giới thiệu con gái cho đâu đúng không?” Triệu Văn thuận miệng nói một câu, hắn cũng không nghĩ nhiều, “Hình như nhóc đó bị gọi đi đánh bài rồi, ông lên sòng bài trên lầu hai tìm thử xem.”
Hai người chỉ nói dăm ba câu, Triệu Văn tiếp tục đi tìm nữ sinh để tán gẫu, trong khi đó Lê Ứng đi thẳng một mạch đến lầu hai.
Đúng là Giang Dục đang đánh bài, cậu họp lại một bàn với mấy bạn học không thân lắm.
Khi Lê Ứng bước vào phòng, đầu tiên Giang Dục nghe thấy một trận bàn tán xì xào, kế đó cậu mới giương mắt nhìn qua.
Vừa trông thấy anh, Giang Dục bỗng chốc nhướng mày rồi giơ di động lên: “Em thắng được hơn mười đồng lận nè, có tiền mời anh uống trà sữa rồi.”
Lê Ứng nghe vậy thì mỉm cười rồi bước đến bên cậu.
Có không ít bạn học đang hóng hớt bên cạnh, song ở đây đều là sinh viên Giang Đại, họ không biết nhiều về Lê Ứng.
Khi thấy anh, ai nấy đều nhìn lâu hơn một chút, có người tò mò hỏi: “Giang Dục, đây là bạn cậu à? Giới thiệu một chút xem nào.”
“Ừ,” Giang Dục đánh xong lượt, cậu nghiêng đầu nhìn Lê Ứng, đúng lúc chạm phải ánh mắt cụp xuống của anh.
Chậc, đúng là đẹp trai thật, Giang Dục không khỏi nghĩ bụng. Ban đầu cậu cũng không cảm nhận được hết sự ưa nhìn của Lê Ứng, cậu chỉ cho rằng đám Giang Mộng đang mắc bệnh hoa si. Thế nhưng dạo gần đây, càng nhìn anh thì cậu lại càng thấy thuận mắt hơn.
Giang Dục không khỏi nổi hứng trêu đùa, cậu giới thiệu: “Lê Ứng, hot boy của Hải Đại đó, không nhìn ra hả!”
Mọi người nghe vậy thì phá ra cười, ai nấy cứ ríu ra ríu rít, anh một câu tôi một câu, Giang Dục cũng không để ý đến bọn họ nữa.
Sau khi trận bài này kết thúc, cậu bèn đứng dậy nhường chỗ cho Lê Ứng.
Lê Ứng nói: “Em chơi đi, anh xem em chơi là được rồi.”
“Anh đánh đi, em đánh một lúc rồi.” Giang Dục khẽ hất cằm, “Em xem bài giúp anh, đảm bảo anh sẽ thắng.”
Nghe Giang Dục nói vậy, Lê Ứng lại nhìn cậu một chốc, anh không từ chối nữa mà ngồi xuống vị trí của cậu.
Trên bàn lập tức có một nam sinh lên tiếng phản đối: “Đâu ra vụ xem bài hộ nữa? Không chơi kiểu đó nha.”
Giang Dục bèn giải thích: “Anh ấy không biết chơi, tôi chỉ mượn tay anh ấy cầm bài thôi.”
“Không sao không sao, chỉ chơi cho vui thôi mà,” Một nam sinh khác phất tay, “Hơn nữa chơi hai người thì xác suất thua lớn hơn.”
Thấy mọi người không có ý kiến gì, nam sinh kia cũng không nói nữa.
Khi Lê Ứng đánh bài, Giang Dục ngồi ngay bên cạnh anh, anh hết sức phối hợp mà sắm vai một người không rành chơi bài, thi thoảng lại hướng ánh mắt dò hỏi sang người bên cạnh.
Giang Dục thấy thế thì xáp lại xem bài giúp anh.
Mỗi khi Giang Dục đến gần, đầu cậu sẽ nghiêng về phía trước Lê Ứng, anh có thể ngửi rất rõ mùi dầu gội vương trên tóc cậu. Đó là một mùi hương dịu nhẹ, hòa vào vị thuốc lá nghi ngút trong phòng đánh bài, khiến cho mùi hương vốn nhợt nhạt bỗng trở nên mê hoặc.
Đánh xong lượt, Giang Dục khẽ lùi lại, cậu nhướng mày với Lê Ứng như đang nói “màn này ta ăn chắc”.
Tuy rất đẹp, nhưng bình thường Giang Dục luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, thực chất khi cậu phô bày ra hết thảy, ngũ quan lại trở nên rạng rỡ vô cùng.
Hai người chạm mắt nhau một lúc, Giang Dục thấy vậy thì nhìn anh với vẻ khó hiểu. Ánh mắt Lê Ứng chợt lung lay, anh đặt nắm tay lên môi rồi khẽ đằng hắng một tiếng, kế đó anh lại dời mắt đi, cầm ly trà trong tay rồi hớp một ngụm.
Bên trong là nước chanh, Lê Ứng buông mắt nhìn sang, uống xong anh mới nhận ra mình đã lấy nhầm ly.
Giang Dục vốn còn đang nhìn anh, cậu thấy vậy thì thuận miệng nhắc một câu: “Anh đang dùng ly của em đó.”
Lê Ứng khựng lại, đoạn anh ghé mắt nhìn cậu: “Anh dùng không được sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.