Chương 45
Mạch Ngôn Xuyên
07/12/2016
Xe dừng ở cửa khu nhà, Chu Nịnh Nịnh đang định xuống xe, đột nhiên thấy ba mẹ cô đi từ bên ngoài về, trong tay xách theo túi mua hàng, giống như vừa đi dạo phố xong, cô vô thức rụt người trở lại.
Lục Cận Thâm thấy cô đột nhiên lại lùi vào trong xe, khẽ cười một tiếng: “Sao vậy? Đột nhiên muốn cùng anh về nhà à?”
Chu Nịnh Nịnh chu mỏ một cái, nhỏ giọng nói: “Không phải đâu, em… Vừa rồi ba mẹ em đi ngang qua.”
Lục Cận Thâm hiểu ra, đôi mắt đen tĩnh mịch nhìn thẳng về phía cô, ngón tay thon dài nhấc cằm cô lên để cô cũng nhìn về phía anh, Chu Nịnh Nịnh bỗng chột dạ, vội vàng giải thích cộng thêm lời bảo đảm: “Em thật sự không phải không muốn để anh gặp ba mẹ em, chỉ là em còn chưa nói với họ, đợi em nói với họ rồi, lần sau sẽ chính thức dẫn bạn trai về nhà cho họ xem, được không? Anh đừng giận nhé…”
Thật đúng là… Tiểu yêu tinh!
Lục Cận Thâm tới gần khẽ cắn môi của cô một cái, không nhiều lời về chuyện này, chỉ vỗ đầu của cô nói: “Sáng mai đến sớm.”
Chu Nịnh Nịnh không ngờ lần này anh sẽ lay động, tim đập bỗng nhiên chậm lại nửa nhịp, lông mi dài chớp chớp, lập tức yên lặng đưa thay sờ sờ môi của mình, ý của anh là đến sớm một chút sẽ không giận nữa?
Cô đỏ mặt gật đầu: “Biết rồi…”
Lục Cận Thâm nhìn qua kính chiếu hậu, thấy đôi vợ chồng trung niên đang nắm tay nhau đã đi vào khu nhà ở, nói với cô: “Được rồi, về đi, bây giờ xuống xe còn có thể đuổi theo ba mẹ em.”
“Được, tạm biệt nam thần!” Chu Nịnh Nịnh vội vàng nhảy xuống xe, chạy chậm vào trong.
Lục Cận Thâm chạy lướt ngang cửa khu, nhìn vào bên trong, thấy cô gái nhỏ một trái một phải kéo ba mẹ cô, bước chân vô cùng khoan khoái.
Nhẹ bĩu môi, đáy mắt vui vẻ, chạy thẳng.
Sáng thứ hai hơn tám giờ một chút, Chu Nịnh Nịnh cầm bữa sáng trong tay xuất hiện ở cửa nhà Lục Cận Thâm, lấy chìa khóa anh cho để mở cửa, đổi dép “lịch bịch” đi vào, đặt bữa sáng lên bàn, lại ném áo khoác và khăn choàng cổ lên ghế sofa, đi lòng vòng trong phòng khách, bạn trai vẫn chưa ra nghênh đón cô!
Không phải đang ngủ nướng chứ? Chu Nịnh Nịnh chạy vào phòng ngủ, trên chiếc giường lớn kia chỉ có chăn mền xếp chồng giống như khối lập phương.
Chẳng lẽ ra ngoài rồi? Đang định gọi điện thoại cho anh, trên lầu truyền đến tiếng bước chân bình thản.
Chu Nịnh Nịnh vội ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, Lục Cận Thâm toàn thân mặc đồ thể thao màu đen đi xuống, mái tóc ngắn cũng đen như mực hơi ướt, tuấn tú lịch sự tao nhã, sắc mặt khỏe mạnh như mới vừa vận động xong, nhìn kỹ một chút, trên áo đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Cô biết rõ trên lầu có một phòng tập thể hình, bên trong có đầy đủ máy tập thể hình thường dùng, nhưng dù sao cô cũng rất ít khi ngủ lại, bao giờ nhìn thấy dáng vẻ anh tập thể hình, bây giờ thấy được lại hơi ngây người.
Quả thật, mỗi tuần Lục Cận Thâm đều giữ đúng thói quen hoạt động thể thao, nếu không thì sao? Cơ bụng tám múi kia ở đâu ra? Đương nhiên là luyện tập mà ra rồi!
Lục Cận Thâm không ngờ cô sẽ đến nhà sớm như vậy, đôi mắt đen chợt lóe qua vẻ kinh ngạc, lập tức cong môi cười, còn gì vui mừng hơn sáng sớm đã nhìn thấy người mình yêu chứ? Anh cảm thấy là không.
A a a a a! Rất gợi cảm! Rất men!
Chu Nịnh Nịnh liều lĩnh chạy tới, định sẽ đưa tay ôm lấy anh, ai ngờ Lục Cận Thâm lại đột nhiên nghiêng mình, trốn tránh bao yêu thương nhung nhớ của cô…
Ô ô, Chu Nịnh Nịnh mặt bi thương nhìn anh: “Tại sao không cho ôm…”
Lục Cận Thâm cả người đều là mồ hôi, hơi bất đắc dĩ nhìn bạn gái đang mặc áo lông màu trắng, nhắc nhở cô: “Cả người anh toàn là mồ hôi, đợi anh tắm xong rồi ôm.”
Nhưng cô muốn ôm anh bây giờ mà! Chu Nịnh Nịnh đang định nói, anh cũng đã nghiêng người hôn lên trán cô một cái, giọng mang ý cười: “Chơi một mình một lát nhé.”
Nói hết lời, Lục Cận Thâm xoay người đi tới phòng tắm.
Chu Nịnh Nịnh đỏ mặt lên, nhìn bóng lưng rắn rỏi của bạn trai cao lớn nhà mình, đầu óc đột nhiên nóng lên, “lịch bịch” bước nhanh theo, từ phía sau ôm anh một cái thật mạnh.
Đang tiến về phía trước, Lục Cận Thâm bị sức lực của cô đụng phải khẽ ngã tới trước hai bước, sau đó đưa tay về phía sau bắt lấy tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện, ra sức kéo mạnh cô về phía trước.
“Chao ôi chao ôi! Anh làm sao thế!” Chu Nịnh Nịnh mất hứng kêu lên, túm bạn gái như vậy sao?!
Vào buổi sáng tinh mơ đã gặp phải thỏ trắng mà mình yêu thương nhung nhớ, anh có thể làm cái gì? Lục Cận Thâm thấp giọng: “Em nói xem anh muốn làm gì?”
“Đợi một chút… Không phải anh muốn đi tắm sao?” Chu Nịnh Nịnh lập tức nói lắp, hoàn toàn không ngờ cô chỉ ôm mạnh sau lưng một cái, cũng có thể khiến anh… Biến thành sói.
Lục Cận Thâm nhìn cô một cái, liền ôm cô lên, thấp giọng: “Làm xong rồi tắm.”
A a a a! Mọi việc không nên phát triển như vậy chứ! Cô muốn ôm thuần khiết cơ! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Nịnh Nịnh cứng đờ, chỉ có thể mặc cho anh ôm cô đi vào… Phòng tắm?!
…
Buổi sáng hôm nay trôi qua, Chu Nịnh Nịnh nằm trên giường anh ngủ nướng, cảm giác hơi buồn bực, tại sao cô phải chuyển từ nhà mình đến nhà anh để ngủ nướng… Đúng là tự hành hạ bản thân!
Lục Cận Thâm ngồi trước bàn cơm, ăn bữa sáng do bạn gái sáng mang tới, cả người sung sướng.
Chu Nịnh Nịnh ngủ thẳng đến giữa trưa, Lục Cận Thâm gọi cô dậy ăn trưa, cô còn đang mặc kệ anh nên giả vờ chưa tỉnh ngủ, tiếng dép “lịch bịch” vang lên đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Lục Cận Thâm theo sau lưng cô, dựa vào cửa toilet, sau đó lại nhắc nhở cô một tiếng: “Chuẩn bị cho tốt rồi đến cử trưa.”
Miệng cô phun ra bọt trắng, sau đó lại liếc anh một cái, hừ hừ!
Lục Cận Thâm buồn cười nhìn cô, đáy mắt ôn nhu.
Lúc ngồi đợi trên bàn ăn, Chu Nịnh Nịnh không còn lơ nhau ra mặt nữa, cơm trưa rất phong phú nha! Đều là món cô thích ăn, trước kia hai người đều cùng nhau nấu cơm, anh trợ thủ, cô đầu bếp, gần đây tài nấu nướng của cô đã tiến bộ không ít, cô còn vì thế mà mừng thầm rất lâu.
Cô vẫn cho là tài nấu nướng của Lục Cận Thâm chắc chỉ tạm tàm thôi, không ngờ hương vị anh nấu ra chẳng hề thua kém Tô Gia Trạch, bây giờ đàn ông tinh anh đều biết nấu cơm như vậy sao?
Chu Nịnh Nịnh được ăn nên rất vui vẻ, sau đó khen Lục Cận Thâm vài câu, vẻ mặt thỏa mãn.
Lục Cận Thâm chỉ cho cô một câu bốn chữ: “Phần thưởng lao động.”
Suýt chút nữa cô đã bị nghẹn lại! Hung hiểm trừng mắt liếc anh một cái, hu hu, quá đáng ghét!
Sau khi ăn xong, anh vẫn rửa chén như cũ, cô ngồi trong phòng khách lắc lư để tiêu hóa, muốn tìm điện thoại di động để xem blog nhưng lại không nhớ mình để ở đâu, tìm điện thoại di động của anh bấm số của mình.
Chuông điện thoại vang lên, nhưng di động trong tay lại nhắc nhở số của cô đang bận, vậy là có người đang gọi cho cô, vội vàng đi theo tiếng chuông tìm được điện thoại di động của mình, là anh trai của cô gọi đến.
“Anh.” Cô ngọt ngào kêu một tiếng.
Bên kia Chu Dục Thân ngập ngừng một chút, sau đó nói: “Nịnh Nịnh, ba nhập viện rồi, em đến đây đi…”
Sắc mặt Chu Nịnh Nịnh lập tức trắng bệch, run rẩy ngắt lời anh: “Ba, sao ba lại nhập viện?”
Chu Dục Thân vội vàng nói: “Yên tâm, không sao rồi, anh vừa phẫu thuật cho ông xong, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, trên đường đi em đừng gấp gáp.”
…
Lục Cận Thâm vừa lái xe vừa an ủi Chu Nịnh Nịnh đang đứng ngồi không yên, “Em đừng gấp, sẽ đến ngay thôi.”
Chu Nịnh Nịnh gật đầu nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng, bình thường thân thể ông Chu đặc biệt khỏe mạnh, đến cảm sốt thông thường cũng không có thì đừng nói đến nhập viện, Chu Nịnh Nịnh lớn như vậy vẫn chưa từng thấy ba mẹ của mình nằm viện, lần này mặc dù ông Chu nhập viện không phải vì ngã bệnh, nhưng cô nghĩ đến ông bị tên cướp đâm một nhát dao vào bụng, chảy rất nhiều máu, trong lòng đã cảm thấy khó chịu.
Trước kia ông Chu đã từng đi lính trong quân đội, làm người đặc biệt nghiêm túc, bình thường nhìn thấy cướp bóc hay trộm đồ trên đường cũng là người đầu tiên đứng ra bắt được những người xấu kia, khi sự tình nghiêm trọng còn có thể vặn vẹo đánh nhau.
Còn nhớ khi cô vừa vào năm đầu tiểu học, cùng ba mẹ ra công viên chơi, vừa đến cổng đã thấy có vụ trộm vặt, sau khi ông Chu nhìn thấy đã túm tên ăn trộm kia lại, ăn trộm nóng lòng muốn thoát ra, cuối cùng ông phải đánh nhau với hắn, khi đó cô còn nhỏ, bị dọa phát hoảng, nhưng cô còn bé tí như vậy đã cảm thấy ông Chu là một anh hùng vĩ đại.
Chu Nịnh Nịnh kể những chuyện này cho Lục Cận Thâm, anh sờ sờ mái tóc mềm mại của cô, nói cho cô biết: “Bây giờ ba em vẫn là một anh hùng.”
Cô thích anh nói như vậy, vành mắt lập tức hơi đỏ.
Đến bệnh viện, Chu Dục Thân đúng lúc từ trong phòng bệnh đi ra, nhìn thấy Chu Nịnh Nịnh đi cùng Lục Cận Thâm cũng không kinh ngạc nhiều, khẽ gật đầu chào hỏi một cái, rồi nói với Chu Nịnh Nịnh: “Có lẽ phải đợi một lát nữa ba mới tỉnh, mẹ đang ở bên trong.”
Ánh mắt rơi vào người Lục Cận Thâm, nói thẳng: “Tôi cảm thấy anh nên đợi ba tôi tỉnh lại rồi vào.”
Chu Nịnh Nịnh không hiểu anh trai nói gì, có điều cô cũng không muốn lần đầu bạn trai mình ra mắt ba mẹ lại là ở bệnh viện, nhưng dù gì cũng đã đến, không thể để anh ra về.
Ngược lại Lục Cận Thâm rất hiểu ý tứ trong lời nói của Chu Dục Thân, quả thật anh cũng có quyết định này, đưa tay sờ sờ đầu Chu Nịnh Nịnh, nhẹ nhàng nói: “Em vào trước đi, anh đợi lát nữa sẽ vào.”
Cô không hiểu tại sao anh phải đợi lát nữa mới vào, nhưng bây giờ cô chỉ muốn đi vào nhanh một chút để xem ông Chu thế nào, liền gật đầu, tiến vào phòng bệnh.
Mạc Tú Trân ngồi ở cạnh giường bệnh, đối diện cửa ra vào, lúc Chu Nịnh Nịnh đẩy cửa tiến vào, đúng lúc bà thấy được mặt Lục Cận Thâm, hơn nữa ánh mắt của anh hình như đang nhìn khuê nữ nhà mình.
Chu Nịnh Nịnh nhìn ông Chu ngủ trên giường, sắc mặt hơi tái, từ đó đến giờ cô chưa từng thấy ông Chu bình thản như vậy, ánh mắt bỗng quay sang, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Mẹ…”
“Chao ôi, con bé kia khóc cái gì chứ, ba con không sao cả, anh trai con tự tay phẫu thuật mà, dưỡng thương một thời gian sẽ khỏi thôi, đến đây, ngồi bên đây này.” Mạc Tú Trân nhìn về phía cô vẫy tay.
Chu Nịnh Nịnh mềm lòng, nghe mẹ nói như vậy, nước mắt lại càng chảy ròng, đúng là tâm trạng của cô không tốt, phải khóc mới giải toả được, khóc xong đúng là thoải mái hơn nhiều.
Mạc Tú Trân khẽ vuốt đầu cô, Chu Nịnh Nịnh khóc xong hơi ngượng ngùng, hình như đã lâu rồi không khóc nhè với mẹ.
Một lát sau, Mạc Tú Trân thử mở miệng thăm dò: “Vừa rồi có người đưa con tới phải không?”
Chu Nịnh Nịnh sững sờ, sau đó gật đầu: “Vâng…”
Hôm nay là cuối tuần, khuê nữ dậy rất sớm, sau đó liền đi ra ngoài, bây giờ nghĩ lại hẳn là đang hẹn hò? Mạc Tú Trân nhớ tới người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn vừa rồi mình nhìn thấy, cười cười: “Là bạn trai à?”
Chu Nịnh Nịnh hơi thẹn thùng, lại gật đầu: “Vâng…”
Mạc Tú Trân tiếp tục cười, thoáng trách cứ cô một tý: “Vậy sao không cho cậu ấy vào thăm ba con, cho mẹ gặp nữa.”
Chu Nịnh Nịnh chẹp miệng, nói: “Anh ấy muốn đợi lát nữa.”
Mạc Tú Trân gật đầu nhẹ, nở nụ cười: “Vậy cũng tốt, đợi lát nữa ba con tỉnh rồi gặp luôn, thành thật khai báo với mẹ, quen nhau khi nào?”
Chu Nịnh Nịnh thành thật trả lời: “Tháng Sáu…”
Trước khi ông Chu tỉnh, Chu Nịnh Nịnh liên tục bị Mạc Tú Trân vặn hỏi đủ thứ, kể cả nghề nghiệp, nhân phẩm của Lục Cận Thâm, vân vân. Cuối cùng đương nhiên sẽ hỏi gia thế đối phương, Chu Nịnh Nịnh không cẩn thận lỡ miệng nên Mạc Tú Trân mới biết, con nhóc Nịnh Nịnh này không chỉ lén lút yêu đương, còn sang ra mắt nhà trai rồi!
Nói thế nào đây? Thật sự cảm thấy con bé kia… Không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên thì bỗng dưng nổi tiếng.
Mạc Tú Trân kinh hãi một hồi lâu, từ lời của con gái biết được, Lục Cận Thâm này bất kể là cách làm người hay về sự nghiệp đều vô cùng hoàn hảo, sau đó bà lại hỏi mấu chốt vấn đề: “Ba mẹ cậu ấy thích con không?”
Nói đến đây, Chu Nịnh Nịnh đắc ý vênh cái đuôi nhỏ lên, kiêu ngạo nói: “Đó là chuyện đương nhiên, bọn họ đều nói con thông minh đáng yêu.”
Mạc Tú Trân yên lòng, sau đó nói: “Lần sau có đến nhà cậu ấy nữa, phải nói trước cho mẹ biết một tiếng, mẹ chuẩn bị chút quà cho con mang qua, biết không?”
Chu Nịnh Nịnh bằng lòng gật đầu.
Lúc này, ông Chu đã tỉnh lại, ho nhẹ một tiếng.
Chu Nịnh Nịnh vội vàng đến gần: “Ba, bây giờ ba cảm thấy thế nào?”
Ông Chu mất quá nhiều máu nên cơ thể hơi yếu, chỉ là không chịu thể hiện trước mặt con gái và vợ mình, nhỏ giọng nói: “Không sao, bây giờ khá hơn nhiều rồi, rách chút da thôi mà.”
Nói hay như vậy! Chu Nịnh Nịnh đưa tay chạm trán ông Chu một cái, sau đó bắt đầu lên giọng giáo huấn: “Sau này không được kích động như vậy nữa, già khọm như vậy rồi còn tỏ ra anh hùng, ba có thể gọi người hỗ trợ mà, báo cảnh sát nữa, bây giờ chỉ là vết thương nhỏ, ngộ nhỡ đụng với ác đồ thật sự…”
Chu Nịnh Nịnh không dám nói tiếp, nghe Mạc Tú Trân nói, tên cướp kia không xuống tay độc ác, đoán chừng là do không có gan to, ngộ nhỡ đụng mặt với loại lòng dạ độc ác thật sự… Cô không dám nghĩ đến.
Sau đó cô chỉ lên đôi mắt còn đỏ của mình: “Ba xem, con đã khóc đó.”
Ông Chu bị khuê nữ giáo huấn nên có chút thẹn thùng, chậm rãi gật đầu, giọng nói yếu đi vài phần: “Lớn tuổi rồi, không bằng lúc còn trẻ, nếu không tên cướp kia có thể đánh thắng được ba sao?”
Chu Nịnh Nịnh lại chạm đầu ông Chu một cái, tiếp tục quở trách: “Dù sao sau này không được thể hiện như vậy nữa, ba xem ba hù cả nhà chúng ta rồi…”
Người lớn tuổi da mặt mỏng, ông Chu lại là phần tử đặc biệt ngoan cố, bị con gái quở trách, nét mặt già nua hơi cảm thấy có lỗi lỗi, ấp úng gật đầu: “Được rồi… Nghe con gái hết.”
Chu Nịnh Nịnh đang định nói gì đó, cửa ra vào truyền đến ba tiếng gõ cửa, quy luật trật tự: Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa này… Nhất định là Lục Cận Thâm! Cô chạy chậm đến mở cửa.
Không rõ chuyện gì, ông Chu cảm thấy làm vậy là thừa, lẩm bẩm một câu: “Hô một tiếng là vào được rồi…”
Mạc Tú Trân mặt mày hớn hở, đứng lên, bộ dạng nghênh đón khách.
Chu Nịnh Nịnh có chút thẹn thùng từ từ mở khe cửa ra, thò cái đầu ra trước, sau đó nhìn qua Lục Cận Thâm đang đứng nghiêm, trên tay anh cầm một lẵng hoa, còn có giỏ trái cây đủ loại…
Vậy là, anh phải đi mua đồ sao?
Được rồi, anh mãi mãi đều chu đáo hơn cô, cô cười cười với anh, anh cũng nhếch nhếch môi cười: “Không cho anh vào à?”
Cô vội vã kéo cửa ra, lại quay đầu nhìn về phía ba mẹ, thẹn thùng đi về chỗ.
Mạc Tú Trân vội vàng nghênh đón, cười híp mắt nhận lấy gì đó trong tay Lục Cận Thâm, tha thiết nói: “Đến thăm là được rồi, còn mua nhiều đồ như vậy.”
Chậc chậc chậc, không thể không khen bạn trai mà con gái tìm được… Đúng là không kém gì với con trai nhà mình.
Mẹ vì con tốt. Mạc Tú Trân vẫn cho là vậy, Chu Dục Thân từ nhỏ đã ưu tú không thể tưởng tượng nổi, chưa bao giờ để bà phải lo lắng, ngay cả dung mạo cũng là nhờ gen tốt của bà và ông Chu truyền cho…
Lục Cận Thâm cười rất ôn hòa: “Vâng, lần sau lại tìm cơ hội đến thăm hỏi hai bác.”
Mạc Tú Trân cười không khép miệng: “Được được.”
Ông Chu vừa tỉnh dậy còn hơi choáng váng, quan sát tình hình bên kia, một lúc sau mới kịp phản ứng, chỉ có điều… Bọn họ xem ông là người vô hình sao? Ông còn là bệnh nhân đang bị thương nữa! Lơ đẹp người khác như vậy cũng được sao?!
Ông Chu bị thương vô cùng uất hận, nhất là nhìn thấy bộ dạng con gái cưng vây quanh chăm sóc bạn trai, tình cha con như thế này đây! Hừ!
Đúng lúc này, Lục Cận Thâm nhìn về phía ông Chu, anh là người thông minh, hiểu rõ người khó nhất trong nhà này là ba của bạn gái, anh cười khiêm tốn: “Bác trai mau khỏe, cháu là Lục Cận Thâm, bạn trai của Nịnh Nịnh.”
Chu Nịnh Nịnh đỏ mặt, cô còn chưa nói được một câu, anh tự giới thiệu bản thân cũng được sao?
Ông Chu nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, nhìn thoáng qua con gái đang ngượng ngùng, sau đó gật đầu nhẹ: “Ngồi đi.”
Lục Cận Thâm ngồi xuống bên cạnh, thăm hỏi tình hình thân thể của ông.
Chu Nịnh Nịnh đứng sau lưng Lục Cận Thâm, giống như cô người hầu nhỏ, ông Chu không vừa mắt, hô một tiếng: “Nịnh Nịnh cũng ngồi xuống đi.”
“À à…” Cô ngồi xuống bên cạnh Lục Cận Thâm.
Trong suốt quá trình Chu Nịnh Nịnh đều tương đối im lặng, một là vì thẹn thùng, hai là… Giống như không có phần nói chuyện của cô…
Chẳng qua vì bọn họ tỏ vẻ rất hợp nhau, cô chỉ chớp mắt ngắm đông xem tây một chút.
Đại khái qua hơn nửa tiếng đồng hồ, ông Chu nói mệt, Lục Cận Thâm liền đứng dậy nói: “Bác nghỉ ngơi tốt nhé, hôm nào cháu đến nữa.”
Ông Chu gật đầu một cái, sau đó nhắm mắt lại.
Chu Nịnh Nịnh tiễn Lục Cận Thâm về, lắc cánh tay của anh đắc ý nói: “Ba mẹ em có vẻ rất thích anh đấy, đặc biệt là mẹ em, bà khen mắt em tốt.”
Thật sự là cô nhóc thiếu đầu óc, mẹ của cô đúng là rất thích anh, nhưng ba cô thì không.
Lục Cận Thâm xoa nhẹ tóc của cô: “Được rồi, em lên trước đi, ngày mai anh đến nữa.”
Chu Nịnh Nịnh đứng bên cạnh anh, đưa tay ôm anh một tý, “Được, vậy anh lái xe phải cẩn thận một chút.”
…
Chu Nịnh Nịnh trở lại phòng bệnh, nhìn thấy ông Chu vừa nói muốn ngủ lại ngồi dậy, cô đi tới: “Ba, sao ba không nghỉ ngơi đi.”
Mạc Tú Trân buông tay ra: “Ba con đang đào gốc bới rễ đấy, vừa rồi ông ấy không biết cách hỏi, bây giờ lại hỏi mẹ.”
Chu Nịnh Nịnh: “…”
Khụ khụ, ông Chu ho khan vài tiếng: “Chỉ là ba quan tâm con thôi mà? Con gái yêu đương mà ba cũng không biết, đột nhiên dẫn bạn trai về ra mắt, cuối cùng ba cũng được giải thích rõ ràng rồi!”
Chu Nịnh Nịnh chớp mắt, sau đó nở nụ cười hì hì: “Ba yên tâm, con không bị người nhà anh ấy lừa bán đâu, con rất thông minh mà.”
Hừ hừ, ông Chu thở hổn hển hai cái: “Thông minh cái quỷ, Lục Cận Thâm này vừa nhìn đã biết là công tử nhà giàu, điều kiện gia đình chênh lệch hơn sơ với chúng ta, ngộ nhỡ về sau bị khi dễ phải biết làm sao?”
Chu Nịnh Nịnh cúi đầu, thoạt nhìn bộ dạng hết sức ủy khuất: “Ba, ba cảm thấy con không xứng với anh ấy sao?”
Ô ô, thật là khổ sở… Bị ba ghét rồi!
Sao ông có thể nghĩ như vậy! Thỏ trắng nhà ông đáng yêu đệ nhất thiên hạ đó! Phải là ai đó không xứng với con gái ông mới đúng chứ? Ông Chu như muốn phát điên, cổ họng bị nghẹn lại, thỏ trắng nhà ông phản bác lại cũng có lý, ông không biết đáp trả thế nào…
Ông Chu nhìn con gái cúi đầu tỏ ra ủy khuất, lập tức cảm thấy mình đã nói sai, ho khan vài tiếng, bổ sung: “Ba cảm thấy là… Cậu ấy không xứng với con.”
Chu Nịnh Nịnh ngẩng đầu, chớp mắt: “Nhưng mà con biết trong bọn đàn ông, anh ấy thuộc dạng tốt nhất rồi…”
Mạc Tú Trân vội vàng ở bên cạnh phụ hoạ: “Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng cảm thấy Nịnh Nịnh tìm bạn trai rất tốt, điều kiện hoàn hảo như con trai của chúng ta vậy.”
Vừa nhắc tới Chu Dục Thân, ông Chu liền buồn rầu: “Bà còn không biết lấy nó làm gương, kết hôn với tiểu thư nhà giàu làm gì, cuối cùng chưa đến một năm đã ly dị, đây là hậu quả của chênh lệch gia thế, ví dụ sống sờ sờ đang bày ra đó. Huống chi con gái vẫn còn nhỏ, bà nói tôi có thể không lo sao?”
Chu Nịnh Nịnh cảm thấy ấm áp tận đáy lòng, cô đương nhiên biết rõ ông Chu lo lắng chuyện gì, lúc trước anh trai muốn kết hôn với chị Manh Manh, ông không đồng ý lắm, kết quả đúng là bọn họ đã ly hôn.
Mạc Tú Trân không chịu được bộ dạng bướng bỉnh của ông Chu, khí thế lập tức tăng lên, “Nghe ông nói hay lắm sao, con gái yêu đượng thì cứ chúc phúc cho nó đi, tuổi nó cũng không còn nhỏ, tự mình biết phán đoán đúng sai, hơn nữa ông cũng thấy bạn trai nó đấy, rõ ràng là người trẻ tuổi được giáo dục rất tốt, lớn lên có đủ các đức tính quý, biết lão già như ông nhập viện đã lập tức đến thăm, quan tâm ông đến như vậy, lúc trước ông làm được sao.”
Đồng chí Chu: “…” Lập tức không phản đối nữa…
Chu Nịnh Nịnh yên lặng tặng ngón tay cái cho mẹ đại nhân, quản chồng có kỹ thuật!
Cô thân mật gối đầu cho ông Chu yên tâm, cười nói: “Ba, ba không thể ghét người giàu có được, điều này là không đúng.”
Hừ hừ, hai mẹ con liên hợp lại đối phó ông già đang bị bệnh, đồng chí Chu mặt kiêu ngạo: “Tôi ghét người giàu khi nào.”
Vừa lúc này, cánh cửa được đẩy ra.
Chu Dục Thân cả người khoác áo trắng bước vào, đi theo phía sau… Là Phó Manh Manh.
Trong lúc nhất thời, vài người trừng to mắt.
Phó Manh Manh có chút lúng túng, gọi một tiếng: “Ba mẹ.”
Ly hôn rồi còn có thể gọi ba mẹ sao? Chu Nịnh Nịnh hơi ngây ngẩn cả người.
Trước kia Mạc Tú Trân rất thích người con dâu này, nghe con trai đòi ly hôn còn mắng anh, nhất quyết không cho.
Kể từ sau khi bọn họ ly hôn, bà chưa từng gặp lại Phó Manh Manh, bây giờ là chuyện gì đây?
Chu Dục Thân nhìn ông Chu đã ngả lưng, nhạt giọng nói: “Con và Manh Manh tái hôn.”
Sao?!!!
Chu Nịnh Nịnh hai mắt sáng ra, phấn chấn kêu lên: “Thật sao? Vậy thì tốt quá!!”
Đây là chuyện tốt, Mạc Tú Trân sững sờ trong chốc lát, khi đã kịp phản ứng mới tiến tới nắm tay Phó Manh Manh, “Hoan nghênh trở lại nhà chúng ta.”
Phó Manh Manh có chút hổ thẹn nói: “Ba mẹ, trước kia con đã làm sai nhiều việc, mong mọi người tha thứ.”
Chu Dục Thân đưa tay kéo vai của cô, đẩy gọng kính trên sống mũi, đáy mắt hiện ra nét vui vẻ: “Manh Manh đã mang thai rồi, vừa đúng sáu tuần, hôm nay đến làm kiểm tra.”
Chao ôi! Mạc Tú Trân lập tức cười không khép được miệng: “Lần này nhà chúng ta kiếm lời rồi, không chỉ có con dâu trở về, còn mang theo cháu trai trở lại.”
Chu Nịnh Nịnh sớm đã rất hưng phấn: “Nếu là vậy, sang năm em phải làm cô rồi!”
Phó Manh Manh thẹn thùng gật gật đầu: “Phải…”
Lục Cận Thâm thấy cô đột nhiên lại lùi vào trong xe, khẽ cười một tiếng: “Sao vậy? Đột nhiên muốn cùng anh về nhà à?”
Chu Nịnh Nịnh chu mỏ một cái, nhỏ giọng nói: “Không phải đâu, em… Vừa rồi ba mẹ em đi ngang qua.”
Lục Cận Thâm hiểu ra, đôi mắt đen tĩnh mịch nhìn thẳng về phía cô, ngón tay thon dài nhấc cằm cô lên để cô cũng nhìn về phía anh, Chu Nịnh Nịnh bỗng chột dạ, vội vàng giải thích cộng thêm lời bảo đảm: “Em thật sự không phải không muốn để anh gặp ba mẹ em, chỉ là em còn chưa nói với họ, đợi em nói với họ rồi, lần sau sẽ chính thức dẫn bạn trai về nhà cho họ xem, được không? Anh đừng giận nhé…”
Thật đúng là… Tiểu yêu tinh!
Lục Cận Thâm tới gần khẽ cắn môi của cô một cái, không nhiều lời về chuyện này, chỉ vỗ đầu của cô nói: “Sáng mai đến sớm.”
Chu Nịnh Nịnh không ngờ lần này anh sẽ lay động, tim đập bỗng nhiên chậm lại nửa nhịp, lông mi dài chớp chớp, lập tức yên lặng đưa thay sờ sờ môi của mình, ý của anh là đến sớm một chút sẽ không giận nữa?
Cô đỏ mặt gật đầu: “Biết rồi…”
Lục Cận Thâm nhìn qua kính chiếu hậu, thấy đôi vợ chồng trung niên đang nắm tay nhau đã đi vào khu nhà ở, nói với cô: “Được rồi, về đi, bây giờ xuống xe còn có thể đuổi theo ba mẹ em.”
“Được, tạm biệt nam thần!” Chu Nịnh Nịnh vội vàng nhảy xuống xe, chạy chậm vào trong.
Lục Cận Thâm chạy lướt ngang cửa khu, nhìn vào bên trong, thấy cô gái nhỏ một trái một phải kéo ba mẹ cô, bước chân vô cùng khoan khoái.
Nhẹ bĩu môi, đáy mắt vui vẻ, chạy thẳng.
Sáng thứ hai hơn tám giờ một chút, Chu Nịnh Nịnh cầm bữa sáng trong tay xuất hiện ở cửa nhà Lục Cận Thâm, lấy chìa khóa anh cho để mở cửa, đổi dép “lịch bịch” đi vào, đặt bữa sáng lên bàn, lại ném áo khoác và khăn choàng cổ lên ghế sofa, đi lòng vòng trong phòng khách, bạn trai vẫn chưa ra nghênh đón cô!
Không phải đang ngủ nướng chứ? Chu Nịnh Nịnh chạy vào phòng ngủ, trên chiếc giường lớn kia chỉ có chăn mền xếp chồng giống như khối lập phương.
Chẳng lẽ ra ngoài rồi? Đang định gọi điện thoại cho anh, trên lầu truyền đến tiếng bước chân bình thản.
Chu Nịnh Nịnh vội ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, Lục Cận Thâm toàn thân mặc đồ thể thao màu đen đi xuống, mái tóc ngắn cũng đen như mực hơi ướt, tuấn tú lịch sự tao nhã, sắc mặt khỏe mạnh như mới vừa vận động xong, nhìn kỹ một chút, trên áo đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Cô biết rõ trên lầu có một phòng tập thể hình, bên trong có đầy đủ máy tập thể hình thường dùng, nhưng dù sao cô cũng rất ít khi ngủ lại, bao giờ nhìn thấy dáng vẻ anh tập thể hình, bây giờ thấy được lại hơi ngây người.
Quả thật, mỗi tuần Lục Cận Thâm đều giữ đúng thói quen hoạt động thể thao, nếu không thì sao? Cơ bụng tám múi kia ở đâu ra? Đương nhiên là luyện tập mà ra rồi!
Lục Cận Thâm không ngờ cô sẽ đến nhà sớm như vậy, đôi mắt đen chợt lóe qua vẻ kinh ngạc, lập tức cong môi cười, còn gì vui mừng hơn sáng sớm đã nhìn thấy người mình yêu chứ? Anh cảm thấy là không.
A a a a a! Rất gợi cảm! Rất men!
Chu Nịnh Nịnh liều lĩnh chạy tới, định sẽ đưa tay ôm lấy anh, ai ngờ Lục Cận Thâm lại đột nhiên nghiêng mình, trốn tránh bao yêu thương nhung nhớ của cô…
Ô ô, Chu Nịnh Nịnh mặt bi thương nhìn anh: “Tại sao không cho ôm…”
Lục Cận Thâm cả người đều là mồ hôi, hơi bất đắc dĩ nhìn bạn gái đang mặc áo lông màu trắng, nhắc nhở cô: “Cả người anh toàn là mồ hôi, đợi anh tắm xong rồi ôm.”
Nhưng cô muốn ôm anh bây giờ mà! Chu Nịnh Nịnh đang định nói, anh cũng đã nghiêng người hôn lên trán cô một cái, giọng mang ý cười: “Chơi một mình một lát nhé.”
Nói hết lời, Lục Cận Thâm xoay người đi tới phòng tắm.
Chu Nịnh Nịnh đỏ mặt lên, nhìn bóng lưng rắn rỏi của bạn trai cao lớn nhà mình, đầu óc đột nhiên nóng lên, “lịch bịch” bước nhanh theo, từ phía sau ôm anh một cái thật mạnh.
Đang tiến về phía trước, Lục Cận Thâm bị sức lực của cô đụng phải khẽ ngã tới trước hai bước, sau đó đưa tay về phía sau bắt lấy tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện, ra sức kéo mạnh cô về phía trước.
“Chao ôi chao ôi! Anh làm sao thế!” Chu Nịnh Nịnh mất hứng kêu lên, túm bạn gái như vậy sao?!
Vào buổi sáng tinh mơ đã gặp phải thỏ trắng mà mình yêu thương nhung nhớ, anh có thể làm cái gì? Lục Cận Thâm thấp giọng: “Em nói xem anh muốn làm gì?”
“Đợi một chút… Không phải anh muốn đi tắm sao?” Chu Nịnh Nịnh lập tức nói lắp, hoàn toàn không ngờ cô chỉ ôm mạnh sau lưng một cái, cũng có thể khiến anh… Biến thành sói.
Lục Cận Thâm nhìn cô một cái, liền ôm cô lên, thấp giọng: “Làm xong rồi tắm.”
A a a a! Mọi việc không nên phát triển như vậy chứ! Cô muốn ôm thuần khiết cơ! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Nịnh Nịnh cứng đờ, chỉ có thể mặc cho anh ôm cô đi vào… Phòng tắm?!
…
Buổi sáng hôm nay trôi qua, Chu Nịnh Nịnh nằm trên giường anh ngủ nướng, cảm giác hơi buồn bực, tại sao cô phải chuyển từ nhà mình đến nhà anh để ngủ nướng… Đúng là tự hành hạ bản thân!
Lục Cận Thâm ngồi trước bàn cơm, ăn bữa sáng do bạn gái sáng mang tới, cả người sung sướng.
Chu Nịnh Nịnh ngủ thẳng đến giữa trưa, Lục Cận Thâm gọi cô dậy ăn trưa, cô còn đang mặc kệ anh nên giả vờ chưa tỉnh ngủ, tiếng dép “lịch bịch” vang lên đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Lục Cận Thâm theo sau lưng cô, dựa vào cửa toilet, sau đó lại nhắc nhở cô một tiếng: “Chuẩn bị cho tốt rồi đến cử trưa.”
Miệng cô phun ra bọt trắng, sau đó lại liếc anh một cái, hừ hừ!
Lục Cận Thâm buồn cười nhìn cô, đáy mắt ôn nhu.
Lúc ngồi đợi trên bàn ăn, Chu Nịnh Nịnh không còn lơ nhau ra mặt nữa, cơm trưa rất phong phú nha! Đều là món cô thích ăn, trước kia hai người đều cùng nhau nấu cơm, anh trợ thủ, cô đầu bếp, gần đây tài nấu nướng của cô đã tiến bộ không ít, cô còn vì thế mà mừng thầm rất lâu.
Cô vẫn cho là tài nấu nướng của Lục Cận Thâm chắc chỉ tạm tàm thôi, không ngờ hương vị anh nấu ra chẳng hề thua kém Tô Gia Trạch, bây giờ đàn ông tinh anh đều biết nấu cơm như vậy sao?
Chu Nịnh Nịnh được ăn nên rất vui vẻ, sau đó khen Lục Cận Thâm vài câu, vẻ mặt thỏa mãn.
Lục Cận Thâm chỉ cho cô một câu bốn chữ: “Phần thưởng lao động.”
Suýt chút nữa cô đã bị nghẹn lại! Hung hiểm trừng mắt liếc anh một cái, hu hu, quá đáng ghét!
Sau khi ăn xong, anh vẫn rửa chén như cũ, cô ngồi trong phòng khách lắc lư để tiêu hóa, muốn tìm điện thoại di động để xem blog nhưng lại không nhớ mình để ở đâu, tìm điện thoại di động của anh bấm số của mình.
Chuông điện thoại vang lên, nhưng di động trong tay lại nhắc nhở số của cô đang bận, vậy là có người đang gọi cho cô, vội vàng đi theo tiếng chuông tìm được điện thoại di động của mình, là anh trai của cô gọi đến.
“Anh.” Cô ngọt ngào kêu một tiếng.
Bên kia Chu Dục Thân ngập ngừng một chút, sau đó nói: “Nịnh Nịnh, ba nhập viện rồi, em đến đây đi…”
Sắc mặt Chu Nịnh Nịnh lập tức trắng bệch, run rẩy ngắt lời anh: “Ba, sao ba lại nhập viện?”
Chu Dục Thân vội vàng nói: “Yên tâm, không sao rồi, anh vừa phẫu thuật cho ông xong, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, trên đường đi em đừng gấp gáp.”
…
Lục Cận Thâm vừa lái xe vừa an ủi Chu Nịnh Nịnh đang đứng ngồi không yên, “Em đừng gấp, sẽ đến ngay thôi.”
Chu Nịnh Nịnh gật đầu nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng, bình thường thân thể ông Chu đặc biệt khỏe mạnh, đến cảm sốt thông thường cũng không có thì đừng nói đến nhập viện, Chu Nịnh Nịnh lớn như vậy vẫn chưa từng thấy ba mẹ của mình nằm viện, lần này mặc dù ông Chu nhập viện không phải vì ngã bệnh, nhưng cô nghĩ đến ông bị tên cướp đâm một nhát dao vào bụng, chảy rất nhiều máu, trong lòng đã cảm thấy khó chịu.
Trước kia ông Chu đã từng đi lính trong quân đội, làm người đặc biệt nghiêm túc, bình thường nhìn thấy cướp bóc hay trộm đồ trên đường cũng là người đầu tiên đứng ra bắt được những người xấu kia, khi sự tình nghiêm trọng còn có thể vặn vẹo đánh nhau.
Còn nhớ khi cô vừa vào năm đầu tiểu học, cùng ba mẹ ra công viên chơi, vừa đến cổng đã thấy có vụ trộm vặt, sau khi ông Chu nhìn thấy đã túm tên ăn trộm kia lại, ăn trộm nóng lòng muốn thoát ra, cuối cùng ông phải đánh nhau với hắn, khi đó cô còn nhỏ, bị dọa phát hoảng, nhưng cô còn bé tí như vậy đã cảm thấy ông Chu là một anh hùng vĩ đại.
Chu Nịnh Nịnh kể những chuyện này cho Lục Cận Thâm, anh sờ sờ mái tóc mềm mại của cô, nói cho cô biết: “Bây giờ ba em vẫn là một anh hùng.”
Cô thích anh nói như vậy, vành mắt lập tức hơi đỏ.
Đến bệnh viện, Chu Dục Thân đúng lúc từ trong phòng bệnh đi ra, nhìn thấy Chu Nịnh Nịnh đi cùng Lục Cận Thâm cũng không kinh ngạc nhiều, khẽ gật đầu chào hỏi một cái, rồi nói với Chu Nịnh Nịnh: “Có lẽ phải đợi một lát nữa ba mới tỉnh, mẹ đang ở bên trong.”
Ánh mắt rơi vào người Lục Cận Thâm, nói thẳng: “Tôi cảm thấy anh nên đợi ba tôi tỉnh lại rồi vào.”
Chu Nịnh Nịnh không hiểu anh trai nói gì, có điều cô cũng không muốn lần đầu bạn trai mình ra mắt ba mẹ lại là ở bệnh viện, nhưng dù gì cũng đã đến, không thể để anh ra về.
Ngược lại Lục Cận Thâm rất hiểu ý tứ trong lời nói của Chu Dục Thân, quả thật anh cũng có quyết định này, đưa tay sờ sờ đầu Chu Nịnh Nịnh, nhẹ nhàng nói: “Em vào trước đi, anh đợi lát nữa sẽ vào.”
Cô không hiểu tại sao anh phải đợi lát nữa mới vào, nhưng bây giờ cô chỉ muốn đi vào nhanh một chút để xem ông Chu thế nào, liền gật đầu, tiến vào phòng bệnh.
Mạc Tú Trân ngồi ở cạnh giường bệnh, đối diện cửa ra vào, lúc Chu Nịnh Nịnh đẩy cửa tiến vào, đúng lúc bà thấy được mặt Lục Cận Thâm, hơn nữa ánh mắt của anh hình như đang nhìn khuê nữ nhà mình.
Chu Nịnh Nịnh nhìn ông Chu ngủ trên giường, sắc mặt hơi tái, từ đó đến giờ cô chưa từng thấy ông Chu bình thản như vậy, ánh mắt bỗng quay sang, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Mẹ…”
“Chao ôi, con bé kia khóc cái gì chứ, ba con không sao cả, anh trai con tự tay phẫu thuật mà, dưỡng thương một thời gian sẽ khỏi thôi, đến đây, ngồi bên đây này.” Mạc Tú Trân nhìn về phía cô vẫy tay.
Chu Nịnh Nịnh mềm lòng, nghe mẹ nói như vậy, nước mắt lại càng chảy ròng, đúng là tâm trạng của cô không tốt, phải khóc mới giải toả được, khóc xong đúng là thoải mái hơn nhiều.
Mạc Tú Trân khẽ vuốt đầu cô, Chu Nịnh Nịnh khóc xong hơi ngượng ngùng, hình như đã lâu rồi không khóc nhè với mẹ.
Một lát sau, Mạc Tú Trân thử mở miệng thăm dò: “Vừa rồi có người đưa con tới phải không?”
Chu Nịnh Nịnh sững sờ, sau đó gật đầu: “Vâng…”
Hôm nay là cuối tuần, khuê nữ dậy rất sớm, sau đó liền đi ra ngoài, bây giờ nghĩ lại hẳn là đang hẹn hò? Mạc Tú Trân nhớ tới người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn vừa rồi mình nhìn thấy, cười cười: “Là bạn trai à?”
Chu Nịnh Nịnh hơi thẹn thùng, lại gật đầu: “Vâng…”
Mạc Tú Trân tiếp tục cười, thoáng trách cứ cô một tý: “Vậy sao không cho cậu ấy vào thăm ba con, cho mẹ gặp nữa.”
Chu Nịnh Nịnh chẹp miệng, nói: “Anh ấy muốn đợi lát nữa.”
Mạc Tú Trân gật đầu nhẹ, nở nụ cười: “Vậy cũng tốt, đợi lát nữa ba con tỉnh rồi gặp luôn, thành thật khai báo với mẹ, quen nhau khi nào?”
Chu Nịnh Nịnh thành thật trả lời: “Tháng Sáu…”
Trước khi ông Chu tỉnh, Chu Nịnh Nịnh liên tục bị Mạc Tú Trân vặn hỏi đủ thứ, kể cả nghề nghiệp, nhân phẩm của Lục Cận Thâm, vân vân. Cuối cùng đương nhiên sẽ hỏi gia thế đối phương, Chu Nịnh Nịnh không cẩn thận lỡ miệng nên Mạc Tú Trân mới biết, con nhóc Nịnh Nịnh này không chỉ lén lút yêu đương, còn sang ra mắt nhà trai rồi!
Nói thế nào đây? Thật sự cảm thấy con bé kia… Không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên thì bỗng dưng nổi tiếng.
Mạc Tú Trân kinh hãi một hồi lâu, từ lời của con gái biết được, Lục Cận Thâm này bất kể là cách làm người hay về sự nghiệp đều vô cùng hoàn hảo, sau đó bà lại hỏi mấu chốt vấn đề: “Ba mẹ cậu ấy thích con không?”
Nói đến đây, Chu Nịnh Nịnh đắc ý vênh cái đuôi nhỏ lên, kiêu ngạo nói: “Đó là chuyện đương nhiên, bọn họ đều nói con thông minh đáng yêu.”
Mạc Tú Trân yên lòng, sau đó nói: “Lần sau có đến nhà cậu ấy nữa, phải nói trước cho mẹ biết một tiếng, mẹ chuẩn bị chút quà cho con mang qua, biết không?”
Chu Nịnh Nịnh bằng lòng gật đầu.
Lúc này, ông Chu đã tỉnh lại, ho nhẹ một tiếng.
Chu Nịnh Nịnh vội vàng đến gần: “Ba, bây giờ ba cảm thấy thế nào?”
Ông Chu mất quá nhiều máu nên cơ thể hơi yếu, chỉ là không chịu thể hiện trước mặt con gái và vợ mình, nhỏ giọng nói: “Không sao, bây giờ khá hơn nhiều rồi, rách chút da thôi mà.”
Nói hay như vậy! Chu Nịnh Nịnh đưa tay chạm trán ông Chu một cái, sau đó bắt đầu lên giọng giáo huấn: “Sau này không được kích động như vậy nữa, già khọm như vậy rồi còn tỏ ra anh hùng, ba có thể gọi người hỗ trợ mà, báo cảnh sát nữa, bây giờ chỉ là vết thương nhỏ, ngộ nhỡ đụng với ác đồ thật sự…”
Chu Nịnh Nịnh không dám nói tiếp, nghe Mạc Tú Trân nói, tên cướp kia không xuống tay độc ác, đoán chừng là do không có gan to, ngộ nhỡ đụng mặt với loại lòng dạ độc ác thật sự… Cô không dám nghĩ đến.
Sau đó cô chỉ lên đôi mắt còn đỏ của mình: “Ba xem, con đã khóc đó.”
Ông Chu bị khuê nữ giáo huấn nên có chút thẹn thùng, chậm rãi gật đầu, giọng nói yếu đi vài phần: “Lớn tuổi rồi, không bằng lúc còn trẻ, nếu không tên cướp kia có thể đánh thắng được ba sao?”
Chu Nịnh Nịnh lại chạm đầu ông Chu một cái, tiếp tục quở trách: “Dù sao sau này không được thể hiện như vậy nữa, ba xem ba hù cả nhà chúng ta rồi…”
Người lớn tuổi da mặt mỏng, ông Chu lại là phần tử đặc biệt ngoan cố, bị con gái quở trách, nét mặt già nua hơi cảm thấy có lỗi lỗi, ấp úng gật đầu: “Được rồi… Nghe con gái hết.”
Chu Nịnh Nịnh đang định nói gì đó, cửa ra vào truyền đến ba tiếng gõ cửa, quy luật trật tự: Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa này… Nhất định là Lục Cận Thâm! Cô chạy chậm đến mở cửa.
Không rõ chuyện gì, ông Chu cảm thấy làm vậy là thừa, lẩm bẩm một câu: “Hô một tiếng là vào được rồi…”
Mạc Tú Trân mặt mày hớn hở, đứng lên, bộ dạng nghênh đón khách.
Chu Nịnh Nịnh có chút thẹn thùng từ từ mở khe cửa ra, thò cái đầu ra trước, sau đó nhìn qua Lục Cận Thâm đang đứng nghiêm, trên tay anh cầm một lẵng hoa, còn có giỏ trái cây đủ loại…
Vậy là, anh phải đi mua đồ sao?
Được rồi, anh mãi mãi đều chu đáo hơn cô, cô cười cười với anh, anh cũng nhếch nhếch môi cười: “Không cho anh vào à?”
Cô vội vã kéo cửa ra, lại quay đầu nhìn về phía ba mẹ, thẹn thùng đi về chỗ.
Mạc Tú Trân vội vàng nghênh đón, cười híp mắt nhận lấy gì đó trong tay Lục Cận Thâm, tha thiết nói: “Đến thăm là được rồi, còn mua nhiều đồ như vậy.”
Chậc chậc chậc, không thể không khen bạn trai mà con gái tìm được… Đúng là không kém gì với con trai nhà mình.
Mẹ vì con tốt. Mạc Tú Trân vẫn cho là vậy, Chu Dục Thân từ nhỏ đã ưu tú không thể tưởng tượng nổi, chưa bao giờ để bà phải lo lắng, ngay cả dung mạo cũng là nhờ gen tốt của bà và ông Chu truyền cho…
Lục Cận Thâm cười rất ôn hòa: “Vâng, lần sau lại tìm cơ hội đến thăm hỏi hai bác.”
Mạc Tú Trân cười không khép miệng: “Được được.”
Ông Chu vừa tỉnh dậy còn hơi choáng váng, quan sát tình hình bên kia, một lúc sau mới kịp phản ứng, chỉ có điều… Bọn họ xem ông là người vô hình sao? Ông còn là bệnh nhân đang bị thương nữa! Lơ đẹp người khác như vậy cũng được sao?!
Ông Chu bị thương vô cùng uất hận, nhất là nhìn thấy bộ dạng con gái cưng vây quanh chăm sóc bạn trai, tình cha con như thế này đây! Hừ!
Đúng lúc này, Lục Cận Thâm nhìn về phía ông Chu, anh là người thông minh, hiểu rõ người khó nhất trong nhà này là ba của bạn gái, anh cười khiêm tốn: “Bác trai mau khỏe, cháu là Lục Cận Thâm, bạn trai của Nịnh Nịnh.”
Chu Nịnh Nịnh đỏ mặt, cô còn chưa nói được một câu, anh tự giới thiệu bản thân cũng được sao?
Ông Chu nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, nhìn thoáng qua con gái đang ngượng ngùng, sau đó gật đầu nhẹ: “Ngồi đi.”
Lục Cận Thâm ngồi xuống bên cạnh, thăm hỏi tình hình thân thể của ông.
Chu Nịnh Nịnh đứng sau lưng Lục Cận Thâm, giống như cô người hầu nhỏ, ông Chu không vừa mắt, hô một tiếng: “Nịnh Nịnh cũng ngồi xuống đi.”
“À à…” Cô ngồi xuống bên cạnh Lục Cận Thâm.
Trong suốt quá trình Chu Nịnh Nịnh đều tương đối im lặng, một là vì thẹn thùng, hai là… Giống như không có phần nói chuyện của cô…
Chẳng qua vì bọn họ tỏ vẻ rất hợp nhau, cô chỉ chớp mắt ngắm đông xem tây một chút.
Đại khái qua hơn nửa tiếng đồng hồ, ông Chu nói mệt, Lục Cận Thâm liền đứng dậy nói: “Bác nghỉ ngơi tốt nhé, hôm nào cháu đến nữa.”
Ông Chu gật đầu một cái, sau đó nhắm mắt lại.
Chu Nịnh Nịnh tiễn Lục Cận Thâm về, lắc cánh tay của anh đắc ý nói: “Ba mẹ em có vẻ rất thích anh đấy, đặc biệt là mẹ em, bà khen mắt em tốt.”
Thật sự là cô nhóc thiếu đầu óc, mẹ của cô đúng là rất thích anh, nhưng ba cô thì không.
Lục Cận Thâm xoa nhẹ tóc của cô: “Được rồi, em lên trước đi, ngày mai anh đến nữa.”
Chu Nịnh Nịnh đứng bên cạnh anh, đưa tay ôm anh một tý, “Được, vậy anh lái xe phải cẩn thận một chút.”
…
Chu Nịnh Nịnh trở lại phòng bệnh, nhìn thấy ông Chu vừa nói muốn ngủ lại ngồi dậy, cô đi tới: “Ba, sao ba không nghỉ ngơi đi.”
Mạc Tú Trân buông tay ra: “Ba con đang đào gốc bới rễ đấy, vừa rồi ông ấy không biết cách hỏi, bây giờ lại hỏi mẹ.”
Chu Nịnh Nịnh: “…”
Khụ khụ, ông Chu ho khan vài tiếng: “Chỉ là ba quan tâm con thôi mà? Con gái yêu đương mà ba cũng không biết, đột nhiên dẫn bạn trai về ra mắt, cuối cùng ba cũng được giải thích rõ ràng rồi!”
Chu Nịnh Nịnh chớp mắt, sau đó nở nụ cười hì hì: “Ba yên tâm, con không bị người nhà anh ấy lừa bán đâu, con rất thông minh mà.”
Hừ hừ, ông Chu thở hổn hển hai cái: “Thông minh cái quỷ, Lục Cận Thâm này vừa nhìn đã biết là công tử nhà giàu, điều kiện gia đình chênh lệch hơn sơ với chúng ta, ngộ nhỡ về sau bị khi dễ phải biết làm sao?”
Chu Nịnh Nịnh cúi đầu, thoạt nhìn bộ dạng hết sức ủy khuất: “Ba, ba cảm thấy con không xứng với anh ấy sao?”
Ô ô, thật là khổ sở… Bị ba ghét rồi!
Sao ông có thể nghĩ như vậy! Thỏ trắng nhà ông đáng yêu đệ nhất thiên hạ đó! Phải là ai đó không xứng với con gái ông mới đúng chứ? Ông Chu như muốn phát điên, cổ họng bị nghẹn lại, thỏ trắng nhà ông phản bác lại cũng có lý, ông không biết đáp trả thế nào…
Ông Chu nhìn con gái cúi đầu tỏ ra ủy khuất, lập tức cảm thấy mình đã nói sai, ho khan vài tiếng, bổ sung: “Ba cảm thấy là… Cậu ấy không xứng với con.”
Chu Nịnh Nịnh ngẩng đầu, chớp mắt: “Nhưng mà con biết trong bọn đàn ông, anh ấy thuộc dạng tốt nhất rồi…”
Mạc Tú Trân vội vàng ở bên cạnh phụ hoạ: “Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng cảm thấy Nịnh Nịnh tìm bạn trai rất tốt, điều kiện hoàn hảo như con trai của chúng ta vậy.”
Vừa nhắc tới Chu Dục Thân, ông Chu liền buồn rầu: “Bà còn không biết lấy nó làm gương, kết hôn với tiểu thư nhà giàu làm gì, cuối cùng chưa đến một năm đã ly dị, đây là hậu quả của chênh lệch gia thế, ví dụ sống sờ sờ đang bày ra đó. Huống chi con gái vẫn còn nhỏ, bà nói tôi có thể không lo sao?”
Chu Nịnh Nịnh cảm thấy ấm áp tận đáy lòng, cô đương nhiên biết rõ ông Chu lo lắng chuyện gì, lúc trước anh trai muốn kết hôn với chị Manh Manh, ông không đồng ý lắm, kết quả đúng là bọn họ đã ly hôn.
Mạc Tú Trân không chịu được bộ dạng bướng bỉnh của ông Chu, khí thế lập tức tăng lên, “Nghe ông nói hay lắm sao, con gái yêu đượng thì cứ chúc phúc cho nó đi, tuổi nó cũng không còn nhỏ, tự mình biết phán đoán đúng sai, hơn nữa ông cũng thấy bạn trai nó đấy, rõ ràng là người trẻ tuổi được giáo dục rất tốt, lớn lên có đủ các đức tính quý, biết lão già như ông nhập viện đã lập tức đến thăm, quan tâm ông đến như vậy, lúc trước ông làm được sao.”
Đồng chí Chu: “…” Lập tức không phản đối nữa…
Chu Nịnh Nịnh yên lặng tặng ngón tay cái cho mẹ đại nhân, quản chồng có kỹ thuật!
Cô thân mật gối đầu cho ông Chu yên tâm, cười nói: “Ba, ba không thể ghét người giàu có được, điều này là không đúng.”
Hừ hừ, hai mẹ con liên hợp lại đối phó ông già đang bị bệnh, đồng chí Chu mặt kiêu ngạo: “Tôi ghét người giàu khi nào.”
Vừa lúc này, cánh cửa được đẩy ra.
Chu Dục Thân cả người khoác áo trắng bước vào, đi theo phía sau… Là Phó Manh Manh.
Trong lúc nhất thời, vài người trừng to mắt.
Phó Manh Manh có chút lúng túng, gọi một tiếng: “Ba mẹ.”
Ly hôn rồi còn có thể gọi ba mẹ sao? Chu Nịnh Nịnh hơi ngây ngẩn cả người.
Trước kia Mạc Tú Trân rất thích người con dâu này, nghe con trai đòi ly hôn còn mắng anh, nhất quyết không cho.
Kể từ sau khi bọn họ ly hôn, bà chưa từng gặp lại Phó Manh Manh, bây giờ là chuyện gì đây?
Chu Dục Thân nhìn ông Chu đã ngả lưng, nhạt giọng nói: “Con và Manh Manh tái hôn.”
Sao?!!!
Chu Nịnh Nịnh hai mắt sáng ra, phấn chấn kêu lên: “Thật sao? Vậy thì tốt quá!!”
Đây là chuyện tốt, Mạc Tú Trân sững sờ trong chốc lát, khi đã kịp phản ứng mới tiến tới nắm tay Phó Manh Manh, “Hoan nghênh trở lại nhà chúng ta.”
Phó Manh Manh có chút hổ thẹn nói: “Ba mẹ, trước kia con đã làm sai nhiều việc, mong mọi người tha thứ.”
Chu Dục Thân đưa tay kéo vai của cô, đẩy gọng kính trên sống mũi, đáy mắt hiện ra nét vui vẻ: “Manh Manh đã mang thai rồi, vừa đúng sáu tuần, hôm nay đến làm kiểm tra.”
Chao ôi! Mạc Tú Trân lập tức cười không khép được miệng: “Lần này nhà chúng ta kiếm lời rồi, không chỉ có con dâu trở về, còn mang theo cháu trai trở lại.”
Chu Nịnh Nịnh sớm đã rất hưng phấn: “Nếu là vậy, sang năm em phải làm cô rồi!”
Phó Manh Manh thẹn thùng gật gật đầu: “Phải…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.