Chương 44
Yokai Princess
27/03/2024
Nay trăng tròn, nhiều sao thêu dạt trên bầu trời gần như bị phủ đen kia, cả thành phố dường như đang tỏa sáng lấp lánh bằng những chùm đèn cao tầng dưới cái đêm lạnh mùa xuân.
Phía ban công, Viễn Phong và Đào Nguyên lúc này như hai người bạn già đang ôn lại tuổi thanh xuân đã tiếc nuối dưới gốc cây đào.
Có đồ nhắm, phòng cảnh thơ mộng, không có rượu nhưng lại dùng nước trái cây thay thế, cũng đủ để người ta có thể say mèn tự nhiên mà không dùng đồ uống có cồn.
“Tiểu Nguyên, đây cũng là lần đầu tiên của em nhỉ?”
Cậu uống lấy ly nước táo, lại rót cho anh thêm nước ép cam.
“Vâng, nhậu kiểu này thực sự là lần đầu tiên của em, bình thường anh cũng như thế hả?”
Anh uống một hơi cạn hết, đáp lại cậu: “Trước kia không có ai, có lần rủ đám Mãn Hạnh kia thì Zino lại lôi bia ra, anh đương nhiên đã cự tuyệt ý định ấy rồi.”
Ngước lên nhìn trời sao, không khỏi việc thở dài mấy hơi.
Cuộc sống này đối với anh, đã không biết trải qua bao lâu rồi, mới có thể kiếm được một người nguyện ý ngồi đây lắng nghe và tâm sự với anh, chỉ mong tối này có thể kéo dài thêm chút nữa.
Dẫu là một phút hay nửa phút, anh muốn khoảnh khắc ở bên cậu này mãi chẳng tàn đi.
Cùng lắm sau giải nghệ, anh kiếm hoặc xây luôn một căn biệt thự ở nơi cách xa thành phố này, dẫn cậu về đấy, hai người cách ly khỏi nơi thị phi và dành thời gian bồi bổ cho nhau……
Đó đúng là cuộc sống lý tưởng là anh muốn hướng tới bây giờ.
“Viễn Phong, A ~ nào.”
“A~”
Anh ngoặm lấy miếng nho cậu đút cho, cũng đút lại cho cậu một miếng táo xanh.
Không đồ mặn, nhạt, nhưng vẫn ngon, còn an toàn cho sức khỏe, bữa ăn giản dị nhưng hiếm có thế này lại lấy đâu ra tri kỷ hưởng lạc?
Đào Nguyên cảm thấy có chút thích thú với việc này……
…----------------…
“Tiểu Nguyên, em có tò mò điều gì đó ở anh không?”
“……Tại sao anh hỏi như vậy?”
“Vẻ mặt của em đang biểu hiện ra ngoài, nhưng lại không dám nói gì, có phải là em muốn biết về quá khứ của anh không?”
Không dám giấu anh, cậu chỉ gật đầu như một câu trả lời.
Anh lại uống hết một ly khác, lúc này giọng anh đã đượm buồn, sự buồn bã đều bộc lộ ra bên ngoài.
“Trước kia anh còn tồi tệ hơn em bây giờ, cuộc sống hoàn toàn khác xa một trời một vực hơn em nghĩ. Có những lúc anh tự mình hỏi bản thân, anh….có thể làm gì cho chính mình không?”
Cậu ngạc nhiên: “Anh không phải bây giờ đang đứng trên đỉnh cao ư? Không phải là, một quý công tử vì để trải nghiệm đời thường mà tạm gác lại tài sản của gia đình?”
Anh phủ nhận điều đó.
“Còn trái ngược hơn nữa, hoàn cảnh của anh…không phải ai cũng có thể hiểu và đồng cảm….”
Dưới ngọn gió lạnh khẽ thổi qua mái tóc, kể cho cậu nghe quá khứ không mấy tốt đẹp của anh.
Anh cũng từng có một mái ấm, cũng từng có những bậc phụ huynh luôn chăm lo cho anh, còn có một cô em gái nhỏ tuổi.
Ai cũng luôn có những tuổi thơ đẹp đẽ, luôn có những kỉ niệm vui vẻ bên cạnh gia đình, còn có những món quà vào những sự kiện trong năm.
Tuy không giàu gì về vật chất, nhưng cái họ luôn có chính là niềm vui, anh vẫn cố gắng đảm nhận mọi việc trong nhà để không phụ lòng họ, để họ có thể yên tâm ra ngoài làm ăn.
Cứ ngỡ rằng mọi thứ sẽ luôn bình yên tới lúc về tuổi dưỡng lão, cho đến cái đêm mưa rào ấy.
Căn phòng của em gái có chút hé mở, anh định tiện tay đóng lại giúp thì tiếng của mẹ anh đã cất lên.
“Con gái, con có thể chờ thêm mấy tháng, mẹ tìm cách nói Tiểu Phong hiến thận cho con….”
“Con làm sao vậy chứ, đằng nào thì anh trai con cũng chỉ là con nuôi, mẹ nuôi nó lớn lên cỡ nào, có mất mạng thì cũng không ai tiếc nuối đâu.”
“Cái vở kịch mẹ hiền quốc dân ấy, mẹ chỉ muốn diễn với con mà thôi…”
Tiếng sấm bên ngoài vang vọng khắp thành phố, Viễn Phong 9 tuổi lúc ấy đứng sau cánh cửa đã nghe hết rõ mồn một, cố gắng kiềm lại nước mắt trong cơn tuyệt vọng.
Cha anh cũng ngồi trong phòng em gái, cũng đồng ý về cách làm này, ngàn vạn lần cũng không ngờ tới rằng anh đã biết hết mọi chuyện.
Anh chậm rãi bước về căn phòng nhỏ ấy, cắn chặt môi ngăn không cho tiếng động nào phát ra, nhưng nước mắt lại hoàn toàn đẫm lệ vì từng lời nói của người mẹ luôn yêu thương anh, hoá ra đó chính là cái cớ để anh có ngày tự nguyện hiến thận cho em gái.
Tự dằn vặt mãi bản thân rốt cuộc đã làm gì sai, anh cũng luôn ngoan ngoãn và nghe lời, luôn đảm nhận hết mọi việc nhà để họ thấy vui……
“Mẹ đang nói dối con….”
“Con đâu có làm gì sai……”
“Tim con đang gào thét, nó đang thổn thức nỗi đau của con…”
“Mẹ ơi, hãy nói với con….những lời mẹ nói ấy không phải là sự thật….”
Tại sao con tim này, nó đang siết lại một cách day diếng không buông tha, như thể bảo anh hãy cắt đứt mọi thứ.
Tất cả thời gian qua hết thẩy, chẳng lẽ nào nó chẳng bằng một phút của sự thật đằng sau tấm rèm….
…----------------…
Đó chưa phải là một điều tồi tệ với anh….
Không lâu sau ngày đó, có một lần họ bị tai nạn xe liên hoàn, tuy bố mẹ anh không sao, nhưng anh và em gái đều là người bị thương nặng, mẹ anh lại cố ý đẩy anh xuống cốp xe, nhường lại cơ hội sống sót cho cô em gái ruột thịt khi xe cấp cứu đã tới hiện trường.
Còn đối với đứa con nuôi như anh, họ nghĩ đằng nào cũng sẽ đi đời sớm thôi, nên đã ngay lập tức trở mặt, để anh tự sinh tự diệt với vết thương trên người…
Phía ban công, Viễn Phong và Đào Nguyên lúc này như hai người bạn già đang ôn lại tuổi thanh xuân đã tiếc nuối dưới gốc cây đào.
Có đồ nhắm, phòng cảnh thơ mộng, không có rượu nhưng lại dùng nước trái cây thay thế, cũng đủ để người ta có thể say mèn tự nhiên mà không dùng đồ uống có cồn.
“Tiểu Nguyên, đây cũng là lần đầu tiên của em nhỉ?”
Cậu uống lấy ly nước táo, lại rót cho anh thêm nước ép cam.
“Vâng, nhậu kiểu này thực sự là lần đầu tiên của em, bình thường anh cũng như thế hả?”
Anh uống một hơi cạn hết, đáp lại cậu: “Trước kia không có ai, có lần rủ đám Mãn Hạnh kia thì Zino lại lôi bia ra, anh đương nhiên đã cự tuyệt ý định ấy rồi.”
Ngước lên nhìn trời sao, không khỏi việc thở dài mấy hơi.
Cuộc sống này đối với anh, đã không biết trải qua bao lâu rồi, mới có thể kiếm được một người nguyện ý ngồi đây lắng nghe và tâm sự với anh, chỉ mong tối này có thể kéo dài thêm chút nữa.
Dẫu là một phút hay nửa phút, anh muốn khoảnh khắc ở bên cậu này mãi chẳng tàn đi.
Cùng lắm sau giải nghệ, anh kiếm hoặc xây luôn một căn biệt thự ở nơi cách xa thành phố này, dẫn cậu về đấy, hai người cách ly khỏi nơi thị phi và dành thời gian bồi bổ cho nhau……
Đó đúng là cuộc sống lý tưởng là anh muốn hướng tới bây giờ.
“Viễn Phong, A ~ nào.”
“A~”
Anh ngoặm lấy miếng nho cậu đút cho, cũng đút lại cho cậu một miếng táo xanh.
Không đồ mặn, nhạt, nhưng vẫn ngon, còn an toàn cho sức khỏe, bữa ăn giản dị nhưng hiếm có thế này lại lấy đâu ra tri kỷ hưởng lạc?
Đào Nguyên cảm thấy có chút thích thú với việc này……
…----------------…
“Tiểu Nguyên, em có tò mò điều gì đó ở anh không?”
“……Tại sao anh hỏi như vậy?”
“Vẻ mặt của em đang biểu hiện ra ngoài, nhưng lại không dám nói gì, có phải là em muốn biết về quá khứ của anh không?”
Không dám giấu anh, cậu chỉ gật đầu như một câu trả lời.
Anh lại uống hết một ly khác, lúc này giọng anh đã đượm buồn, sự buồn bã đều bộc lộ ra bên ngoài.
“Trước kia anh còn tồi tệ hơn em bây giờ, cuộc sống hoàn toàn khác xa một trời một vực hơn em nghĩ. Có những lúc anh tự mình hỏi bản thân, anh….có thể làm gì cho chính mình không?”
Cậu ngạc nhiên: “Anh không phải bây giờ đang đứng trên đỉnh cao ư? Không phải là, một quý công tử vì để trải nghiệm đời thường mà tạm gác lại tài sản của gia đình?”
Anh phủ nhận điều đó.
“Còn trái ngược hơn nữa, hoàn cảnh của anh…không phải ai cũng có thể hiểu và đồng cảm….”
Dưới ngọn gió lạnh khẽ thổi qua mái tóc, kể cho cậu nghe quá khứ không mấy tốt đẹp của anh.
Anh cũng từng có một mái ấm, cũng từng có những bậc phụ huynh luôn chăm lo cho anh, còn có một cô em gái nhỏ tuổi.
Ai cũng luôn có những tuổi thơ đẹp đẽ, luôn có những kỉ niệm vui vẻ bên cạnh gia đình, còn có những món quà vào những sự kiện trong năm.
Tuy không giàu gì về vật chất, nhưng cái họ luôn có chính là niềm vui, anh vẫn cố gắng đảm nhận mọi việc trong nhà để không phụ lòng họ, để họ có thể yên tâm ra ngoài làm ăn.
Cứ ngỡ rằng mọi thứ sẽ luôn bình yên tới lúc về tuổi dưỡng lão, cho đến cái đêm mưa rào ấy.
Căn phòng của em gái có chút hé mở, anh định tiện tay đóng lại giúp thì tiếng của mẹ anh đã cất lên.
“Con gái, con có thể chờ thêm mấy tháng, mẹ tìm cách nói Tiểu Phong hiến thận cho con….”
“Con làm sao vậy chứ, đằng nào thì anh trai con cũng chỉ là con nuôi, mẹ nuôi nó lớn lên cỡ nào, có mất mạng thì cũng không ai tiếc nuối đâu.”
“Cái vở kịch mẹ hiền quốc dân ấy, mẹ chỉ muốn diễn với con mà thôi…”
Tiếng sấm bên ngoài vang vọng khắp thành phố, Viễn Phong 9 tuổi lúc ấy đứng sau cánh cửa đã nghe hết rõ mồn một, cố gắng kiềm lại nước mắt trong cơn tuyệt vọng.
Cha anh cũng ngồi trong phòng em gái, cũng đồng ý về cách làm này, ngàn vạn lần cũng không ngờ tới rằng anh đã biết hết mọi chuyện.
Anh chậm rãi bước về căn phòng nhỏ ấy, cắn chặt môi ngăn không cho tiếng động nào phát ra, nhưng nước mắt lại hoàn toàn đẫm lệ vì từng lời nói của người mẹ luôn yêu thương anh, hoá ra đó chính là cái cớ để anh có ngày tự nguyện hiến thận cho em gái.
Tự dằn vặt mãi bản thân rốt cuộc đã làm gì sai, anh cũng luôn ngoan ngoãn và nghe lời, luôn đảm nhận hết mọi việc nhà để họ thấy vui……
“Mẹ đang nói dối con….”
“Con đâu có làm gì sai……”
“Tim con đang gào thét, nó đang thổn thức nỗi đau của con…”
“Mẹ ơi, hãy nói với con….những lời mẹ nói ấy không phải là sự thật….”
Tại sao con tim này, nó đang siết lại một cách day diếng không buông tha, như thể bảo anh hãy cắt đứt mọi thứ.
Tất cả thời gian qua hết thẩy, chẳng lẽ nào nó chẳng bằng một phút của sự thật đằng sau tấm rèm….
…----------------…
Đó chưa phải là một điều tồi tệ với anh….
Không lâu sau ngày đó, có một lần họ bị tai nạn xe liên hoàn, tuy bố mẹ anh không sao, nhưng anh và em gái đều là người bị thương nặng, mẹ anh lại cố ý đẩy anh xuống cốp xe, nhường lại cơ hội sống sót cho cô em gái ruột thịt khi xe cấp cứu đã tới hiện trường.
Còn đối với đứa con nuôi như anh, họ nghĩ đằng nào cũng sẽ đi đời sớm thôi, nên đã ngay lập tức trở mặt, để anh tự sinh tự diệt với vết thương trên người…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.