Chương 63
Tây Nguyên Mỹ
31/10/2019
Cùng người nhà ở bên nhau thật sự rất nhanh, một tháng nghỉ ngắn ngủn qua cực mau.
Học kỳ mới dần dần vào quỹ đạo.
Khi ở nhà, có người làm bạn còn tốt một chút. Trở lại trường học, Tô Diệc phát hiện thời thời khắc khắc cô đều nghĩ đến Lục Giam, thời điểm ăn cơm, thời điểm ngủ, thời điểm đi học cũng đều nhớ.
Hai người cách xa hơn nửa quả địa cầu, em ban ngày thì anh ban tối, anh ban ngày thì em ban tối. Bởi vì lệch múi giờ cùng việc học nặng nề, không thể đảm bảo mỗi ngày đều call video, vì thế hai người ước hẹn với nhau mỗi buổi sáng trưa chiều sẽ gửi cho nhau một tin nhắn để giảm nỗi tương tư.
Có khi trên đường trở về KTX, Tô Diệc thấy rất nhiều cặp đôi ôm nhau lưu luyến không muốn chia tay sau khi hẹn hò. Thời điểm còn cô đơn thì cũng không thấy gì, nhưng bây giờ lại thấy cực kỳ ngược tâm.
Lúc này cô hận không có khả năng di chuyển thời gian, đem thời gian nhanh đến tháng 8 một chút, cũng chính là thời điểm Lục Giam trở về.
Vì muốn làm chính mình không cần lúc nào cũng mang phiền muộn nhớ nhung, cô nỗ lực làm mình bận đến bù lu bù loa. Trừ đi học, cô cũng chính tay chuẩn bị shop online của mình-- tiệm vật phẩm trang sức tự làm.
Sản phẩm tự tay làm sẽ thiếu một dây chuyền sản xuất thực thụ, nhưng lại có thêm những phần độc đáo riêng hơn. Nguyên liệu cô sử dụng đều là từ thiên nhiên, thủy tinh hoặc đá quý, còn lại có thể là bạc hoặc mạ vàng 14k.
Những trang sức làm ra đều là cô dụng tâm hết sức vào thiết kế. Đối với Tô Diệc, đây là một thử thách hoàn toàn mới mẻ.
Vạn sự khởi đầu nan, cô vừa học vừa làm, cực kỳ thích thú.
Tô Diệc mỗi ngày chỉ chuyên tâm vào đọc sách cùng làm trang sức, không quan tâm đến những chuyện bên ngoài. Nhưng không biết từ khi nào dần có nhiều lời đồn truyền ra. Có rất nhiều phiên bản, nhưng ý chính vẫn là Lục Giam và cô đã chia tay.
Có người tò mò sẽ đến hỏi Âu Dương Mỹ Mỹ cùng Liễu Minh Nguyệt, Âu Dương Mỹ Mỹ trực tiếp cười nhạo:" Chia cái P, hai người họ mỗi ngày đều ân ân ái ái, đó mà là chia tay sao?"
Tô Diệc nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, muốn làm gì thì làm nấy, không giải thích, vô cùng bình tĩnh, không chút bị ảnh hưởng. Cô cho rằng chỉ cần trong thời gian dài, đề tài này sẽ dần chìm lắng xuống, mọi người tự nhiên cũng sẽ không chú ý tới cô quá nhiều.
Nhưng, Tô Diệc thật là quá xem nhẹ lòng ghen ghét của những cô gái.
Bất luận là ở nhà ăn hay thư viện, thậm chí là trên đường, chỉ cần nơi cô đi qua, đầu tiên sẽ là an tĩnh, sau đó lại có những lời thì thầm rì rào.
"Khoe ân ái quá sẽ mau chết đi, thật quá đúng."
"Xem cô ta trước kia vô cùng đắc ý, giờ không phải là bị đá đi rồi sao."
"Đúng thế."
"Nghe nói tính tình cô ta kiêu ngạo, khó chiều, Lục Giam chịu được mới là lạ."
Tô Diệc sống 19 năm, xưa nay lòng dạ rộng lớn, cho dù khi còn nhỏ nghe được bạn học chế nhạo không có ba, chỉ cần không quá phận, cô cũng sẽ không quan tâm.
Cho nên lúc mới bắt đầu, cô còn dùng câu "ai mà không bị nói xấu sau lưng" để an ủi mình, chính là dần dần càng có nhiều lời khó nghe. Âu Dương Mỹ Mỹ vô cùng tức giận, thậm chí đã giúp cô mắng bọn họ vài lần.
"Tớ thật không hiểu tại sao có người lại ác độc như vậy? Lục Giam không phải chỉ đi hai kỳ, nửa năm thôi sao, không phải là đi không về. Lại nói, yêu đương là việc của hai người, hợp thì quen không hợp thì thôi, cho dù có chia tay thì liên quan cái P gì tới bọn họ chứ."
Tô Diệc đưa cho cô quả táo đã sạch vỏ, "Cậu đừng so đo cùng với bọn họ, miệng là mọc trên mặt bọn họ, mặc kệ bọn họ đi."
Liễu Minh Nguyệt cũng khuyên nhủ:"Đúng thế, đừng tức giận, đừng tức giận a. Những người này, cậu càng quan tâm đến bọn họ sẽ càng vui vẻ, chỉ cần hai người vẫn tốt thì quan tâm tới bọn họ làm quái gì chứ. Chờ Lục Giam trở về, cho bọn họ tự vả đi."
Đạo lý này cô hiểu, nhưng Tô Diệc mở máy làm bài, ngồi cả nửa ngày một chữ cũng không vào đầu được.
Cô cùng Lục Giam đi được bao xa, đây cũng là chuyện của bọn họ, cô không cần phải giải thích với những người không liên quan. Nhưng nếu trong lòng nói hoàn toàn không để ý thì là giả. Cô nghĩ trăm lần cũng không ra, cô chia tay hay không thì có quan hệ gì với những người kia chứ? Đây là vui sướng khi người khác gặp họa sao?
Cô nhìn về chiếc gương trang điểm trên bàn, trong gương chính là hình ảnh cô gái uể oải, không phấn chấn, đúng bộ dáng của một cô gái đáng thương bị bỏ rơi.
Cuối tuần, sau khi hoạt động xã đoàn xong, Tô Diệc lại bị chỉ định quét dọn. Xã trưởng Lý Hân bởi vì đã năm cuối nên sớm rời khỏi xã đoàn. Xã trưởng hiện tại chính là nữ sinh đã từng đụng chạm cô trong tháng máy lần trước --- Trương Dao.
Học kỳ I còn tốt, bắt đầu từ học kỳ này, Trương Dao kiếm mọi cách để làm khó dễ cô. Tỷ như sau hoạt động, quét dọn thì luôn luôn có cô, lại nói, sau mỗi hoạt động thì đều chụp ảnh lại để kỷ niệm, mà Trương Dao lúc nào cũng chụp mọi người vô cùng đẹp mắt, chỉ có Tô Diệc sẽ có vấn đề. Còn có lần, do Tô Diệc đứng ở một bên góc, lúc chụp ảnh thì ngay cả cái bóng cũng không có.
Ở trường Y, tham gia các xã đoàn thì cũng như đang học tập, nên không thể dễ dàng rút lui. Cũng may tâm Tô Diệc không phải dạng pha lê gì, người sống trên đời ai mà không bị ủy khuất chứ, ở đại học như thế, ra xã hội còn tăng cao hơn rất nhiều. Bất quá chỉ là dọn dẹp vệ sinh thôi mà, coi như rèn luyện thân thể đi.
- ----------
Bước vào tháng 4, mưa bắt đầu nhiều hơn. Suốt mấy ngày liền, Bắc Kinh được bao phủ bởi những cơn mưa liên tục.
Tí tách tí tách rơi mãi như không muốn tạnh. Tô Diệc mang cặp sách, cất ô bước lên bậc thang thư viện, vừa lúc chạm phải một người.
Bước chân cô dừng lại, ngẩn đầu, liền thấy Trâu Vũ Nhàn đứng ở bậc thang cao hơn, từ trên nhìn xuống cô.
Mấy tháng không gặp, Tô Diệc thấy Trâu Vũ Nhàn thay đổi không nhỏ, vẫn là gương mặt xinh đẹp kia, nhưng đâu đâu cũng hiện lên vẻ kiêu căng.
Tính cách không hợp, Tô Diệc cũng lười so đó với cô ta. Không nghĩ nhiều, chuẩn bị bước tiếp lên lầu, Trâu Vũ Nhàn lại chắn ở trước mặt cô.
"Có việc?" Tô Diệc nhướng mày.
Trâu Vũ Nhàn đánh giá cô từ trên xuống dưới một vòng, đột nhiên khinh thường mà hừ một tiếng:" Tôi còn cho rằng cô có gì đó đặc biệt, không phải cũng là bị quăng đi sao."
Tô Diệc biểu tình nhàn nhạt, không có phản ứng gì đặc biệt. Kỳ thật, từ trước giờ cô vẫn luôn cho rằng Trâu Vũ Nhàn mắc bệnh công chúa giống bao người khác, cũng chẳng có gì, nhưng giờ phút này cô lại thấy một cổ thấp hèn nông cạn từ cô ta.
Bất quá bộ dáng này của Tô Diệc ở trong mắt Trâu Vũ Nhàn lại hiểu ra một ý tứ khác.
Tay cô ta sờ sờ chiếc vòng bạch kim trên cổ, "Nói thật, khẩu vị của Lục Giam thật sự rất kém." Nói xong, cô ta liếc Tô Diệc một cái, chuẩn bị bung ô rời đi.
"Vậy còn cô?" Thanh âm từ phía sau truyền đến.
Trâu Vũ Nhàn dừng chân, chậm rãi xoay người, nhíu mày hỏi:"Cái gì?"
Tô Diệc xuyên thấu qua màn mưa nhìn thẳng vào cô ta, đuôi lông mày nhếch lên, khẽ cười:"Cô lấy thân phận gì mà nói những chuyện này với tôi? Cô đã từng bên cạnh anh ấy sao?"
Chỉ cần một câu lại đâm vào đúng điểm yếu, Trâu Vũ Nhàn không những không ở bên cạnh Lục Giam, mà theo đuổi cũng bị từ chối.
Ý tứ của Tô Diệc chính là, cho dù khẩu vị Lục Giam kém nhưng cũng không chọn cô ta?
Trâu Vũ Nhàn mím môi, ánh mắt đầy chán ghét nhìn về phía Tô Diệc:"Tôi thật sự rất ghét cô, cô biết không?"
"Tôi không phải nhân dân tệ(*), làm sao ai cũng thích. Cô có chán ghét tôi hay không, với tôi mà nói thì cũng không đáng nhắc đến." Nói xong, Tô Diệc cũng không nhìn cô ta, đi thẳng. (Ngầu quá ngầu )
(*)tiền Trung Quốc.
Gân xanh trên trán Trâu Vũ Nhàn nhảy lên,cô ta hừ lạnh một cái, bước xuống cầu thang.
Giữa trưa, Tô Diệc ở nhà ăn đụng phải Âu Dương Mỹ Mỹ cùng Tưởng Duyên.
Tưởng Duyên nhìn cô chỉ có một mình chống đỡ, có chút lo lắng:" Lục Giam lúc đi là nhờ anh chiếu cô cho em, chính là hiện tại..... Có cần nói cho cậu ấy biết không?"
Tô Diệc lắc đầu. Cô dùng khăn lau lau miệng, buông đũa xuống, "Cách nửa cái địa cầu thì nói cho anh ấy làm gì, hại anh ấy càng phải lo lắng. Yên tâm đi, chuyện này em có thể tự ứng phó."
Trường S một năm chỉ 4 học kỳ, nhưng hai học kỳ đầu thường tập trung rất nhiều chương trình học, áp lực cũng rất lớn. Cho nên Lục Giam vừa bận vừa mệt, một ngày thời gian để ngủ cũng có 4 5 tiếng, từ trong video cô có thể nhìn ra anh cắn chặt mệt mỏi. Cô không muốn vì một chuyện nhỏ này mà làm anh phân tâm.
Lúc này, có một nữ sinh đi ngang qua bàn bọn họ, cũng không biết vì sao, cô nàng đột nhiên vấp chân một cái, cả người ngã thẳng, khay thức ăn không nghiêng không lệch bay thẳng về phía Tô Diệc.
Tô Diệc phản ứng cực nhanh mà giơ cánh tay lên chắn một chút, khay thức ăn không trực tiếp bay vào mặt cô, nhưng là cơm canh còn thừa lại tất cả đều đổ lên người cô, trên tóc cũng dính một ít, theo những sợi tóc mà chảy đến mặt.
Trong lúc nhất thời, cả người đều chật vật.
Giờ này chính là giờ cao điểm của nhà ăn, xung quanh bao nhiêu ánh mắt nhìn qua, lén lén lút lút thầm cười nhạo.
Âu Dương Mỹ Mỹ đứng lên, đem khăn giấy lấy ra, một bên lau cho Tô Diệc, một bên nói:"Vị bạn học này, như thế nào đi đường mà không nhìn đường thế? Nếu thức ăn còn nóng, bạn của tôi chắc chắn đã bị bỏng."
Nữ sinh sợ hãi, lắp bắp nói xin lỗi:" Tớ không cố ý, không cô ý, thật sự xin lỗi." Nói xong, cô nàng cũng lấy khăn ra.
Tô Diệc hôm nay là mặc áo hoodie trắng cùng quần jeans xanh, bây giờ thức ăn làm bẩn khắp nơi, loang loang lổ lổ, không nơi nào sạch sẽ. Trước hết chỉ có thể rửa sạch mặt cùng với tóc trước.
Nữ sinh kia liên tục xin lỗi, vành mắt cũng đã đỏ lên.
Lúc này một người ở bàn bên cạnh tiến đến, cười hì hì ôm lấy vai nữ sinh:" Tớ nói này Giai Gia, tay run như này là bệnh sao? Phải đi trị đi thôi."
Là Trương Dao.
Nữ sinh cúi đầu xuống, Tô Diệc nhìn thời điểm Trương Dao chụp bả vai cô nàng, thân thể cô gái rõ ràng co rúm lại, dưới chân cũng bất động. Nữ sinh đi giày thể thao rất cũ, giày đã vàng, đế cũng bị mòn đi nhiều.
Tô Diệc đứng lên, muốn chạy nhanh về KTX để tắm rửa.
Nữ sinh thấy thế, lấy điện thoại ra, muốn đem tiền quần áo bồi thường cho cô.
"Không cần. Cậu về sau đi đường cẩn thận một chút." Tô Diệc xua xua tay.
"A, như vậy liền xong? Cô ta bồi thường cậu liền phải lấy chứ." Âu Dương Mỹ Mỹ gắt gao đi theo phía sau, cùng cô quay về KTX.
"Không, tớ thấy được cô ấy không phải cố ý."
"Cậu như thế nào lại biết cô ta không cố ý chứ?" Âu Dương Mỹ Mỹ nhướng mày.
"Nếu là cố ý, cô ấy sẽ không phải chờ đến còn lại thức ăn thừa, một bác canh nóng mới hả giận hơn nha. Nói nữa, cô ấy nếu cố ý thì chắc chắn cương lên hết mình, chứ không phải rụt rè sợ sệt như vậy."
Nói đến càng khéo, lúc nữ sinh kia đi qua chỗ cô, xác thật có người duỗi chân gạt chân cô nàng.
"Hơn nữa, sự lỗ mãng như vậy tớ coi như cũng đã trải qua rồi." Nói xong, cô lại nghĩ đến tình cảnh của mình lúc trước ở quán cà phê cùng Lục Giam.
Trong lòng Tô Diệc ngọt ngào, buồn bực cũng tiêu tán đi không ít.
Học kỳ mới dần dần vào quỹ đạo.
Khi ở nhà, có người làm bạn còn tốt một chút. Trở lại trường học, Tô Diệc phát hiện thời thời khắc khắc cô đều nghĩ đến Lục Giam, thời điểm ăn cơm, thời điểm ngủ, thời điểm đi học cũng đều nhớ.
Hai người cách xa hơn nửa quả địa cầu, em ban ngày thì anh ban tối, anh ban ngày thì em ban tối. Bởi vì lệch múi giờ cùng việc học nặng nề, không thể đảm bảo mỗi ngày đều call video, vì thế hai người ước hẹn với nhau mỗi buổi sáng trưa chiều sẽ gửi cho nhau một tin nhắn để giảm nỗi tương tư.
Có khi trên đường trở về KTX, Tô Diệc thấy rất nhiều cặp đôi ôm nhau lưu luyến không muốn chia tay sau khi hẹn hò. Thời điểm còn cô đơn thì cũng không thấy gì, nhưng bây giờ lại thấy cực kỳ ngược tâm.
Lúc này cô hận không có khả năng di chuyển thời gian, đem thời gian nhanh đến tháng 8 một chút, cũng chính là thời điểm Lục Giam trở về.
Vì muốn làm chính mình không cần lúc nào cũng mang phiền muộn nhớ nhung, cô nỗ lực làm mình bận đến bù lu bù loa. Trừ đi học, cô cũng chính tay chuẩn bị shop online của mình-- tiệm vật phẩm trang sức tự làm.
Sản phẩm tự tay làm sẽ thiếu một dây chuyền sản xuất thực thụ, nhưng lại có thêm những phần độc đáo riêng hơn. Nguyên liệu cô sử dụng đều là từ thiên nhiên, thủy tinh hoặc đá quý, còn lại có thể là bạc hoặc mạ vàng 14k.
Những trang sức làm ra đều là cô dụng tâm hết sức vào thiết kế. Đối với Tô Diệc, đây là một thử thách hoàn toàn mới mẻ.
Vạn sự khởi đầu nan, cô vừa học vừa làm, cực kỳ thích thú.
Tô Diệc mỗi ngày chỉ chuyên tâm vào đọc sách cùng làm trang sức, không quan tâm đến những chuyện bên ngoài. Nhưng không biết từ khi nào dần có nhiều lời đồn truyền ra. Có rất nhiều phiên bản, nhưng ý chính vẫn là Lục Giam và cô đã chia tay.
Có người tò mò sẽ đến hỏi Âu Dương Mỹ Mỹ cùng Liễu Minh Nguyệt, Âu Dương Mỹ Mỹ trực tiếp cười nhạo:" Chia cái P, hai người họ mỗi ngày đều ân ân ái ái, đó mà là chia tay sao?"
Tô Diệc nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, muốn làm gì thì làm nấy, không giải thích, vô cùng bình tĩnh, không chút bị ảnh hưởng. Cô cho rằng chỉ cần trong thời gian dài, đề tài này sẽ dần chìm lắng xuống, mọi người tự nhiên cũng sẽ không chú ý tới cô quá nhiều.
Nhưng, Tô Diệc thật là quá xem nhẹ lòng ghen ghét của những cô gái.
Bất luận là ở nhà ăn hay thư viện, thậm chí là trên đường, chỉ cần nơi cô đi qua, đầu tiên sẽ là an tĩnh, sau đó lại có những lời thì thầm rì rào.
"Khoe ân ái quá sẽ mau chết đi, thật quá đúng."
"Xem cô ta trước kia vô cùng đắc ý, giờ không phải là bị đá đi rồi sao."
"Đúng thế."
"Nghe nói tính tình cô ta kiêu ngạo, khó chiều, Lục Giam chịu được mới là lạ."
Tô Diệc sống 19 năm, xưa nay lòng dạ rộng lớn, cho dù khi còn nhỏ nghe được bạn học chế nhạo không có ba, chỉ cần không quá phận, cô cũng sẽ không quan tâm.
Cho nên lúc mới bắt đầu, cô còn dùng câu "ai mà không bị nói xấu sau lưng" để an ủi mình, chính là dần dần càng có nhiều lời khó nghe. Âu Dương Mỹ Mỹ vô cùng tức giận, thậm chí đã giúp cô mắng bọn họ vài lần.
"Tớ thật không hiểu tại sao có người lại ác độc như vậy? Lục Giam không phải chỉ đi hai kỳ, nửa năm thôi sao, không phải là đi không về. Lại nói, yêu đương là việc của hai người, hợp thì quen không hợp thì thôi, cho dù có chia tay thì liên quan cái P gì tới bọn họ chứ."
Tô Diệc đưa cho cô quả táo đã sạch vỏ, "Cậu đừng so đo cùng với bọn họ, miệng là mọc trên mặt bọn họ, mặc kệ bọn họ đi."
Liễu Minh Nguyệt cũng khuyên nhủ:"Đúng thế, đừng tức giận, đừng tức giận a. Những người này, cậu càng quan tâm đến bọn họ sẽ càng vui vẻ, chỉ cần hai người vẫn tốt thì quan tâm tới bọn họ làm quái gì chứ. Chờ Lục Giam trở về, cho bọn họ tự vả đi."
Đạo lý này cô hiểu, nhưng Tô Diệc mở máy làm bài, ngồi cả nửa ngày một chữ cũng không vào đầu được.
Cô cùng Lục Giam đi được bao xa, đây cũng là chuyện của bọn họ, cô không cần phải giải thích với những người không liên quan. Nhưng nếu trong lòng nói hoàn toàn không để ý thì là giả. Cô nghĩ trăm lần cũng không ra, cô chia tay hay không thì có quan hệ gì với những người kia chứ? Đây là vui sướng khi người khác gặp họa sao?
Cô nhìn về chiếc gương trang điểm trên bàn, trong gương chính là hình ảnh cô gái uể oải, không phấn chấn, đúng bộ dáng của một cô gái đáng thương bị bỏ rơi.
Cuối tuần, sau khi hoạt động xã đoàn xong, Tô Diệc lại bị chỉ định quét dọn. Xã trưởng Lý Hân bởi vì đã năm cuối nên sớm rời khỏi xã đoàn. Xã trưởng hiện tại chính là nữ sinh đã từng đụng chạm cô trong tháng máy lần trước --- Trương Dao.
Học kỳ I còn tốt, bắt đầu từ học kỳ này, Trương Dao kiếm mọi cách để làm khó dễ cô. Tỷ như sau hoạt động, quét dọn thì luôn luôn có cô, lại nói, sau mỗi hoạt động thì đều chụp ảnh lại để kỷ niệm, mà Trương Dao lúc nào cũng chụp mọi người vô cùng đẹp mắt, chỉ có Tô Diệc sẽ có vấn đề. Còn có lần, do Tô Diệc đứng ở một bên góc, lúc chụp ảnh thì ngay cả cái bóng cũng không có.
Ở trường Y, tham gia các xã đoàn thì cũng như đang học tập, nên không thể dễ dàng rút lui. Cũng may tâm Tô Diệc không phải dạng pha lê gì, người sống trên đời ai mà không bị ủy khuất chứ, ở đại học như thế, ra xã hội còn tăng cao hơn rất nhiều. Bất quá chỉ là dọn dẹp vệ sinh thôi mà, coi như rèn luyện thân thể đi.
- ----------
Bước vào tháng 4, mưa bắt đầu nhiều hơn. Suốt mấy ngày liền, Bắc Kinh được bao phủ bởi những cơn mưa liên tục.
Tí tách tí tách rơi mãi như không muốn tạnh. Tô Diệc mang cặp sách, cất ô bước lên bậc thang thư viện, vừa lúc chạm phải một người.
Bước chân cô dừng lại, ngẩn đầu, liền thấy Trâu Vũ Nhàn đứng ở bậc thang cao hơn, từ trên nhìn xuống cô.
Mấy tháng không gặp, Tô Diệc thấy Trâu Vũ Nhàn thay đổi không nhỏ, vẫn là gương mặt xinh đẹp kia, nhưng đâu đâu cũng hiện lên vẻ kiêu căng.
Tính cách không hợp, Tô Diệc cũng lười so đó với cô ta. Không nghĩ nhiều, chuẩn bị bước tiếp lên lầu, Trâu Vũ Nhàn lại chắn ở trước mặt cô.
"Có việc?" Tô Diệc nhướng mày.
Trâu Vũ Nhàn đánh giá cô từ trên xuống dưới một vòng, đột nhiên khinh thường mà hừ một tiếng:" Tôi còn cho rằng cô có gì đó đặc biệt, không phải cũng là bị quăng đi sao."
Tô Diệc biểu tình nhàn nhạt, không có phản ứng gì đặc biệt. Kỳ thật, từ trước giờ cô vẫn luôn cho rằng Trâu Vũ Nhàn mắc bệnh công chúa giống bao người khác, cũng chẳng có gì, nhưng giờ phút này cô lại thấy một cổ thấp hèn nông cạn từ cô ta.
Bất quá bộ dáng này của Tô Diệc ở trong mắt Trâu Vũ Nhàn lại hiểu ra một ý tứ khác.
Tay cô ta sờ sờ chiếc vòng bạch kim trên cổ, "Nói thật, khẩu vị của Lục Giam thật sự rất kém." Nói xong, cô ta liếc Tô Diệc một cái, chuẩn bị bung ô rời đi.
"Vậy còn cô?" Thanh âm từ phía sau truyền đến.
Trâu Vũ Nhàn dừng chân, chậm rãi xoay người, nhíu mày hỏi:"Cái gì?"
Tô Diệc xuyên thấu qua màn mưa nhìn thẳng vào cô ta, đuôi lông mày nhếch lên, khẽ cười:"Cô lấy thân phận gì mà nói những chuyện này với tôi? Cô đã từng bên cạnh anh ấy sao?"
Chỉ cần một câu lại đâm vào đúng điểm yếu, Trâu Vũ Nhàn không những không ở bên cạnh Lục Giam, mà theo đuổi cũng bị từ chối.
Ý tứ của Tô Diệc chính là, cho dù khẩu vị Lục Giam kém nhưng cũng không chọn cô ta?
Trâu Vũ Nhàn mím môi, ánh mắt đầy chán ghét nhìn về phía Tô Diệc:"Tôi thật sự rất ghét cô, cô biết không?"
"Tôi không phải nhân dân tệ(*), làm sao ai cũng thích. Cô có chán ghét tôi hay không, với tôi mà nói thì cũng không đáng nhắc đến." Nói xong, Tô Diệc cũng không nhìn cô ta, đi thẳng. (Ngầu quá ngầu )
(*)tiền Trung Quốc.
Gân xanh trên trán Trâu Vũ Nhàn nhảy lên,cô ta hừ lạnh một cái, bước xuống cầu thang.
Giữa trưa, Tô Diệc ở nhà ăn đụng phải Âu Dương Mỹ Mỹ cùng Tưởng Duyên.
Tưởng Duyên nhìn cô chỉ có một mình chống đỡ, có chút lo lắng:" Lục Giam lúc đi là nhờ anh chiếu cô cho em, chính là hiện tại..... Có cần nói cho cậu ấy biết không?"
Tô Diệc lắc đầu. Cô dùng khăn lau lau miệng, buông đũa xuống, "Cách nửa cái địa cầu thì nói cho anh ấy làm gì, hại anh ấy càng phải lo lắng. Yên tâm đi, chuyện này em có thể tự ứng phó."
Trường S một năm chỉ 4 học kỳ, nhưng hai học kỳ đầu thường tập trung rất nhiều chương trình học, áp lực cũng rất lớn. Cho nên Lục Giam vừa bận vừa mệt, một ngày thời gian để ngủ cũng có 4 5 tiếng, từ trong video cô có thể nhìn ra anh cắn chặt mệt mỏi. Cô không muốn vì một chuyện nhỏ này mà làm anh phân tâm.
Lúc này, có một nữ sinh đi ngang qua bàn bọn họ, cũng không biết vì sao, cô nàng đột nhiên vấp chân một cái, cả người ngã thẳng, khay thức ăn không nghiêng không lệch bay thẳng về phía Tô Diệc.
Tô Diệc phản ứng cực nhanh mà giơ cánh tay lên chắn một chút, khay thức ăn không trực tiếp bay vào mặt cô, nhưng là cơm canh còn thừa lại tất cả đều đổ lên người cô, trên tóc cũng dính một ít, theo những sợi tóc mà chảy đến mặt.
Trong lúc nhất thời, cả người đều chật vật.
Giờ này chính là giờ cao điểm của nhà ăn, xung quanh bao nhiêu ánh mắt nhìn qua, lén lén lút lút thầm cười nhạo.
Âu Dương Mỹ Mỹ đứng lên, đem khăn giấy lấy ra, một bên lau cho Tô Diệc, một bên nói:"Vị bạn học này, như thế nào đi đường mà không nhìn đường thế? Nếu thức ăn còn nóng, bạn của tôi chắc chắn đã bị bỏng."
Nữ sinh sợ hãi, lắp bắp nói xin lỗi:" Tớ không cố ý, không cô ý, thật sự xin lỗi." Nói xong, cô nàng cũng lấy khăn ra.
Tô Diệc hôm nay là mặc áo hoodie trắng cùng quần jeans xanh, bây giờ thức ăn làm bẩn khắp nơi, loang loang lổ lổ, không nơi nào sạch sẽ. Trước hết chỉ có thể rửa sạch mặt cùng với tóc trước.
Nữ sinh kia liên tục xin lỗi, vành mắt cũng đã đỏ lên.
Lúc này một người ở bàn bên cạnh tiến đến, cười hì hì ôm lấy vai nữ sinh:" Tớ nói này Giai Gia, tay run như này là bệnh sao? Phải đi trị đi thôi."
Là Trương Dao.
Nữ sinh cúi đầu xuống, Tô Diệc nhìn thời điểm Trương Dao chụp bả vai cô nàng, thân thể cô gái rõ ràng co rúm lại, dưới chân cũng bất động. Nữ sinh đi giày thể thao rất cũ, giày đã vàng, đế cũng bị mòn đi nhiều.
Tô Diệc đứng lên, muốn chạy nhanh về KTX để tắm rửa.
Nữ sinh thấy thế, lấy điện thoại ra, muốn đem tiền quần áo bồi thường cho cô.
"Không cần. Cậu về sau đi đường cẩn thận một chút." Tô Diệc xua xua tay.
"A, như vậy liền xong? Cô ta bồi thường cậu liền phải lấy chứ." Âu Dương Mỹ Mỹ gắt gao đi theo phía sau, cùng cô quay về KTX.
"Không, tớ thấy được cô ấy không phải cố ý."
"Cậu như thế nào lại biết cô ta không cố ý chứ?" Âu Dương Mỹ Mỹ nhướng mày.
"Nếu là cố ý, cô ấy sẽ không phải chờ đến còn lại thức ăn thừa, một bác canh nóng mới hả giận hơn nha. Nói nữa, cô ấy nếu cố ý thì chắc chắn cương lên hết mình, chứ không phải rụt rè sợ sệt như vậy."
Nói đến càng khéo, lúc nữ sinh kia đi qua chỗ cô, xác thật có người duỗi chân gạt chân cô nàng.
"Hơn nữa, sự lỗ mãng như vậy tớ coi như cũng đã trải qua rồi." Nói xong, cô lại nghĩ đến tình cảnh của mình lúc trước ở quán cà phê cùng Lục Giam.
Trong lòng Tô Diệc ngọt ngào, buồn bực cũng tiêu tán đi không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.