Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 762: 99 bức mail (12)
Diệp Phi Dạ
12/10/2016
Tống Thanh Xuân buồn bực đi lên trước, cửa phòng ăn không đóng, cô vừa
nhìn liền thấy được Tô Chi Niệm đứng bên trong, cúi đầu, đang lấy thuốc
từ trong một bình thuốc màu trắng.
Viên thuốc rơi vào lòng bàn tay, anh đếm cũng không đếm, trực tiếp liền nhét vào trong miệng, đưa ra tay bưng ly nước trước mặt, nuốt xuống toàn bộ.
Bởi vì cách một khoảng cách, Tống Thanh Xuân không thấy rõ chữ trên bình thuốc, nhưng vào lúc Tô Chi Niệm giơ tay lên, nhét thuốc vào trong miệng, cô thấy rõ trong lòng bàn tay anh, viên thuốc chất đầy cả lòng bàn tay giống như là một ngọn núi nhỏ.
Anh uống thuốc gì? Sao lại uống nhiều như vậy?
Tống Thanh Xuân nhẹ nhăn mi tâm một chút, liền cất bước, đi vào phòng ăn.
Tô Chi Niệm phát hiện được động tĩnh, theo bản năng xoay đầu về phía cửa một chút, lúc anh nhìn thấy là Tống Thanh Xuân, đáy mắt có một chút bất ngờ nhưng không hốt hoảng xẹt qua, chẳng qua, rất nhanh liền bị anh cưỡng ép xuống, đáy mắt thâm thúy biến thành bình tĩnh và đạm mạc trước sau như một, anh chần chừ một lúc, hỏi: "Còn chưa ngủ?"
Tống Thanh Xuân "ừ" một tiếng, tầm mắt hướng về bình thuốc Tô Chi Niệm nắm trong tay.
Tô Chi Niệm bị Tống Thanh Xuân nhìn như vậy, đầu ngón tay run nhẹ lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng động, che bình thuốc màu trắng lại, sau đó hắng giọng một cái, giống như là che giấu cái gì, lại chủ động mở miệng: "Uống... Uống nước sao?"
Tô Chi Niệm nói chuyện lắp bắp, khiến cho Tống Thanh Xuân nhịn không được lại nhìn mặt anh một cái, vẻ mặt anh tuấn nhã, sắc mặt bình đạm, vẫn là bộ dạng thanh quý cao nhã kia, nhưng không biết vì sao, cô luôn cảm thấy anh là lạ, nhưng cô lại nói không ra là lạ ở nơi nào...
Tô Chi Niệm thấy cô không có phản ứng, tự ý lấy một ly nước, giúp cô rót một cốc nước ấm, đưa tới.
"Cám ơn." Lúc Tống Thanh Xuân nhận lấy, lại nhìn chăm chú bình thuốc Tô Chi Niệm nắm trong tay đó, sau đó uống nước, hỏi: "Anh có chỗ nào không thoải mái à? Sao uống nhiều thuốc như vậy?"
"Ừ... Có hơi cảm mạo..." Sau khi Tô Chi Niệm giải thích, dừng lại, chỉ chỉ trên lầu: "Anh đi lên đây, ngày mai phải dậy sớm."
Tống Thanh Xuân gật đầu, nuốt nước trong miệng, nói: "Ngủ ngon."
"... Ngon..." Tô Chi Niệm đáp xong, liền lướt qua bờ vai Tống Thanh Xuân, rời khỏi phòng ăn, lên lầu.
Trong phòng rất an tĩnh, tiếng bước chân của Tô Chi Niệm có vẻ đặc biệt rõ ràng, một chút một chút, giống như giẫm ở trong lòng Tống Thanh Xuân, khiến cho tâm cô trở nên nặng nề.
Tối hôm qua Tống Thanh Xuân ngủ muộn, ngày hôm sau tỉnh lại cũng muộn hơn bình thường, buổi sáng trong công ty còn có buổi họp, Tống Thanh Xuân nhanh chóng rửa mặt xong, liền vội vàng xách túi, chạy xuống lầu.
Tô Chi Niệm lại vẫn chưa đi, ngồi ở trong phòng ăn theo ăn bữa sáng với Tống Mạnh Hoa.
Bữa sáng làm rất thịnh soạn, có lẽ bởi vì thời gian, Tống Thanh Xuân không có quá nhiều tâm tư nhấm nháp, ăn lung tung một chén cháo, để chén xuống, lúc vừa mới chuẩn bị đứng dậy nói gặp lại sau, Tô Chi Niệm bỗng nhiên rút từ phía sau ra một phần văn kiện, đẩy đến trước mặt cô.
Tống Thanh Xuân kinh ngạc nhìn Tô Chi Niệm một cái, mông vừa rời khỏi ghế dựa liền chậm rãi rơi xuống trở về.
Tô Chi Niệm tiếp xúc đến nghi hoặc của cô, không có bất kỳ ý tứ muốn mở miệng giải thích nào, rút bút từ trong túi áo, đặt ở trên văn kiện, nói hai chữ: "Ký tên."
Ký tên, ký tên cái gì?
Tống Thanh Xuân mở văn kiện ra, mới biết, đó lại có thể là văn kiện chuyển nhượng cổ phần xí nghiệp Tô thị và mấy chỗ bất động sản ở khu vực rất tốt trong thành phố Bắc Kinh.
Viên thuốc rơi vào lòng bàn tay, anh đếm cũng không đếm, trực tiếp liền nhét vào trong miệng, đưa ra tay bưng ly nước trước mặt, nuốt xuống toàn bộ.
Bởi vì cách một khoảng cách, Tống Thanh Xuân không thấy rõ chữ trên bình thuốc, nhưng vào lúc Tô Chi Niệm giơ tay lên, nhét thuốc vào trong miệng, cô thấy rõ trong lòng bàn tay anh, viên thuốc chất đầy cả lòng bàn tay giống như là một ngọn núi nhỏ.
Anh uống thuốc gì? Sao lại uống nhiều như vậy?
Tống Thanh Xuân nhẹ nhăn mi tâm một chút, liền cất bước, đi vào phòng ăn.
Tô Chi Niệm phát hiện được động tĩnh, theo bản năng xoay đầu về phía cửa một chút, lúc anh nhìn thấy là Tống Thanh Xuân, đáy mắt có một chút bất ngờ nhưng không hốt hoảng xẹt qua, chẳng qua, rất nhanh liền bị anh cưỡng ép xuống, đáy mắt thâm thúy biến thành bình tĩnh và đạm mạc trước sau như một, anh chần chừ một lúc, hỏi: "Còn chưa ngủ?"
Tống Thanh Xuân "ừ" một tiếng, tầm mắt hướng về bình thuốc Tô Chi Niệm nắm trong tay.
Tô Chi Niệm bị Tống Thanh Xuân nhìn như vậy, đầu ngón tay run nhẹ lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng động, che bình thuốc màu trắng lại, sau đó hắng giọng một cái, giống như là che giấu cái gì, lại chủ động mở miệng: "Uống... Uống nước sao?"
Tô Chi Niệm nói chuyện lắp bắp, khiến cho Tống Thanh Xuân nhịn không được lại nhìn mặt anh một cái, vẻ mặt anh tuấn nhã, sắc mặt bình đạm, vẫn là bộ dạng thanh quý cao nhã kia, nhưng không biết vì sao, cô luôn cảm thấy anh là lạ, nhưng cô lại nói không ra là lạ ở nơi nào...
Tô Chi Niệm thấy cô không có phản ứng, tự ý lấy một ly nước, giúp cô rót một cốc nước ấm, đưa tới.
"Cám ơn." Lúc Tống Thanh Xuân nhận lấy, lại nhìn chăm chú bình thuốc Tô Chi Niệm nắm trong tay đó, sau đó uống nước, hỏi: "Anh có chỗ nào không thoải mái à? Sao uống nhiều thuốc như vậy?"
"Ừ... Có hơi cảm mạo..." Sau khi Tô Chi Niệm giải thích, dừng lại, chỉ chỉ trên lầu: "Anh đi lên đây, ngày mai phải dậy sớm."
Tống Thanh Xuân gật đầu, nuốt nước trong miệng, nói: "Ngủ ngon."
"... Ngon..." Tô Chi Niệm đáp xong, liền lướt qua bờ vai Tống Thanh Xuân, rời khỏi phòng ăn, lên lầu.
Trong phòng rất an tĩnh, tiếng bước chân của Tô Chi Niệm có vẻ đặc biệt rõ ràng, một chút một chút, giống như giẫm ở trong lòng Tống Thanh Xuân, khiến cho tâm cô trở nên nặng nề.
Tối hôm qua Tống Thanh Xuân ngủ muộn, ngày hôm sau tỉnh lại cũng muộn hơn bình thường, buổi sáng trong công ty còn có buổi họp, Tống Thanh Xuân nhanh chóng rửa mặt xong, liền vội vàng xách túi, chạy xuống lầu.
Tô Chi Niệm lại vẫn chưa đi, ngồi ở trong phòng ăn theo ăn bữa sáng với Tống Mạnh Hoa.
Bữa sáng làm rất thịnh soạn, có lẽ bởi vì thời gian, Tống Thanh Xuân không có quá nhiều tâm tư nhấm nháp, ăn lung tung một chén cháo, để chén xuống, lúc vừa mới chuẩn bị đứng dậy nói gặp lại sau, Tô Chi Niệm bỗng nhiên rút từ phía sau ra một phần văn kiện, đẩy đến trước mặt cô.
Tống Thanh Xuân kinh ngạc nhìn Tô Chi Niệm một cái, mông vừa rời khỏi ghế dựa liền chậm rãi rơi xuống trở về.
Tô Chi Niệm tiếp xúc đến nghi hoặc của cô, không có bất kỳ ý tứ muốn mở miệng giải thích nào, rút bút từ trong túi áo, đặt ở trên văn kiện, nói hai chữ: "Ký tên."
Ký tên, ký tên cái gì?
Tống Thanh Xuân mở văn kiện ra, mới biết, đó lại có thể là văn kiện chuyển nhượng cổ phần xí nghiệp Tô thị và mấy chỗ bất động sản ở khu vực rất tốt trong thành phố Bắc Kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.