Nam Thần! Kế Hoạch Của Anh Toang Rồi!
Chương 15: ‘Quen Biết Thì Dễ Làm Việc’
Chu Nhất Khẩu Điểu
09/08/2024
So với nữ sinh, thật ra nam sinh càng có nhu cầu làm sim hơn, bởi vì nam sinh muốn chơi game, mà trong ký túc xá lại không có mạng, muốn chơi game cũng không được. Hơn nữa, giá cả làm thẻ trường học trong các trường đều dao động từ 150-200 tên, vậy mà Chu Dục Văn bên này chỉ làm có 130 tệ, đúng là cái giá rất có tâm!
Còn một điều nữa mà hầu như tất cả mọi người đều có sẵn trong tiềm thức của mình, đó là ‘quen biết thì dễ làm việc’.
Bọn họ nghĩ rằng, Chu Dục Văn có người nhà làm ở phòng giao dịch, đây là anh Chu đang nghĩ cho bọn họ! Quả nhiên bạn học cấp ba vẫn là đáng tin cậy nhất!
Ví dụ như hiện tại, trong một căn phòng ký túc xá sinh viên nào đó đang thảo luận xem nên đăng ký gói mạng nào.
Một cái thẻ có đường truyền dữ liệu mạnh, cho bốn người bên trong ký túc xá cùng dùng, vị chi là một người sẽ mất 40 tệ, vượt hơn thì tính cước điện thoại.
"Nhưng mỗi tháng còn 79 tệ tiền trả góp nữa, tiền mạng Kim Lăng đắt thật!"
"Lưu Thạc, cậu thấy thế nào? Mỗi người chúng ta 40 tệ, làm sim điện thoại trước nhé?" Bạn cùng phòng nhìn Lưu Thạc đang chơi điện thoại trên giường, mở miệng hỏi.
Lưu Thạc đứng dậy: "Thôi, không làm ở trường, bạn mình có người quen ở đại lý, làm chỗ cậu ấy chỉ cần 130 tệ thôi."
"Rẻ vậy sao?"
"Ừ, bạn mình nói, đây là giá của đại lý cấp hai, cậu ấy cho chúng mình cái giá này là để chúng mình làm đại lý cho cậu ấy, làm cho người khác vẫn là 150, như vậy chúng mình làm một cái là được 20 tệ tiền hoa hồng rồi." Lưu Thạc nói.
"Woa, anh Thạc, không ngờ cậu còn có người bạn thần thông quảng đại như vậy!"
"Hi hi, đương nhiên rồi!"
Đúng là Chu Dục Văn đã cho bọn họ cái giá của đại lý cấp hai.
Trên thực tế, số tiền nhận được cho công việc làm sim sinh viên này đều đã cố định rồi, dù sao Chu Dục Văn cũng là người trùng sinh, khẳng định là hắn biết quy tắc, nhưng nói gì thì nói, nhóm bạn học cấp ba cũng là người quen, bây giờ bọn họ đang phân bố ở các trường đại học lớn nhỏ trong thành phố này, hắn dùng 130 tệ để làm sim cho bọn họ, rồi chiêu mộ bọn họ làm đại lý cấp hai cho mình cũng không có gì đáng trách cả.
Không bao lâu sau, đã có mười mấy người liên hệ với Chu Dục Văn nói muốn làm sim. Mà ngay cả khi bản thân bọn họ không làm, cũng sẽ liên hệ với Chu Dục Văn nói: "Bạn cùng phòng mình muốn làm một cái sim sinh viên, cũng là 130 tệ sao?"
Những lúc kiểu như thế Chu Dục Văn sẽ nói: "Chỉ cần là người các cậu giới thiệu đến, thì giá cả đều là 130, nhưng các cậu muốn lấy giá bao nhiêu, đó lại là chuyện của các cậu, mình không hỏi đến."
Như vậy, tất cả mọi người đều có ấn tượng tốt với Chu Dục Văn.
"Được đấy, không ngờ anh Chu lại có bản lĩnh lớn như vậy."
"Chúng ta đều nhờ vào phúc của anh Chu rồi (nhe răng)."
"Anh Chu, tôi vừa hỏi thử, lớp tôi có đến sáu người muốn làm!"
"Anh Chu, ký túc xá bên chúng tôi có hai người muốn làm!"
Rất nhanh, đám bạn học trong nhóm chat đã nhao nhao hưởng ứng.
Chu Dục Văn nói: "Mọi người ghi danh sách những bạn muốn làm sim lại, đến tối gửi cho mình, mình tổng hợp rồi sắp xếp người đến trường các cậu làm trực tiếp."
"Vâng, Chu tổng (đắc ý)"
"Ok ok!"
Ngay khi Chu Dục Văn vừa chiêu mộ được một nhóm đại lý cấp hai, đột nhiên điện thoại của hắn lại vang lên hai tiếng "ting ting", đồng thời, ảnh đại diện của một nữ sinh khẽ nhấp nháy hai cái.
Lý Thi Kỳ: "Chu Dục Văn, bên cậu làm là di động hay liên thông?"
Thiếu chút nữa Chu Dục Văn đã quên mất Lý Thi Kỳ này là ai rồi…
Ây cha, ký ức thời cấp ba thật quá xa xưa.
Lý Thi Kỳ vốn là hoa khôi lớp Chu Dục Văn hồi cấp ba, người thì xinh đẹp lại học rất giỏi. Khi còn học ở trường cấp ba, ngày nào giáo viên cũng nói mọi người hãy lấy Lý Thi Kỳ làm gương, để rồi hơi một tí là sẽ lôi ra một câu quen thuộc kiểu như "Em xem Lý Thi Kỳ người ta kìa".
Ấn tượng của Chu Dục Văn đối với Lý Thi Kỳ chính là kiểu con gái ngoan hiền, học sinh gương mẫu, để tóc đuôi ngựa, ngày nào cũng chỉ biết học.
Xinh thì có xinh, nhưng kiểu con gái như vậy và Chu Dục Văn tuyệt đối là người của hai thế giới.
Sau khi tốt nghiệp, Lý Thi Kỳ không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đã thi đỗ vào Đại học Kim Lăng, đó chính là ngôi trường danh tiếng cả nước.
Tuy trường của cô ấy chỉ cách trường của Chu Dục Văn một quãng ngắn, nhưng suốt học bốn năm đại học, hai người vẫn chưa từng có một chút tiếp xúc gì, dù có gặp mặt, cũng chỉ vô tình gặp được trên đường, thậm chí còn chẳng chào hỏi, nên ấn tượng của Chu Dục Văn với Lý Thi Kỳ thật sự rất nhạt nhòa.
Lần trước hắn gặp lại Lý Thi Kỳ là ở trên TV, khi đó cô ấy đã được người ta gọi là nhà ngoại giao xinh đẹp nhất rồi.
Lý Thi Kỳ chưa bao giờ tham gia họp lớp cấp ba, nhưng mỗi lần họp lớp, kiểu gì mọi người cũng sẽ nhắc đến cô ấy, thậm chí có người còn tự hào vì từng được ngồi cùng một bàn với Lý Thi Kỳ.
"Người thành công nhất lớp chúng ta chắc là Lý Thi Kỳ nhỉ?"
"Lý Thi Kỳ lợi hại thật!"
Còn một điều nữa mà hầu như tất cả mọi người đều có sẵn trong tiềm thức của mình, đó là ‘quen biết thì dễ làm việc’.
Bọn họ nghĩ rằng, Chu Dục Văn có người nhà làm ở phòng giao dịch, đây là anh Chu đang nghĩ cho bọn họ! Quả nhiên bạn học cấp ba vẫn là đáng tin cậy nhất!
Ví dụ như hiện tại, trong một căn phòng ký túc xá sinh viên nào đó đang thảo luận xem nên đăng ký gói mạng nào.
Một cái thẻ có đường truyền dữ liệu mạnh, cho bốn người bên trong ký túc xá cùng dùng, vị chi là một người sẽ mất 40 tệ, vượt hơn thì tính cước điện thoại.
"Nhưng mỗi tháng còn 79 tệ tiền trả góp nữa, tiền mạng Kim Lăng đắt thật!"
"Lưu Thạc, cậu thấy thế nào? Mỗi người chúng ta 40 tệ, làm sim điện thoại trước nhé?" Bạn cùng phòng nhìn Lưu Thạc đang chơi điện thoại trên giường, mở miệng hỏi.
Lưu Thạc đứng dậy: "Thôi, không làm ở trường, bạn mình có người quen ở đại lý, làm chỗ cậu ấy chỉ cần 130 tệ thôi."
"Rẻ vậy sao?"
"Ừ, bạn mình nói, đây là giá của đại lý cấp hai, cậu ấy cho chúng mình cái giá này là để chúng mình làm đại lý cho cậu ấy, làm cho người khác vẫn là 150, như vậy chúng mình làm một cái là được 20 tệ tiền hoa hồng rồi." Lưu Thạc nói.
"Woa, anh Thạc, không ngờ cậu còn có người bạn thần thông quảng đại như vậy!"
"Hi hi, đương nhiên rồi!"
Đúng là Chu Dục Văn đã cho bọn họ cái giá của đại lý cấp hai.
Trên thực tế, số tiền nhận được cho công việc làm sim sinh viên này đều đã cố định rồi, dù sao Chu Dục Văn cũng là người trùng sinh, khẳng định là hắn biết quy tắc, nhưng nói gì thì nói, nhóm bạn học cấp ba cũng là người quen, bây giờ bọn họ đang phân bố ở các trường đại học lớn nhỏ trong thành phố này, hắn dùng 130 tệ để làm sim cho bọn họ, rồi chiêu mộ bọn họ làm đại lý cấp hai cho mình cũng không có gì đáng trách cả.
Không bao lâu sau, đã có mười mấy người liên hệ với Chu Dục Văn nói muốn làm sim. Mà ngay cả khi bản thân bọn họ không làm, cũng sẽ liên hệ với Chu Dục Văn nói: "Bạn cùng phòng mình muốn làm một cái sim sinh viên, cũng là 130 tệ sao?"
Những lúc kiểu như thế Chu Dục Văn sẽ nói: "Chỉ cần là người các cậu giới thiệu đến, thì giá cả đều là 130, nhưng các cậu muốn lấy giá bao nhiêu, đó lại là chuyện của các cậu, mình không hỏi đến."
Như vậy, tất cả mọi người đều có ấn tượng tốt với Chu Dục Văn.
"Được đấy, không ngờ anh Chu lại có bản lĩnh lớn như vậy."
"Chúng ta đều nhờ vào phúc của anh Chu rồi (nhe răng)."
"Anh Chu, tôi vừa hỏi thử, lớp tôi có đến sáu người muốn làm!"
"Anh Chu, ký túc xá bên chúng tôi có hai người muốn làm!"
Rất nhanh, đám bạn học trong nhóm chat đã nhao nhao hưởng ứng.
Chu Dục Văn nói: "Mọi người ghi danh sách những bạn muốn làm sim lại, đến tối gửi cho mình, mình tổng hợp rồi sắp xếp người đến trường các cậu làm trực tiếp."
"Vâng, Chu tổng (đắc ý)"
"Ok ok!"
Ngay khi Chu Dục Văn vừa chiêu mộ được một nhóm đại lý cấp hai, đột nhiên điện thoại của hắn lại vang lên hai tiếng "ting ting", đồng thời, ảnh đại diện của một nữ sinh khẽ nhấp nháy hai cái.
Lý Thi Kỳ: "Chu Dục Văn, bên cậu làm là di động hay liên thông?"
Thiếu chút nữa Chu Dục Văn đã quên mất Lý Thi Kỳ này là ai rồi…
Ây cha, ký ức thời cấp ba thật quá xa xưa.
Lý Thi Kỳ vốn là hoa khôi lớp Chu Dục Văn hồi cấp ba, người thì xinh đẹp lại học rất giỏi. Khi còn học ở trường cấp ba, ngày nào giáo viên cũng nói mọi người hãy lấy Lý Thi Kỳ làm gương, để rồi hơi một tí là sẽ lôi ra một câu quen thuộc kiểu như "Em xem Lý Thi Kỳ người ta kìa".
Ấn tượng của Chu Dục Văn đối với Lý Thi Kỳ chính là kiểu con gái ngoan hiền, học sinh gương mẫu, để tóc đuôi ngựa, ngày nào cũng chỉ biết học.
Xinh thì có xinh, nhưng kiểu con gái như vậy và Chu Dục Văn tuyệt đối là người của hai thế giới.
Sau khi tốt nghiệp, Lý Thi Kỳ không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đã thi đỗ vào Đại học Kim Lăng, đó chính là ngôi trường danh tiếng cả nước.
Tuy trường của cô ấy chỉ cách trường của Chu Dục Văn một quãng ngắn, nhưng suốt học bốn năm đại học, hai người vẫn chưa từng có một chút tiếp xúc gì, dù có gặp mặt, cũng chỉ vô tình gặp được trên đường, thậm chí còn chẳng chào hỏi, nên ấn tượng của Chu Dục Văn với Lý Thi Kỳ thật sự rất nhạt nhòa.
Lần trước hắn gặp lại Lý Thi Kỳ là ở trên TV, khi đó cô ấy đã được người ta gọi là nhà ngoại giao xinh đẹp nhất rồi.
Lý Thi Kỳ chưa bao giờ tham gia họp lớp cấp ba, nhưng mỗi lần họp lớp, kiểu gì mọi người cũng sẽ nhắc đến cô ấy, thậm chí có người còn tự hào vì từng được ngồi cùng một bàn với Lý Thi Kỳ.
"Người thành công nhất lớp chúng ta chắc là Lý Thi Kỳ nhỉ?"
"Lý Thi Kỳ lợi hại thật!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.