Nam Thần Đẹp Trai Cùng Ký Túc Xá
Chương 49
Mạc Hàn Băng
17/02/2016
Nụ cười tỏa nắng vẫn giữ nguyên cho tới khi Thiệu Anh lên tiếng
- Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc chắn 2 người quen nhau
Vừa nói cô vừa lộ ý cười sâu thẳm trong con mắt
Nó nghe xong cũng bất giác xuất hiện chút giật mình trong con ngươi đen
- Phải , đúng là chúng tôi có quen nhau :)
Hoàng quân lên tiếng thay cho cái '' dây '' buộc chân của mình năm xưa .
Nhưng cho dù vậy nó vẫn cảm nhận được chút ý cười ngạo nghễ đang dành cho mình , và nó cũng đang cảm thấy rất khó chịu khi phải thích nghi với hoàn cảnh này , không hiểu sao nhưng cái giác giống như đang bị gài bẫy vẫn không ngừng bủa vây lấy nó .
Đứng lâu mỏi chân cũng phải đặt mông xuống ghế nên Thiệu Anh đã chủ động kêu gọi 2 người kia ngồi vào bàn ăn .
Hoàng Quân có vẻ như đã rất quen thuộc với mọi thứ trong nhà này nên vẻ mặt rất bình thản như mình đang ở trong chính căn nhà của mình vậy , tay đưa ra kéo ghế , từ từ ngồi xuống , đơn giản và cũng thật nhẹ nhàng .
Nó là người ngồi vào chậm nhất , thật là ...đối với nó thì sống xa hoa như vậy thật khiến người ta trở nên sang trọng hơn, dù là vịt cỏ , vịt đồng gì đấy , được tiếp xúc với môi trường như vậy , được sống trong nơi có tiền như vậy thì cũng sẽ trở thành thiên nga lộng lẫy ngay thôi . Bất giác những ý nghĩ đó khiến nó thở dài một tiếng . than thầm , thật đúng là cuộc sống của những kẻ giàu có , tiền đè chết người mà .
- 2 người ...trước kia là người yêu của nhau sao ?
Đột ngột Thiệu Anh vẫn đóng vai khơi chuyện mà '' vô duyên '' lên tiếng trước , tay chống cằm , đặt trên bàn , ánh mắt mông lung nhìn nó với Hoàng Quân .
Và đương nhiên nó vẫn đóng vai đừ người còn Hoàng Quân là người trả lời rồi :
- Chuyện xưa rồi , cũng không nên nhắc lại .
Câu nói vừa thốt ra kia làm nó thấy hơi lạ , rốt cuộc là tên này muốn thế nào đây , nói ra câu này vừa là không xác nhận nhưng cũng vừa là không ý kiến , nó chả hiểu nổi tên này nghĩ ba họa sĩ ta môn cái gì mà trả lời thế , trong khi rõ ràng là ngày xưa cậu ta đuổi nó như đuổi chó vậy :O :O :O
Nó không dám nói nên chỉ quay sang liếc Hoàng Quân bằng một ánh mắt khó hiểu ! Nhìn rất lâu ...rất lâu...
Và đáp lại nó là cái cười nhẹ cộng thêm cái nháy mắt đậm chất hoàng tử kia nữa , dù sao cũng là người đã cũ .
Nhân gian có câu : Người ta nhớ nhất không phải là mối tình đầu , mà là mối tình khiến con người ta phải thay đổi . Nên nó và Hoàng Quân chính là ví dụ điển hình cho câu nói này , vì tên này mà nó đã hy sinh bao điều , thay đổi bao điều . Nên bây giờ dù có quên thì cũng còn vướng vân chút ít , một chút gọi là và đủ để Hoàng Quân trở thành 1 ký ức đẹp trong nó... Một ký ức đã dạy cho nó biết được không phải muốn là có được , không phải chỉ cần nỗ lực sẽ thành công , mà điều quan trọng trong tình yêu là cảm giác và sự chấp thuận từ 2 phía , thế thôi ...
Tới giờ phút này tất cả những hành động đều nằm gọn trong ánh mắt một người , từ lúc nó đến đây . Hắn đứng trên thư phòng , nơi có chiếc cửa sổ sát đất rộng có thể nhìn xuyên xuống dưới , vì có chỗ thông gió nên vẫn có thể nghe thấy người bên dưới nói chuyện được , vì khoảng cách cũng không phải quá xa chỉ là ...thư phòng đã tắt hết đèn , hắn mặc đồ đen , đứng yên nên chẳng ai nhìn thấy .
Ánh mắt u ám của hắn liên tục quan sát không rời gương mặt bé nhỏ kiều diễm kia , nó không biết nên thản nhiên như không , và chính vì sự thản nhiên ấy nó có biết là hắn khó chịu tới như thế nào không ?
- Ai nha ...các người định ngồi như vậy cho hết giờ rồi đứng dậy ra về hay sao ?
Thiệu Anh đương nhiên là muốn hắn nhìn thấy cảnh thân mật giữa hai người này để cho hắn hiểu ra 1 điều là dù có thế nào thì chỉ có mình cô ta là tốt với hắn thôi , không ai trên đời này có thể thay thế cả , cho dù là Đường Huệ Nhi .
- Thế cô muốn thế nào đây ?
Nó có vẻ mất dần đi sự kiên nhẫn , trong giọng nói cũng có hằn lên một chút gì đó gọi là khó chịu . Giờ đây nó đã mất hoàn toàn cái cảm giác hứng thú với xa hoa , mất hoàn toàn cái lực hút được tạo ra bởi những món ăn ngon . MÀ đơn giản là chỉ cần thả nó về nhà bình yên thôi , nó không muốn ở đây nói chuyện nhảm nhí cùng với kẻ nó không bao giờ muốn gặp lại này . Giờ nghĩ lại năm xưa nó bị phụ không biết bao nhiêu lần , cay lại càng cay , nợ cũ xóa chưa xong , nó muốn bỏ qua lắm nhưng chưa gì Hoàng Quân lại xuất hiện và có mặt ở cuộc đời nó giống như nó là 1 bộ phim hay , đang trôi đi rất dạt dào bỗng nhiên bị quảng cáo cắt đứt . Thôi thì phó mặc cho số phận , nó có tức cũng không thể làm gì , đành khoanh tay đứng nhìn trò vui mà Thiệu Anh sắp bày ra , thế nên gương mặt mới khó chịu như vậy .
- Cứ bình tĩnh xem nào , ánh mắt cậu nhìn Hoàng Quân , không phải là vẫn còn tình cảm đó chứ ?
Thiệu Anh liếc xéo nó một cái rồi đá bụp cái nhẹ vào chân Hoàng Quân , từ dưới bàn cậu có thể cảm nhận được đạp đầy ý chỉ đó , nên biết được việc tiếp theo cần làm là gì . Đột nhiên Hoàng Quân liền đứng dậy , trong giây phút nó còn ngập ngờ bởi câu nói của Thiệu Anh , nó không phải còn tình cảm nhưng không hiểu lí do vì sao mà tim nó có vẻ lạ đập loạn lên như thế , mặt ấm nóng hiện lên một vệt phớt hồng lướt qua nhẹ nhàng bên gò má không quá cao cũng không quá thấp . Lúc này 1 bàn tay vươn ra chạm vào tay nó , nó giật mình quay ra , 1 đôi môi nhanh chóng liền rơi vào môi nó ...một hương vị ấm áp khó tả , nhưng cũng chất chứa sự đau thương , mặc dù đây là mùi vị mà có thể khiến cho hàng ngàn cô gái phải chết mê mải nhưng nó thấy có gì đó không đọng lại yêu thương , bỗng nhiên nó nhớ tới nụ hôn của hắn , nhớ tới làn môi mỏng mát dịu mà vẫn thường mang lại cho nó cả 1 bầu trời đằm thắm , mang lại cho nó cả 1 trời say nồng . Nó giật mình đẩy người Hoàng Quân ra , đưa tay lau vội đi những vết tích trên môi , nó căm hận tát mạnh vào mặt anh 1 cái , không biết vì lí do gì lửa giận trong mắt nó ngày càng nhiều , nó nhổ một miếng nước bọt xuống đất :
- MẸ NÓ ! LŨ DƠ BẨN CHÚNG MÀY , ĐÚNG LÀ KHÔNG BIẾT XẤU HỔ MÀ , TRÊN ĐỜI NÀY SAO LẠI CÓ CÁI THỂ LOẠI ĐÁNG NHỤC ĐẾN NHƯ THẾ , LỪA TAO TỚI ĐÂY ĐỂ LÀM Ô UẾ TAO NHƯ THẾ NÀY À ? VÔ LIÊM SỈ ? KHÔNG BIẾT NGẠI ? 2 MẶT CŨNG KHÔNG THỂ LỘT TẢ ĐƯỢC , THỨ NHẤT : NHẤT HOÀNG QUÂN , THẰNG ĐÊ TIỆN NÀY , NGÀY XƯA TAO YÊU MÀY THÌ MÀY KHÔNG CẦN BIẾT GÌ CŨNG CHẲNG MUỐN ĐÁP LẠI , THẾ MÀ TỚI GIỜ PHÚT NÀY LẠI LÀM RA CHUYỆN NHƯ THẾ NÀY SAO ? MÀY VỀ XEM LẠI BẢN THÂN ĐI THÌ TỐT HƠN
Khi đã chửi Hoàng Quân hả dạ , nó liền 1 mạch quay sang với Thiệu Anh , nhưng lại bắt gặp một vẻ mặt hết sức bình tĩnh kia của Thiệu Anh , cô ta yên lặng ngồi cầm ly rượu như chưa có chuyện gì xảy ra
- Sao ? Có lời gì muốn nói với tôi sao ?
Thiệu Anh quay ra , nụ cười trên môi mang lại cho nó cảm giác không tốt một chút nào cả , cả người nó bắt đầu thấy lạnh hơn . Lí do gì không rõ nhưng mà người con gái trước mắt nó đây quả thực là một người quyết đoán và nguy hiểm
- Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc chắn 2 người quen nhau
Vừa nói cô vừa lộ ý cười sâu thẳm trong con mắt
Nó nghe xong cũng bất giác xuất hiện chút giật mình trong con ngươi đen
- Phải , đúng là chúng tôi có quen nhau :)
Hoàng quân lên tiếng thay cho cái '' dây '' buộc chân của mình năm xưa .
Nhưng cho dù vậy nó vẫn cảm nhận được chút ý cười ngạo nghễ đang dành cho mình , và nó cũng đang cảm thấy rất khó chịu khi phải thích nghi với hoàn cảnh này , không hiểu sao nhưng cái giác giống như đang bị gài bẫy vẫn không ngừng bủa vây lấy nó .
Đứng lâu mỏi chân cũng phải đặt mông xuống ghế nên Thiệu Anh đã chủ động kêu gọi 2 người kia ngồi vào bàn ăn .
Hoàng Quân có vẻ như đã rất quen thuộc với mọi thứ trong nhà này nên vẻ mặt rất bình thản như mình đang ở trong chính căn nhà của mình vậy , tay đưa ra kéo ghế , từ từ ngồi xuống , đơn giản và cũng thật nhẹ nhàng .
Nó là người ngồi vào chậm nhất , thật là ...đối với nó thì sống xa hoa như vậy thật khiến người ta trở nên sang trọng hơn, dù là vịt cỏ , vịt đồng gì đấy , được tiếp xúc với môi trường như vậy , được sống trong nơi có tiền như vậy thì cũng sẽ trở thành thiên nga lộng lẫy ngay thôi . Bất giác những ý nghĩ đó khiến nó thở dài một tiếng . than thầm , thật đúng là cuộc sống của những kẻ giàu có , tiền đè chết người mà .
- 2 người ...trước kia là người yêu của nhau sao ?
Đột ngột Thiệu Anh vẫn đóng vai khơi chuyện mà '' vô duyên '' lên tiếng trước , tay chống cằm , đặt trên bàn , ánh mắt mông lung nhìn nó với Hoàng Quân .
Và đương nhiên nó vẫn đóng vai đừ người còn Hoàng Quân là người trả lời rồi :
- Chuyện xưa rồi , cũng không nên nhắc lại .
Câu nói vừa thốt ra kia làm nó thấy hơi lạ , rốt cuộc là tên này muốn thế nào đây , nói ra câu này vừa là không xác nhận nhưng cũng vừa là không ý kiến , nó chả hiểu nổi tên này nghĩ ba họa sĩ ta môn cái gì mà trả lời thế , trong khi rõ ràng là ngày xưa cậu ta đuổi nó như đuổi chó vậy :O :O :O
Nó không dám nói nên chỉ quay sang liếc Hoàng Quân bằng một ánh mắt khó hiểu ! Nhìn rất lâu ...rất lâu...
Và đáp lại nó là cái cười nhẹ cộng thêm cái nháy mắt đậm chất hoàng tử kia nữa , dù sao cũng là người đã cũ .
Nhân gian có câu : Người ta nhớ nhất không phải là mối tình đầu , mà là mối tình khiến con người ta phải thay đổi . Nên nó và Hoàng Quân chính là ví dụ điển hình cho câu nói này , vì tên này mà nó đã hy sinh bao điều , thay đổi bao điều . Nên bây giờ dù có quên thì cũng còn vướng vân chút ít , một chút gọi là và đủ để Hoàng Quân trở thành 1 ký ức đẹp trong nó... Một ký ức đã dạy cho nó biết được không phải muốn là có được , không phải chỉ cần nỗ lực sẽ thành công , mà điều quan trọng trong tình yêu là cảm giác và sự chấp thuận từ 2 phía , thế thôi ...
Tới giờ phút này tất cả những hành động đều nằm gọn trong ánh mắt một người , từ lúc nó đến đây . Hắn đứng trên thư phòng , nơi có chiếc cửa sổ sát đất rộng có thể nhìn xuyên xuống dưới , vì có chỗ thông gió nên vẫn có thể nghe thấy người bên dưới nói chuyện được , vì khoảng cách cũng không phải quá xa chỉ là ...thư phòng đã tắt hết đèn , hắn mặc đồ đen , đứng yên nên chẳng ai nhìn thấy .
Ánh mắt u ám của hắn liên tục quan sát không rời gương mặt bé nhỏ kiều diễm kia , nó không biết nên thản nhiên như không , và chính vì sự thản nhiên ấy nó có biết là hắn khó chịu tới như thế nào không ?
- Ai nha ...các người định ngồi như vậy cho hết giờ rồi đứng dậy ra về hay sao ?
Thiệu Anh đương nhiên là muốn hắn nhìn thấy cảnh thân mật giữa hai người này để cho hắn hiểu ra 1 điều là dù có thế nào thì chỉ có mình cô ta là tốt với hắn thôi , không ai trên đời này có thể thay thế cả , cho dù là Đường Huệ Nhi .
- Thế cô muốn thế nào đây ?
Nó có vẻ mất dần đi sự kiên nhẫn , trong giọng nói cũng có hằn lên một chút gì đó gọi là khó chịu . Giờ đây nó đã mất hoàn toàn cái cảm giác hứng thú với xa hoa , mất hoàn toàn cái lực hút được tạo ra bởi những món ăn ngon . MÀ đơn giản là chỉ cần thả nó về nhà bình yên thôi , nó không muốn ở đây nói chuyện nhảm nhí cùng với kẻ nó không bao giờ muốn gặp lại này . Giờ nghĩ lại năm xưa nó bị phụ không biết bao nhiêu lần , cay lại càng cay , nợ cũ xóa chưa xong , nó muốn bỏ qua lắm nhưng chưa gì Hoàng Quân lại xuất hiện và có mặt ở cuộc đời nó giống như nó là 1 bộ phim hay , đang trôi đi rất dạt dào bỗng nhiên bị quảng cáo cắt đứt . Thôi thì phó mặc cho số phận , nó có tức cũng không thể làm gì , đành khoanh tay đứng nhìn trò vui mà Thiệu Anh sắp bày ra , thế nên gương mặt mới khó chịu như vậy .
- Cứ bình tĩnh xem nào , ánh mắt cậu nhìn Hoàng Quân , không phải là vẫn còn tình cảm đó chứ ?
Thiệu Anh liếc xéo nó một cái rồi đá bụp cái nhẹ vào chân Hoàng Quân , từ dưới bàn cậu có thể cảm nhận được đạp đầy ý chỉ đó , nên biết được việc tiếp theo cần làm là gì . Đột nhiên Hoàng Quân liền đứng dậy , trong giây phút nó còn ngập ngờ bởi câu nói của Thiệu Anh , nó không phải còn tình cảm nhưng không hiểu lí do vì sao mà tim nó có vẻ lạ đập loạn lên như thế , mặt ấm nóng hiện lên một vệt phớt hồng lướt qua nhẹ nhàng bên gò má không quá cao cũng không quá thấp . Lúc này 1 bàn tay vươn ra chạm vào tay nó , nó giật mình quay ra , 1 đôi môi nhanh chóng liền rơi vào môi nó ...một hương vị ấm áp khó tả , nhưng cũng chất chứa sự đau thương , mặc dù đây là mùi vị mà có thể khiến cho hàng ngàn cô gái phải chết mê mải nhưng nó thấy có gì đó không đọng lại yêu thương , bỗng nhiên nó nhớ tới nụ hôn của hắn , nhớ tới làn môi mỏng mát dịu mà vẫn thường mang lại cho nó cả 1 bầu trời đằm thắm , mang lại cho nó cả 1 trời say nồng . Nó giật mình đẩy người Hoàng Quân ra , đưa tay lau vội đi những vết tích trên môi , nó căm hận tát mạnh vào mặt anh 1 cái , không biết vì lí do gì lửa giận trong mắt nó ngày càng nhiều , nó nhổ một miếng nước bọt xuống đất :
- MẸ NÓ ! LŨ DƠ BẨN CHÚNG MÀY , ĐÚNG LÀ KHÔNG BIẾT XẤU HỔ MÀ , TRÊN ĐỜI NÀY SAO LẠI CÓ CÁI THỂ LOẠI ĐÁNG NHỤC ĐẾN NHƯ THẾ , LỪA TAO TỚI ĐÂY ĐỂ LÀM Ô UẾ TAO NHƯ THẾ NÀY À ? VÔ LIÊM SỈ ? KHÔNG BIẾT NGẠI ? 2 MẶT CŨNG KHÔNG THỂ LỘT TẢ ĐƯỢC , THỨ NHẤT : NHẤT HOÀNG QUÂN , THẰNG ĐÊ TIỆN NÀY , NGÀY XƯA TAO YÊU MÀY THÌ MÀY KHÔNG CẦN BIẾT GÌ CŨNG CHẲNG MUỐN ĐÁP LẠI , THẾ MÀ TỚI GIỜ PHÚT NÀY LẠI LÀM RA CHUYỆN NHƯ THẾ NÀY SAO ? MÀY VỀ XEM LẠI BẢN THÂN ĐI THÌ TỐT HƠN
Khi đã chửi Hoàng Quân hả dạ , nó liền 1 mạch quay sang với Thiệu Anh , nhưng lại bắt gặp một vẻ mặt hết sức bình tĩnh kia của Thiệu Anh , cô ta yên lặng ngồi cầm ly rượu như chưa có chuyện gì xảy ra
- Sao ? Có lời gì muốn nói với tôi sao ?
Thiệu Anh quay ra , nụ cười trên môi mang lại cho nó cảm giác không tốt một chút nào cả , cả người nó bắt đầu thấy lạnh hơn . Lí do gì không rõ nhưng mà người con gái trước mắt nó đây quả thực là một người quyết đoán và nguy hiểm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.