Chương 2
Lạc Khê Nhi
25/10/2022
Nam thần khóa dưới của tôi là Lạc Khiên, trước đây là nhân vật làm mưa làm gió trong trường đại học.
Cậu ấy cao 1m88, ngoại hình đẹp, gia thế tốt, học giỏi, chơi bóng rổ tốt, khôi ngô tuấn tú, có khí chất sáng sủa, không nhiễm bụi trần, tựa như bước ra từ trong tranh.
Nghe nói chỉ cần ngồi ở sân bóng rổ thì ngày nào cũng có thể nhìn thấy cảnh ai đó tỏ tình thất bại, che mặt khóc lóc.
Tôi hơn cậu ấy hai khóa.
Vì tham gia hoạt động của câu lạc bộ nên tôi từng tiếp xúc với cậu ấy vài lần nhưng mà quan hệ của chúng tôi chỉ gói gọn trong hai từ: Không thân.
Nhưng những điều đó không ảnh hưởng đến chuyện tôi thầm thương trộm nhớ cậu ấy.
Có một lần câu lạc bộ tụ tập liên hoan, lúc về không có xe, khi tôi đang đứng đợi xe một mình thì Lạc Khiên chạy xe máy dừng lại trước mặt tôi, mỉm cười nói sẽ đưa tôi về.
Tôi chưa kịp ngồi lên xe thì một em gái khóa dưới không biết từ đâu chạy vọt ra, ngồi xuống yên sau xe máy của Lạc Khiên trước tôi một bước.
"Đàn chị, ngồi xe máy thì thiệt thòi cho chị quá, chị hợp với máy cày hơn".
Lúc đó tôi rất giận nhưng chưa kịp nói gì thì Lạc Khiên đã cười nhẹ, nói: "Cút".
Một chữ đó của cậu ấy rất dịu dàng, dịu dàng đến nao lòng tôi.
Chờ em gái đó ảo não bước xuống, tôi nhấc mông ngồi lên xe.
Sau đó... Xe chết máy.
Cuối cùng, tôi với Lạc Khiên cùng nhau dắt xe về trường học.
Tuy cả đoạn đường không nói câu nào, nhưng tôi rất bận: Trái tim đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sau đó tôi đã thề, đợi khi tôi gầy, tôi sẽ theo đuổi cậu nam thần khóa dưới này.
Kết quả là chưa đợi được lúc tôi gầy đi, gia đình Lạc Khiên đã phá sản.
Cậu ấu bỏ học khi mới học năm hai, biến mất không dấu vết.
Kể từ đó, hôm nào tôi cũng nằm mơ gặp lại Lạc Khiên.
Nếu cậu ấy vẫn còn nghèo khổ, tôi nhất định sẽ giúp cậu ấu có được gia tài bạc triệu.
Thế nên hôm qua khi nhìn thấy cậu ấy mặc bộ đồ công nhân ngồi bên đường nhặt chai, tôi chưa kịp suy nghĩ đã vội chạy đến.
Dù sao thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền.
Bố tôi là Lệ Thành Vực - người giàu nhất cả nước, anh trai là Lệ Học Tùng, tôi theo họ mẹ, tên Tiền San.
Tôi không cần làm gì, chỉ dựa vào tiền hoa hồng được anh trai và bố chia cho mỗi tháng thôi mà tiền trong thẻ của tôi đã tăng thêm mấy chục triệu tệ.
Nuôi một anh chồng nhỏ, vẫn dư dả.
Cậu ấy cao 1m88, ngoại hình đẹp, gia thế tốt, học giỏi, chơi bóng rổ tốt, khôi ngô tuấn tú, có khí chất sáng sủa, không nhiễm bụi trần, tựa như bước ra từ trong tranh.
Nghe nói chỉ cần ngồi ở sân bóng rổ thì ngày nào cũng có thể nhìn thấy cảnh ai đó tỏ tình thất bại, che mặt khóc lóc.
Tôi hơn cậu ấy hai khóa.
Vì tham gia hoạt động của câu lạc bộ nên tôi từng tiếp xúc với cậu ấy vài lần nhưng mà quan hệ của chúng tôi chỉ gói gọn trong hai từ: Không thân.
Nhưng những điều đó không ảnh hưởng đến chuyện tôi thầm thương trộm nhớ cậu ấy.
Có một lần câu lạc bộ tụ tập liên hoan, lúc về không có xe, khi tôi đang đứng đợi xe một mình thì Lạc Khiên chạy xe máy dừng lại trước mặt tôi, mỉm cười nói sẽ đưa tôi về.
Tôi chưa kịp ngồi lên xe thì một em gái khóa dưới không biết từ đâu chạy vọt ra, ngồi xuống yên sau xe máy của Lạc Khiên trước tôi một bước.
"Đàn chị, ngồi xe máy thì thiệt thòi cho chị quá, chị hợp với máy cày hơn".
Lúc đó tôi rất giận nhưng chưa kịp nói gì thì Lạc Khiên đã cười nhẹ, nói: "Cút".
Một chữ đó của cậu ấy rất dịu dàng, dịu dàng đến nao lòng tôi.
Chờ em gái đó ảo não bước xuống, tôi nhấc mông ngồi lên xe.
Sau đó... Xe chết máy.
Cuối cùng, tôi với Lạc Khiên cùng nhau dắt xe về trường học.
Tuy cả đoạn đường không nói câu nào, nhưng tôi rất bận: Trái tim đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sau đó tôi đã thề, đợi khi tôi gầy, tôi sẽ theo đuổi cậu nam thần khóa dưới này.
Kết quả là chưa đợi được lúc tôi gầy đi, gia đình Lạc Khiên đã phá sản.
Cậu ấu bỏ học khi mới học năm hai, biến mất không dấu vết.
Kể từ đó, hôm nào tôi cũng nằm mơ gặp lại Lạc Khiên.
Nếu cậu ấy vẫn còn nghèo khổ, tôi nhất định sẽ giúp cậu ấu có được gia tài bạc triệu.
Thế nên hôm qua khi nhìn thấy cậu ấy mặc bộ đồ công nhân ngồi bên đường nhặt chai, tôi chưa kịp suy nghĩ đã vội chạy đến.
Dù sao thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền.
Bố tôi là Lệ Thành Vực - người giàu nhất cả nước, anh trai là Lệ Học Tùng, tôi theo họ mẹ, tên Tiền San.
Tôi không cần làm gì, chỉ dựa vào tiền hoa hồng được anh trai và bố chia cho mỗi tháng thôi mà tiền trong thẻ của tôi đã tăng thêm mấy chục triệu tệ.
Nuôi một anh chồng nhỏ, vẫn dư dả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.