Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 929: 99 câu chúc phúc (9)
Diệp Phi Dạ
27/10/2016
Một màn thật xinh đẹp đó, liền giống như là trong phim truyền hình, trải qua chế tác hậu kỳ và cố ý trang trí lãng mạn của ống kính.
Cô là sau khi gả cho Tần Dĩ Nam, mới biết Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm là anh em ruột cùng cha khác mẹ.
Lúc cô biết được tin tức đó, đừng nói đến đã có bao nhiêu rung động.
Cô vì không để cho Tần Dĩ Nam cưới Tống Thanh Xuân, thừa dịp lúc Tần Dĩ Nam uống say, cố ý trèo lên giường anh, còn tìm bạn làm một chứng nhận giả, nói dối mang thai đứa bé của anh, bức anh buông tay Tống Thanh Xuân, cưới cô.
Cô cho rằng như vậy, người đàn ông cô thích, liền sẽ có cơ hội, lại không nghĩ rằng, chân tướng sự tình lại khiến cho cô dở khóc dở cười như vậy.
Vào một đêm biết được chân tướng, cô đã khóc suốt cả đêm, vì chính mình, cũng vì Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhiều năm như vậy.
Trời biết, trước đó vài ngày, ở trên tiệc tròn năm của xí nghiệp Tống thị, khi cô biết được Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm không phải anh em ruột, cô cao hứng biết bao nhiêu.
Nam thần cô yên lặng thích nhiều năm như vậy, cuối cùng có thể dắt tay cô gái mà anh yêu, sao cô có thể không cao hứng chứ?
Nhất là đêm nay, cô nhìn thấy hình ảnh bọn họ thoải mái hào phóng ôm nhau hôn hít, khỏi nói đến cô có bao nhiêu vui mừng.
Nhưng sau vui mừng đó, cô trở nên càng tâm sự nặng nề.
Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân giống như cô mong muốn, cuối cùng cũng được hạnh phúc.
Nhưng cô thì sao? Phía bên cô còn có một đống cục diện rối rắm chưa giải quyết.
Cô không có mang thai, nhưng cha mẹ Tần Dĩ Nam, cha mẹ cô, bao gồm cả Tần Dĩ Nam, đều cho rằng cô có thai.
Hiện tại còn tốt, bụng không lớn, cô có thể che giấu, nhưng qua một thời gian nữa thì sao?
Cho dù cô là vì cản trở Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam ở cùng một chỗ, mới gả cho Tần Dĩ Nam, nhưng cô cũng không thể vào lúc Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam không có khả năng nữa, liền tùy tùy tiện tiện ly hôn.
Cô là con gái gia đình bình thường, cha mẹ cô mong cô hạnh phúc, sẽ không chịu nổi đả kích vừa kết hôn liền ly hôn này.
Nhưng nếu Tần Dĩ Nam biết cô không có mang thai, là đang lừa anh, khẳng định anh sẽ ly hôn với cô?
Giữa anh và cô, không có cơ sở tình cảm nào, hai người đã kết hôn hơn nửa tháng, hình thức chung sống vẫn là tương kính như băng, vào lúc không có ai, thỉnh thoảng anh còn gọi cô là Trình tiểu thư đấy, cho nên ý nghĩ phát sinh quan hệ với anh lần nữa, tranh thủ mang thai đứa bé là không thể thực hiện.
Trình Thanh Thông càng nghĩ, càng cảm thấy nhức đầu, cô giơ tay lên, xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Trở về nhà, Trình Thanh Thông đẩy cửa ra, nhìn thấy Tần Dĩ Nam đang ở trong phòng khách, xếp quần áo bỏ vào va ly.
Tần Dĩ Nam nghe được tiếng vang, quay đầu, nhìn thoáng qua Trình Thanh Thông: "Trở về rồi?"
"Vâng." Trình Thanh Thông khẽ gật đầu, đổi dép lê, đi vào phòng, cô nhìn chằm chằm vali hành lý của Tần Dĩ Nam một lát, hỏi: "Anh... Muốn đi công tác sao?"
"Ừ, đi Thượng Hải, sáng mai đi, ngày kia về." Tần Dĩ Nam để áo sơ mi đã xếp xong vào trong va ly, bỗng nhiên giống như là nghĩ đến cái gì, chỉ một cái hộp đặt ở trên ghế sofa: "Đúng rồi, đó là tặng cho em."
Tặng cho cô? Trình Thanh Thông bỗng chốc ngây ngẩn, mới cúi người mở hộp, bên trong bày biện ngay ngắn một đôi giày đế bằng.
"Em mang thai, đừng luôn mang giày cao gót ..." Theo lời giải thích của Tần Dĩ Nam, đầu ngón tay Trình Thanh Thông run rẩy, làm rơi giày lên trên mặt đất.
"Sao vậy?" Tần Dĩ Nam ngừng động tác thu dọn đồ đạc, quan tâm nhìn tới: "Sao sắc mặt khó coi như vậy?"
Cô là sau khi gả cho Tần Dĩ Nam, mới biết Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm là anh em ruột cùng cha khác mẹ.
Lúc cô biết được tin tức đó, đừng nói đến đã có bao nhiêu rung động.
Cô vì không để cho Tần Dĩ Nam cưới Tống Thanh Xuân, thừa dịp lúc Tần Dĩ Nam uống say, cố ý trèo lên giường anh, còn tìm bạn làm một chứng nhận giả, nói dối mang thai đứa bé của anh, bức anh buông tay Tống Thanh Xuân, cưới cô.
Cô cho rằng như vậy, người đàn ông cô thích, liền sẽ có cơ hội, lại không nghĩ rằng, chân tướng sự tình lại khiến cho cô dở khóc dở cười như vậy.
Vào một đêm biết được chân tướng, cô đã khóc suốt cả đêm, vì chính mình, cũng vì Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhiều năm như vậy.
Trời biết, trước đó vài ngày, ở trên tiệc tròn năm của xí nghiệp Tống thị, khi cô biết được Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm không phải anh em ruột, cô cao hứng biết bao nhiêu.
Nam thần cô yên lặng thích nhiều năm như vậy, cuối cùng có thể dắt tay cô gái mà anh yêu, sao cô có thể không cao hứng chứ?
Nhất là đêm nay, cô nhìn thấy hình ảnh bọn họ thoải mái hào phóng ôm nhau hôn hít, khỏi nói đến cô có bao nhiêu vui mừng.
Nhưng sau vui mừng đó, cô trở nên càng tâm sự nặng nề.
Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân giống như cô mong muốn, cuối cùng cũng được hạnh phúc.
Nhưng cô thì sao? Phía bên cô còn có một đống cục diện rối rắm chưa giải quyết.
Cô không có mang thai, nhưng cha mẹ Tần Dĩ Nam, cha mẹ cô, bao gồm cả Tần Dĩ Nam, đều cho rằng cô có thai.
Hiện tại còn tốt, bụng không lớn, cô có thể che giấu, nhưng qua một thời gian nữa thì sao?
Cho dù cô là vì cản trở Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam ở cùng một chỗ, mới gả cho Tần Dĩ Nam, nhưng cô cũng không thể vào lúc Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam không có khả năng nữa, liền tùy tùy tiện tiện ly hôn.
Cô là con gái gia đình bình thường, cha mẹ cô mong cô hạnh phúc, sẽ không chịu nổi đả kích vừa kết hôn liền ly hôn này.
Nhưng nếu Tần Dĩ Nam biết cô không có mang thai, là đang lừa anh, khẳng định anh sẽ ly hôn với cô?
Giữa anh và cô, không có cơ sở tình cảm nào, hai người đã kết hôn hơn nửa tháng, hình thức chung sống vẫn là tương kính như băng, vào lúc không có ai, thỉnh thoảng anh còn gọi cô là Trình tiểu thư đấy, cho nên ý nghĩ phát sinh quan hệ với anh lần nữa, tranh thủ mang thai đứa bé là không thể thực hiện.
Trình Thanh Thông càng nghĩ, càng cảm thấy nhức đầu, cô giơ tay lên, xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Trở về nhà, Trình Thanh Thông đẩy cửa ra, nhìn thấy Tần Dĩ Nam đang ở trong phòng khách, xếp quần áo bỏ vào va ly.
Tần Dĩ Nam nghe được tiếng vang, quay đầu, nhìn thoáng qua Trình Thanh Thông: "Trở về rồi?"
"Vâng." Trình Thanh Thông khẽ gật đầu, đổi dép lê, đi vào phòng, cô nhìn chằm chằm vali hành lý của Tần Dĩ Nam một lát, hỏi: "Anh... Muốn đi công tác sao?"
"Ừ, đi Thượng Hải, sáng mai đi, ngày kia về." Tần Dĩ Nam để áo sơ mi đã xếp xong vào trong va ly, bỗng nhiên giống như là nghĩ đến cái gì, chỉ một cái hộp đặt ở trên ghế sofa: "Đúng rồi, đó là tặng cho em."
Tặng cho cô? Trình Thanh Thông bỗng chốc ngây ngẩn, mới cúi người mở hộp, bên trong bày biện ngay ngắn một đôi giày đế bằng.
"Em mang thai, đừng luôn mang giày cao gót ..." Theo lời giải thích của Tần Dĩ Nam, đầu ngón tay Trình Thanh Thông run rẩy, làm rơi giày lên trên mặt đất.
"Sao vậy?" Tần Dĩ Nam ngừng động tác thu dọn đồ đạc, quan tâm nhìn tới: "Sao sắc mặt khó coi như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.