Nam Thần! Kế Hoạch Của Anh Toang Rồi!
Chương 39: Cờ Đỏ Trong Nhà Không Đổ, Cờ Màu Bên Ngoài Không Bay!
Chu Nhất Khẩu Điểu
17/08/2024
Mỗi lần bọn họ lấy Lý Cường ra để đùa giỡn, Lý Cường đều muốn chuyển hướng đề tài về phía Lục Vũ Hàng, còn Thường Hạo lại là người có thể đùa giỡn với bất kỳ ai, thế nên cậu ấy cũng hùa theo Lý Cường: "Được đấy, Vũ Hàng à, không ngờ cậu còn có loại đam mê như vậy đó?"
"Hả?" Thậm chí đến tận lúc ấy, Lục Vũ Hàng còn không biết bọn họ đang nói về chuyện gì. Phản ứng của Lục Vũ Hàng lại càng khiến Lý Cường và Thường Hạo bật cười ha hả.
Chu Dục Văn không quen nhìn bọn họ bắt nạt người thành thật, liền mở miệng nói: "Đừng bắt nạt Vũ Hàng nữa, đây rõ ràng là mùi hoa đỗ quyên mà."
"Hoa đỗ quyên? Đó là hoa gì?"
Sau đó, Chu Dục Văn giải thích cho bọn họ biết hoa đỗ quyên là loại hoa gì, về sau những loại cây kiểu này, bọn họ đều sẽ được học ở môn giám định và thưởng thức cây cối, chỉ đơn thuần là mùi của nó hơi giống nhau thôi.
"Vũ Hàng còn nhỏ tuổi, đừng có dạy hư người ta." Chu Dục Văn còn nhắc nhở thêm một câu.
Lý Cường vui cười đáp: "Bọn tôi chỉ đùa Vũ Hàng một chút thôi mà."
Chu Dục Văn cũng không thèm để ý tới Lý Cường nữa.
Một lát sau, mọi người đã tới phòng tắm.
Lúc này là hơn chín giờ, nhưng phòng tắm của trường vẫn còn rất đông người, khi tới cửa, bọn họ lại trông thấy hai tân sinh viên vừa gặp lúc sáng, mà lần này không chỉ chạm mặt với nữ sinh còn chạm mặt với cả nam sinh nữa.
Khi thấy Chu Dục Văn, bọn họ lập tức chào hỏi đàn anh rất dõng dạc. Chu Dục Văn cũng lịch sự đáp lại: “Chào em.”
Lần này, rốt cuộc Thường Hạo và Lý Cường cũng không nhịn được sự tò mò nữa, cả hai đều nghĩ thầm không biết là chuyện gì xảy ra thế này.
"Lão Chu, không phải cậu có anh trai sinh đôi thật đấy chứ?" Thường Hạo vừa cởi quần áo vừa hỏi.
Chu Dục Văn không hề trả lời.
Lý Cường ở bên kia nói: “Nếu đúng như thế thì lão Chu sẽ không phải đau đầu về chuyện tìm bạn gái nữa rồi.”
"Tôi thấy mấy nữ sinh vừa chào hỏi lão Chu đều rất đẹp nha." Lý Cường nói.
"Vốn dĩ lão Chu đã không phải lo chuyện tìm bạn gái rồi mà, cậu cho rằng người ta là cậu chắc?"
"Mẹ nó, anh Hạo có ý gì đấy hả?"
Thường Hạo nói: "Tuy không muốn thừa nhận nhưng mà dung mạo của lão Chu đẹp hơn chúng ta. Đây là sự thật, cậu có công nhận không nào?"
Lý Cường ngẫm lại cũng thấy có lý.
Mặc kệ hai người bọn họ ở đó tán gẫu, Chu Dục Văn và Lục Vũ Hàng đã thu dọn xong và vào buồng tắm trước. Thấy bọn họ nhanh chóng như vậy, hai người Thường Hạo mới sốt ruột bảo Chu Dục Văn chờ một chút.
Chu Dục Văn tỏ ý từ chối.
"Tôi nói cho cậu biết, tôi với Vũ Hàng tắm xong cũng sẽ không chờ các cậu đâu."
"Đừng mà, chúng ta là anh em tốt mà!"
"Cậu với Lý Cường cũng là anh em tốt đấy thôi!"
"Hắc hắc, anh Hạo à, đừng sợ, lát nữa chúng ta đi cùng nhau."
Bốn người tìm bốn buồng tắm vòi sen ở sát nhau, khoảng giữa có vách ngăn, mỗi người tắm một buồng, nhưng Thường Hạo cứ nhất định phải vói sang tán gẫu với Chu Dục Văn, còn hỏi Chu Dục Văn có thích cô gái nào không.
Phải biết rằng, trong số những cô gái vừa chào hỏi và gọi Chu Dục Văn là đàn anh khi nãy, có mấy người rất đẹp, Thường Hạo cho rằng Chu Dục Văn có thể cân nhắc đến chuyện phát triển tình cảm với bọn họ một phen.
Chu Dục Văn thản nhiên nói: “Không ngờ cậu còn là badboy nha.”
"Khà khà, làm gì có thằng đàn ông nào không hư đâu? Nếu một thằng đàn ông không hư, điều ấy chỉ nói lên rằng hắn không có năng lực mà thôi." Thường Hạo vừa cười toe toét vừa gội đầu.
"Không phải vậy chứ, anh Hạo à, chẳng phải cậu từng chia sẻ, mình luôn muốn có một mối tình thuần khiết sao?"
"Ngu ngốc, tôi chưa theo đuổi được Nghiên Nghiên thì đương nhiên là phải chơi tình yêu thuần khiết rồi, chờ khi theo đuổi được rồi, anh đây sẽ cho cậu thấy cái gì gọi là cờ đỏ trong nhà không đổ, cờ màu bên ngoài không bay [1]."
[1] : câu này có nghĩa là đàn ông đã kết hôn rồi, nhưng vẫn tham lam, trong nhà có vợ bên ngoài lại có tình nhân.
"Kinh đấy."
"Đương nhiên là kinh rồi, lão Chu à, ý cậu thế nào? Có mục tiêu nào chưa? Tôi hỏi này, rốt cuộc là giữa cậu với cô Tô Tình cùng ký túc xá với Nghiên Nghiên ấy, có chuyện gì? Tôi thấy cô ấy rất thích cậu."
"Anh Hạo à, cái kia … tôi không mang dầu gội đầu, có thể cho tôi mượn không?"
Thường Hạo tiện tay đưa dầu gội đầu cho Lý Cường, bây giờ sự chú ý của cậu ta còn đang tập trung vào mối quan hệ giữa Chu Dục Văn và Tô Tình. Chỉ tiếc là mãi đến cuối, Chu Dục Văn cũng không trả lời Thường Hạo, hắn chỉ tắm rửa một lúc rồi đi ra ngoài với Lục Vũ Hàng.
"Tắm nhanh thế à?"
"Tắm qua loa một chút là được rồi, tốn tiền lắm."
"Hê, cậu có thiếu mấy đồng ấy đâu?"
Lời này là Chu Dục Văn nói thật, tắm ở phòng tắm cứ 30 giây sẽ bị trừ mất năm hào, tắm mười phút là tốn một tệ, phải tiết kiệm tiền.
"Tôi với Vũ Hàng không chờ các cậu đâu nhé?"
"Đừng mà, từ từ đã."
Thường Hạo thấy Chu Dục Văn chuẩn bị đi thì cũng vội vàng đẩy nhanh quá trình tắm rửa của mình lên. Cậu ta lấy một ít sữa rữa mặt rồi bôi qua loa lên mặt.
"Hả?" Thậm chí đến tận lúc ấy, Lục Vũ Hàng còn không biết bọn họ đang nói về chuyện gì. Phản ứng của Lục Vũ Hàng lại càng khiến Lý Cường và Thường Hạo bật cười ha hả.
Chu Dục Văn không quen nhìn bọn họ bắt nạt người thành thật, liền mở miệng nói: "Đừng bắt nạt Vũ Hàng nữa, đây rõ ràng là mùi hoa đỗ quyên mà."
"Hoa đỗ quyên? Đó là hoa gì?"
Sau đó, Chu Dục Văn giải thích cho bọn họ biết hoa đỗ quyên là loại hoa gì, về sau những loại cây kiểu này, bọn họ đều sẽ được học ở môn giám định và thưởng thức cây cối, chỉ đơn thuần là mùi của nó hơi giống nhau thôi.
"Vũ Hàng còn nhỏ tuổi, đừng có dạy hư người ta." Chu Dục Văn còn nhắc nhở thêm một câu.
Lý Cường vui cười đáp: "Bọn tôi chỉ đùa Vũ Hàng một chút thôi mà."
Chu Dục Văn cũng không thèm để ý tới Lý Cường nữa.
Một lát sau, mọi người đã tới phòng tắm.
Lúc này là hơn chín giờ, nhưng phòng tắm của trường vẫn còn rất đông người, khi tới cửa, bọn họ lại trông thấy hai tân sinh viên vừa gặp lúc sáng, mà lần này không chỉ chạm mặt với nữ sinh còn chạm mặt với cả nam sinh nữa.
Khi thấy Chu Dục Văn, bọn họ lập tức chào hỏi đàn anh rất dõng dạc. Chu Dục Văn cũng lịch sự đáp lại: “Chào em.”
Lần này, rốt cuộc Thường Hạo và Lý Cường cũng không nhịn được sự tò mò nữa, cả hai đều nghĩ thầm không biết là chuyện gì xảy ra thế này.
"Lão Chu, không phải cậu có anh trai sinh đôi thật đấy chứ?" Thường Hạo vừa cởi quần áo vừa hỏi.
Chu Dục Văn không hề trả lời.
Lý Cường ở bên kia nói: “Nếu đúng như thế thì lão Chu sẽ không phải đau đầu về chuyện tìm bạn gái nữa rồi.”
"Tôi thấy mấy nữ sinh vừa chào hỏi lão Chu đều rất đẹp nha." Lý Cường nói.
"Vốn dĩ lão Chu đã không phải lo chuyện tìm bạn gái rồi mà, cậu cho rằng người ta là cậu chắc?"
"Mẹ nó, anh Hạo có ý gì đấy hả?"
Thường Hạo nói: "Tuy không muốn thừa nhận nhưng mà dung mạo của lão Chu đẹp hơn chúng ta. Đây là sự thật, cậu có công nhận không nào?"
Lý Cường ngẫm lại cũng thấy có lý.
Mặc kệ hai người bọn họ ở đó tán gẫu, Chu Dục Văn và Lục Vũ Hàng đã thu dọn xong và vào buồng tắm trước. Thấy bọn họ nhanh chóng như vậy, hai người Thường Hạo mới sốt ruột bảo Chu Dục Văn chờ một chút.
Chu Dục Văn tỏ ý từ chối.
"Tôi nói cho cậu biết, tôi với Vũ Hàng tắm xong cũng sẽ không chờ các cậu đâu."
"Đừng mà, chúng ta là anh em tốt mà!"
"Cậu với Lý Cường cũng là anh em tốt đấy thôi!"
"Hắc hắc, anh Hạo à, đừng sợ, lát nữa chúng ta đi cùng nhau."
Bốn người tìm bốn buồng tắm vòi sen ở sát nhau, khoảng giữa có vách ngăn, mỗi người tắm một buồng, nhưng Thường Hạo cứ nhất định phải vói sang tán gẫu với Chu Dục Văn, còn hỏi Chu Dục Văn có thích cô gái nào không.
Phải biết rằng, trong số những cô gái vừa chào hỏi và gọi Chu Dục Văn là đàn anh khi nãy, có mấy người rất đẹp, Thường Hạo cho rằng Chu Dục Văn có thể cân nhắc đến chuyện phát triển tình cảm với bọn họ một phen.
Chu Dục Văn thản nhiên nói: “Không ngờ cậu còn là badboy nha.”
"Khà khà, làm gì có thằng đàn ông nào không hư đâu? Nếu một thằng đàn ông không hư, điều ấy chỉ nói lên rằng hắn không có năng lực mà thôi." Thường Hạo vừa cười toe toét vừa gội đầu.
"Không phải vậy chứ, anh Hạo à, chẳng phải cậu từng chia sẻ, mình luôn muốn có một mối tình thuần khiết sao?"
"Ngu ngốc, tôi chưa theo đuổi được Nghiên Nghiên thì đương nhiên là phải chơi tình yêu thuần khiết rồi, chờ khi theo đuổi được rồi, anh đây sẽ cho cậu thấy cái gì gọi là cờ đỏ trong nhà không đổ, cờ màu bên ngoài không bay [1]."
[1] : câu này có nghĩa là đàn ông đã kết hôn rồi, nhưng vẫn tham lam, trong nhà có vợ bên ngoài lại có tình nhân.
"Kinh đấy."
"Đương nhiên là kinh rồi, lão Chu à, ý cậu thế nào? Có mục tiêu nào chưa? Tôi hỏi này, rốt cuộc là giữa cậu với cô Tô Tình cùng ký túc xá với Nghiên Nghiên ấy, có chuyện gì? Tôi thấy cô ấy rất thích cậu."
"Anh Hạo à, cái kia … tôi không mang dầu gội đầu, có thể cho tôi mượn không?"
Thường Hạo tiện tay đưa dầu gội đầu cho Lý Cường, bây giờ sự chú ý của cậu ta còn đang tập trung vào mối quan hệ giữa Chu Dục Văn và Tô Tình. Chỉ tiếc là mãi đến cuối, Chu Dục Văn cũng không trả lời Thường Hạo, hắn chỉ tắm rửa một lúc rồi đi ra ngoài với Lục Vũ Hàng.
"Tắm nhanh thế à?"
"Tắm qua loa một chút là được rồi, tốn tiền lắm."
"Hê, cậu có thiếu mấy đồng ấy đâu?"
Lời này là Chu Dục Văn nói thật, tắm ở phòng tắm cứ 30 giây sẽ bị trừ mất năm hào, tắm mười phút là tốn một tệ, phải tiết kiệm tiền.
"Tôi với Vũ Hàng không chờ các cậu đâu nhé?"
"Đừng mà, từ từ đã."
Thường Hạo thấy Chu Dục Văn chuẩn bị đi thì cũng vội vàng đẩy nhanh quá trình tắm rửa của mình lên. Cậu ta lấy một ít sữa rữa mặt rồi bôi qua loa lên mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.