Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 770: 99 bức mail (20)
Diệp Phi Dạ
14/10/2016
Đáy lòng Tống Thanh Xuân co rút đau một cái, tiếp tục nhìn xuống.
"Chuyện, ngày 3 tháng 10 năm 1996. Tôi đi vào trường học mới, tôi đã ra khỏi bệnh viện tâm thần được ba ngày, nhưng tôi cảm thấy thế giới của tôi vẫn là một màu tối đen, tất cả chung quanh, rõ ràng ở trước mắt tôi, nhưng tôi lại cảm thấy cách tôi rất xa xôi rất xa xôi."
"Ngày 5 tháng 10 năm 1996, ba giờ rạng sáng, không trăng sao. Tôi lại bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng lần nữa, động tác đầu tiên sau khi vén chăn lên nhảy xuống giường, chính là vọt vào nhà vệ sinh. Trong ký túc xá không có nước nóng, tôi ở đêm cuối thu, tắm nước lạnh tròn một tiếng đồng hồ. Bạn cùng phòng khác đều đang ngủ say, trong ký túc xá rất an tĩnh, tôi lạnh đến toàn thân phát run, nằm ở trên giường, lại không có chút xíu buồn ngủ. Tôi cảm thấy chính mình rất bẩn."
Bẩn? Vì sao Tô Chi Niệm lại cảm thấy chính mình bẩn chứ?
Trang thứ nhất sổ nhật ký, đã viết ba ngày nhật ký, nhưng lại khiến cho Tống Thanh Xuân có rất nhiều nghi vấn.
Cô nhẹ nhàng lật giấy, nhìn tới trang thứ hai.
"Ngày 6 tháng 10 năm 1996, trời đầy mây, mưa nhỏ. Tôi lại gặp ác mộng, vẫn là cảnh tượng trong bệnh viện tâm thần đó, rõ ràng đã qua lâu như vậy, nhưng cảm giác người phụ nữ già kia tiếp xúc trên người tôi, ở trong mộng vẫn là đặc biệt rõ ràng, tôi rất ghê tởm, trốn tránh trong nhà vệ sinh ói nửa tiếng, sau đó tiếp theo vẫn là tắm nước lạnh hơn một tiếng. Ban ngày lên lớp, cảm thấy nơi nào trong phòng học cũng rất bẩn, ngay cả bạn học cũng bẩn đến muốn mệnh, buổi chiều bắt đầu phát sốt. Hôm nay là thứ sáu, chạng vạng tan học trở về nhà, mẹ tăng ca, trong nhà chỉ có một mình tôi, tôi sốt cao khó chịu, không giống như trước gọi điện thoại cho mẹ tìm kiếm chỗ dựa, mà là tìm lung tung chút thuốc uống, nằm ở trên giường ngủ thiếp đi."
"Cảm giác người phụ nữ già kia tiếp xúc trên người tôi", câu nói này, Tống Thanh Xuân liên tục nhìn nhiều lần, mới hậu tri hậu giác hiểu được là ý tứ gì.
Lúc nhỏ Tô Chi Niệm từng bị người bắt nạt sao? Khó trách cô vẫn cảm thấy anh thích sạch sẽ đến sợ, hóa ra, là bởi vì chuyện này...
Trước mắt cô, xuất hiện như ẩn như hiện cảnh tượng Tô Chi Niệm xinh đẹp lúc còn nhỏ, bị người bắt nạt; cảnh một mình sinh bệnh, ở trên giường hôn mê bất tỉnh... Tống Thanh Xuân cảm thấy trái tim của mình, giống như là bị vật nào đó trói chặt, dùng sức co rút lại, đau đến hô hấp của cô đều có chút khó khăn.
Cô không hề biết, lúc nhỏ anh, lại có thể từng trải qua chuyện hắc ám như vậy...
"Ngày 8 tháng 10 năm 1996, trời trong không gió. Cuối tuần, nhàm chán, một mình mang tai nghe tùy tiện ra ngoài đi dạo một chút, trên đường phố nhiều người như vậy, ồn ào náo nhiệt, nhưng tôi và trên thế giới này, không hợp nhau. Ở đầu hẻm Minh Kính, tôi gặp gỡ một cô bé, có một người đội mũ lưỡi trai hỏi cô bé có muốn ăn kẹo bông gòn không, cô lại có thể ngốc hồ hồ gật đầu đáp ứng. Người đội mũ lưỡi trai đó, là tên buôn người. Tôi vốn là không muốn để ý chuyện này, nhưng lúc cô bé đó lướt qua tôi, nhặt lấy ví tiền của tôi. Tôi đơn thuần là bởi vì không muốn thiếu cô nhân tình, nói với cô, chú đó là một người xấu. Cô chớp mắt nhìn tôi, không nói lời nào, dáng dấp kia thật là cực kỳ ngốc nghếch, là loại ngốc nghếch đến hết thuốc chữa, cho tôi cảm thấy cô căn bản là không hiểu tôi đang nói cái gì, vào lúc tôi đã có chút hối hận chính mình lắm miệng, chuẩn bị xoay người ly rời đi, cô lại có thể nói với người đàn ông đó, cháu không muốn đi với chú, anh trai đó nói chú là người xấu."
"Chuyện, ngày 3 tháng 10 năm 1996. Tôi đi vào trường học mới, tôi đã ra khỏi bệnh viện tâm thần được ba ngày, nhưng tôi cảm thấy thế giới của tôi vẫn là một màu tối đen, tất cả chung quanh, rõ ràng ở trước mắt tôi, nhưng tôi lại cảm thấy cách tôi rất xa xôi rất xa xôi."
"Ngày 5 tháng 10 năm 1996, ba giờ rạng sáng, không trăng sao. Tôi lại bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng lần nữa, động tác đầu tiên sau khi vén chăn lên nhảy xuống giường, chính là vọt vào nhà vệ sinh. Trong ký túc xá không có nước nóng, tôi ở đêm cuối thu, tắm nước lạnh tròn một tiếng đồng hồ. Bạn cùng phòng khác đều đang ngủ say, trong ký túc xá rất an tĩnh, tôi lạnh đến toàn thân phát run, nằm ở trên giường, lại không có chút xíu buồn ngủ. Tôi cảm thấy chính mình rất bẩn."
Bẩn? Vì sao Tô Chi Niệm lại cảm thấy chính mình bẩn chứ?
Trang thứ nhất sổ nhật ký, đã viết ba ngày nhật ký, nhưng lại khiến cho Tống Thanh Xuân có rất nhiều nghi vấn.
Cô nhẹ nhàng lật giấy, nhìn tới trang thứ hai.
"Ngày 6 tháng 10 năm 1996, trời đầy mây, mưa nhỏ. Tôi lại gặp ác mộng, vẫn là cảnh tượng trong bệnh viện tâm thần đó, rõ ràng đã qua lâu như vậy, nhưng cảm giác người phụ nữ già kia tiếp xúc trên người tôi, ở trong mộng vẫn là đặc biệt rõ ràng, tôi rất ghê tởm, trốn tránh trong nhà vệ sinh ói nửa tiếng, sau đó tiếp theo vẫn là tắm nước lạnh hơn một tiếng. Ban ngày lên lớp, cảm thấy nơi nào trong phòng học cũng rất bẩn, ngay cả bạn học cũng bẩn đến muốn mệnh, buổi chiều bắt đầu phát sốt. Hôm nay là thứ sáu, chạng vạng tan học trở về nhà, mẹ tăng ca, trong nhà chỉ có một mình tôi, tôi sốt cao khó chịu, không giống như trước gọi điện thoại cho mẹ tìm kiếm chỗ dựa, mà là tìm lung tung chút thuốc uống, nằm ở trên giường ngủ thiếp đi."
"Cảm giác người phụ nữ già kia tiếp xúc trên người tôi", câu nói này, Tống Thanh Xuân liên tục nhìn nhiều lần, mới hậu tri hậu giác hiểu được là ý tứ gì.
Lúc nhỏ Tô Chi Niệm từng bị người bắt nạt sao? Khó trách cô vẫn cảm thấy anh thích sạch sẽ đến sợ, hóa ra, là bởi vì chuyện này...
Trước mắt cô, xuất hiện như ẩn như hiện cảnh tượng Tô Chi Niệm xinh đẹp lúc còn nhỏ, bị người bắt nạt; cảnh một mình sinh bệnh, ở trên giường hôn mê bất tỉnh... Tống Thanh Xuân cảm thấy trái tim của mình, giống như là bị vật nào đó trói chặt, dùng sức co rút lại, đau đến hô hấp của cô đều có chút khó khăn.
Cô không hề biết, lúc nhỏ anh, lại có thể từng trải qua chuyện hắc ám như vậy...
"Ngày 8 tháng 10 năm 1996, trời trong không gió. Cuối tuần, nhàm chán, một mình mang tai nghe tùy tiện ra ngoài đi dạo một chút, trên đường phố nhiều người như vậy, ồn ào náo nhiệt, nhưng tôi và trên thế giới này, không hợp nhau. Ở đầu hẻm Minh Kính, tôi gặp gỡ một cô bé, có một người đội mũ lưỡi trai hỏi cô bé có muốn ăn kẹo bông gòn không, cô lại có thể ngốc hồ hồ gật đầu đáp ứng. Người đội mũ lưỡi trai đó, là tên buôn người. Tôi vốn là không muốn để ý chuyện này, nhưng lúc cô bé đó lướt qua tôi, nhặt lấy ví tiền của tôi. Tôi đơn thuần là bởi vì không muốn thiếu cô nhân tình, nói với cô, chú đó là một người xấu. Cô chớp mắt nhìn tôi, không nói lời nào, dáng dấp kia thật là cực kỳ ngốc nghếch, là loại ngốc nghếch đến hết thuốc chữa, cho tôi cảm thấy cô căn bản là không hiểu tôi đang nói cái gì, vào lúc tôi đã có chút hối hận chính mình lắm miệng, chuẩn bị xoay người ly rời đi, cô lại có thể nói với người đàn ông đó, cháu không muốn đi với chú, anh trai đó nói chú là người xấu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.