Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 758: 99 bức mail (8)
Diệp Phi Dạ
12/10/2016
Lúc Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm trở lại biệt thự từ bờ biển, đã là mười một giờ khuya.
Trước đó Tô Chi Niệm gọi tài xế tới, tài xế đã chờ đợi ở cửa biệt thự.
Tài xế nhìn thấy Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân trở về, lập tức đẩy cửa xe ra, xuống xe, quy củ khách khí mở miệng: “Tô tiên sinh, Tống tiểu thư.”
Mượn đèn đường ngoài cửa biệt thự, Tống Thanh Xuân nhận ra người tài xế này, là người ở cửa nhà vệ sinh công cộng bên bờ biển, nói với cô Tô Chi Niệm chờ mình ở đâu.
Hóa ra, từ ban đầu Tô Chi Niệm đã tính toán xong muốn cho cô một trận kinh hỉ... Tống Thanh Xuân giương cong khóe môi với tài xế, không lên tiếng, trực tiếp vào nhà, đi lên lầu thu dọn hành lý.
Tống Thanh Xuân xách vali hành lý, lúc đi xuống từ trên cầu thang, Tô Chi Niệm vốn đứng ở cửa nói chuyện với tài xế, đã không thấy bóng dáng.
Tài xế vừa nhìn thấy cô ra, lập tức nhiệt tình đi lên trước, giúp cô xách vali hành lý.
Tống Thanh Xuân đứng ở bên cạnh xe, không nói một tiếng nhìn tài xế bỏ vali hành lý của mình vào trong cốp sau, chờ đến khi tài xế giúp cô mở cửa xe, đưa tay ra hiệu xin mời với cô, nói “Tống tiểu thư, mời lên xe”, cô mới bất giác quay đầu về sau một chút.
Biệt thự lớn, xa hoa an tĩnh như vậy, nhưng Tô Chi Niệm vẫn luôn không có xuất hiện.
“Tống tiểu thư, chúng ta phải nhanh chóng xuất phát, bằng không sẽ không tới kịp sân bay...” Tài xế thấy Tống Thanh Xuân chậm chạp không động, lại lên tiếng nhắc nhở một câu. Tống Thanh Xuân thu tầm mắt trở về, nhìn chằm chằm cửa xe nhẹ mím môi một chút, khom người, chui vào trong xe.
Cửa xe bị tài xế đóng mạnh lại.
Lúc xe khởi động, Tống Thanh Xuân quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ xe một cái, dưới ánh đèn, biệt thự giống như cung Thủy Tinh chế tạo từ thủy tinh, theo xe chạy, biệt thự biến mất từng chút một ở trong đáy mắt này, mà người đàn ông kia, từ đầu đến cuối đều không có ra tiễn cô.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm cảnh vật không ngừng lui về phía sau, hốc mắt đỏ lên từng chút một.
Liền kết thúc như vậy... Người đàn ông mà cô đã từng rất hận, bây giờ lại rất yêu, người đàn ông đó cho cô rất nhiều điều tốt đẹp, rất nhiều đau đớn, người đàn ông đó khiến cho cô muốn bor xuống vô số lần, nhưng mỗi lần đều không bỏ xuống được... Cứ như vậy kết thúc với cô...
...
Mãi cho đến khi xe lái đi cực xa, Tô Chi Niệm mới chậm rãi đi ra từ sau vách tường phòng ngủ lầu hai, anh đứng ở trên sân thượng, nhìn phương hướng xe rời đi, vẻ mặt bình đạm lại hốt hoảng.
Cứ kết thúc như vậy... Cô gái mà anh tìm kiếm mười năm, cô gái sau khi gặp lại anh thời khắc chú ý, cô gái khiến anh mất ngủ một đêm mới ý thức được mình đã yêu, cô gái vào thời niên thiếu từng gập ghềnh mấp mô sống dưới một mái hiên trong một năm, là cô gái dù sau khi mỗi người đi một ngả, nhưng anh vẫn thời khắc bảo hộ làm bạn... Cứ như vậy kết thúc với anh...
Tống Thanh Xuân trở lại Bắc Kinh, không ngừng phập phồng lo sợ Tống Mạnh Hoa nổi điên tìm cô giũa cho một trận, chẳng qua còn may, khi Tống Thanh Xuân nói với Tống Mạnh Hoa, cô chuẩn bị sắp kết hôn với Tần Dĩ Nam, Tống Mạnh Hoa thấy cô hoàn hảo không chút tổn hại trở về, hỏa khí vẫn rất nhanh tiêu tán.
Về chuyện trước khi Tống Thanh Xuân hẹn hò với Tô Chi Niệm, đề xuất với anh kiến nghị “Nhận lại cha” đó, Tô Chi Niệm từng nói anh cần thương lượng với mẹ Tô một chút, chẳng qua hiệu suất làm việc của anh cao hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều, ngày thứ ba trở về Bắc Kinh, Tô Chi Niệm liền gửi tới cho cô một dòng tin nhắn.
“Thanh Xuân, mẹ anh đồng ý rồi.”
Trước đó Tô Chi Niệm gọi tài xế tới, tài xế đã chờ đợi ở cửa biệt thự.
Tài xế nhìn thấy Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân trở về, lập tức đẩy cửa xe ra, xuống xe, quy củ khách khí mở miệng: “Tô tiên sinh, Tống tiểu thư.”
Mượn đèn đường ngoài cửa biệt thự, Tống Thanh Xuân nhận ra người tài xế này, là người ở cửa nhà vệ sinh công cộng bên bờ biển, nói với cô Tô Chi Niệm chờ mình ở đâu.
Hóa ra, từ ban đầu Tô Chi Niệm đã tính toán xong muốn cho cô một trận kinh hỉ... Tống Thanh Xuân giương cong khóe môi với tài xế, không lên tiếng, trực tiếp vào nhà, đi lên lầu thu dọn hành lý.
Tống Thanh Xuân xách vali hành lý, lúc đi xuống từ trên cầu thang, Tô Chi Niệm vốn đứng ở cửa nói chuyện với tài xế, đã không thấy bóng dáng.
Tài xế vừa nhìn thấy cô ra, lập tức nhiệt tình đi lên trước, giúp cô xách vali hành lý.
Tống Thanh Xuân đứng ở bên cạnh xe, không nói một tiếng nhìn tài xế bỏ vali hành lý của mình vào trong cốp sau, chờ đến khi tài xế giúp cô mở cửa xe, đưa tay ra hiệu xin mời với cô, nói “Tống tiểu thư, mời lên xe”, cô mới bất giác quay đầu về sau một chút.
Biệt thự lớn, xa hoa an tĩnh như vậy, nhưng Tô Chi Niệm vẫn luôn không có xuất hiện.
“Tống tiểu thư, chúng ta phải nhanh chóng xuất phát, bằng không sẽ không tới kịp sân bay...” Tài xế thấy Tống Thanh Xuân chậm chạp không động, lại lên tiếng nhắc nhở một câu. Tống Thanh Xuân thu tầm mắt trở về, nhìn chằm chằm cửa xe nhẹ mím môi một chút, khom người, chui vào trong xe.
Cửa xe bị tài xế đóng mạnh lại.
Lúc xe khởi động, Tống Thanh Xuân quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ xe một cái, dưới ánh đèn, biệt thự giống như cung Thủy Tinh chế tạo từ thủy tinh, theo xe chạy, biệt thự biến mất từng chút một ở trong đáy mắt này, mà người đàn ông kia, từ đầu đến cuối đều không có ra tiễn cô.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm cảnh vật không ngừng lui về phía sau, hốc mắt đỏ lên từng chút một.
Liền kết thúc như vậy... Người đàn ông mà cô đã từng rất hận, bây giờ lại rất yêu, người đàn ông đó cho cô rất nhiều điều tốt đẹp, rất nhiều đau đớn, người đàn ông đó khiến cho cô muốn bor xuống vô số lần, nhưng mỗi lần đều không bỏ xuống được... Cứ như vậy kết thúc với cô...
...
Mãi cho đến khi xe lái đi cực xa, Tô Chi Niệm mới chậm rãi đi ra từ sau vách tường phòng ngủ lầu hai, anh đứng ở trên sân thượng, nhìn phương hướng xe rời đi, vẻ mặt bình đạm lại hốt hoảng.
Cứ kết thúc như vậy... Cô gái mà anh tìm kiếm mười năm, cô gái sau khi gặp lại anh thời khắc chú ý, cô gái khiến anh mất ngủ một đêm mới ý thức được mình đã yêu, cô gái vào thời niên thiếu từng gập ghềnh mấp mô sống dưới một mái hiên trong một năm, là cô gái dù sau khi mỗi người đi một ngả, nhưng anh vẫn thời khắc bảo hộ làm bạn... Cứ như vậy kết thúc với anh...
Tống Thanh Xuân trở lại Bắc Kinh, không ngừng phập phồng lo sợ Tống Mạnh Hoa nổi điên tìm cô giũa cho một trận, chẳng qua còn may, khi Tống Thanh Xuân nói với Tống Mạnh Hoa, cô chuẩn bị sắp kết hôn với Tần Dĩ Nam, Tống Mạnh Hoa thấy cô hoàn hảo không chút tổn hại trở về, hỏa khí vẫn rất nhanh tiêu tán.
Về chuyện trước khi Tống Thanh Xuân hẹn hò với Tô Chi Niệm, đề xuất với anh kiến nghị “Nhận lại cha” đó, Tô Chi Niệm từng nói anh cần thương lượng với mẹ Tô một chút, chẳng qua hiệu suất làm việc của anh cao hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều, ngày thứ ba trở về Bắc Kinh, Tô Chi Niệm liền gửi tới cho cô một dòng tin nhắn.
“Thanh Xuân, mẹ anh đồng ý rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.