Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 871: Ám chỉ đánh đổi bằng mạng sống (11)
Diệp Phi Dạ
24/10/2016
Cách thời gian hẹn gặp vào buổi tối còn sớm, sau khi Đường Noãn ra khỏi công ty TW, lái xe đi trung học A một chuyến
Từ sau khi tốt nghiệp trung học, Đường Noãn cũng chưa từng trở về trường học cũ nữa, xa cách bảy năm, lần nữa đặt chân lên đường phố quen thuộc trước cửa vườn trường, trong đáy lòng cô, lại bắt đầu khởi động lên một loại ảo giác giống như đã qua mấy đời.
Đường Noãn dừng xe ở cửa trường học, khóa kỹ cửa xe, đi vào trong sân trường.
Vườn trường từng tu sửa, so với lúc trước cô đến trường thì mới hơn một chút, bởi vì là cuối tuần, học sinh trên vườn trường rất thiếu, trên sân thể dục có mấy nam sinh đang lau mồ hôi chơi bóng.
Bố cục tổng thể trường học, cũng không có bất kỳ thay đổi nào, vào cửa trường vẫn là suối phun, phía bên phải là một vườn hoa rất nhỏ, bên tay trái là sân thể dục, trước mặt là tầng dạy học.
Đường Noãn không vào tầng dạy học, chỉ là ngửa đầu, nhìn thoáng qua ba tầng, xuyên qua cửa sổ sáng ngời, cô mơ hồ nhìn thấy hình ảnh cô và Tống Thanh Xuân thời niên thiếu, mặc đồng phục học sinh giống nhau như đúc, cầm lấy khăn lau cửa thủy tinh.
Trước giờ cô đều không phải là một người thích nhớ lại, có rất nhiều chuyện, cô đã cho rằng chính mình sớm đã quên, nhưng mà lúc này cô mở hồi ức ra, mới phát hiện, hóa ra từng ly từng tí trôi qua, cô đều nhớ đến rõ ràng tận xương như vậy.
“Đường Noãn, chào Đường Noãn, cậu cho tớ mượn bài tập ngữ văn chép một chút đi, van cầu cậu mà.”
“Đường Noãn, tớ mua tạp chí mới nhất, còn chưa mở bao bì, cho cậu xem trước đó.” “Oa, Đường Noãn, đâu là quà sinh nhật cậu tặng cho tớ sao? Tớ rất thích nha...”
Đường Noãn giơ tay lên, đè ép khóe mắt ướt át, vòng qua tầng dạy học, đi tới phía sau trường học, lúc cô đi qua sân thể dục, bước chân nhịn không được liền ngừng lại.
Đại hội thể dục thể thao, lúc chạy nước rút châm mét, bên tai cô tràn ngập vang dội nhất là hò hét của Tống Thanh Xuân: “Đường Noãn, cố gắng lên, Đường Noãn, cố gắng lên!”
Buổi tối trước khi tự học, ăn xong cơm tối ở căn tin trường học, quanh quẩn trên sân thể dục là tiếng cười của cô và Tống Thanh Xuân: “Đường Noãn, ngực cậu quả nhiên lại lớn hơn rồi.”
Trên lớp thể dục, bên dưới cây liễu sân thể dục, cô và Tống Thanh Xuân đang nhỏ giọng nói: “Đường Noãn, tớ nói cho cậu biết nha, ngày hôm qua tớ nhận lại được tờ giấy của anh Dĩ Nam từ trong quyển sách kia.”
Có nước mắt, theo hốc mắt Đường Noãn chậm rãi chảy xuôi xuống, cô tiếp tục đi tới phía trước, lúc đi đến bờ hồ vườn trường, cô giống như nhìn thấy năm đó cô ngây ngô, có một lần bị một nam sinh cao lớn ngăn lại, bảo cô theo anh ta đi tiệm internet, sống chết không chịu thả cô đi, vào lúc cô đang băn khoăn bất an, Tống Thanh Xuân bỗng nhiên vọt ra, kéo cánh tay cô, không nói lời gì liền đánh vào cánh tay nam sinh đó, sải bước đi tới cửa trường học: “Tôi cảnh cáo anh, Đường Noãn nói, không thích anh, chính là không thích anh, anh còn quấn quýt lấy cô ấy, có tin tôi nói cho anh tôi biết không!”
Lễ Giáng Sinh trước cửa thư viện, Tống Thanh Xuân mặc một thân váy màu đỏ, giơ gậy huỳnh quang, dạy cô khiêu vũ: “Đúng, chính là như vậy, Đường Noãn, cậu thật lợi hại!”
Thứ năm trong căn tin đầy học sinh, Tống Thanh Xuân liều mạng chen vào bên trong, nhưng mà chỉ giành được một cái đùi gà, vểnh môi, nói với cô: “Chỉ có một cái, làm sao giờ? Thôi, Đường Noãn, tớ cho cậu ăn, dì cả của cậu đang tới, phải bồi bổ.”
Rừng cây nhỏ phía sau cùng của tầng dạy học, cô khóc giống như là đứa bé, Tống Thanh Xuân vội vàng chạy đến, ngồi xổm ở trước mặt cô, đưa cho cô nhiều tờ tiền mặt đỏ rực: “Đường Noãn, cậu đừng khóc, không phải là mất tiền thôi sao, có chuyện gì lớn đâu, chúng ta cùng nhau xài tiền tiêu vặt của tớ nhé.”
Từ sau khi tốt nghiệp trung học, Đường Noãn cũng chưa từng trở về trường học cũ nữa, xa cách bảy năm, lần nữa đặt chân lên đường phố quen thuộc trước cửa vườn trường, trong đáy lòng cô, lại bắt đầu khởi động lên một loại ảo giác giống như đã qua mấy đời.
Đường Noãn dừng xe ở cửa trường học, khóa kỹ cửa xe, đi vào trong sân trường.
Vườn trường từng tu sửa, so với lúc trước cô đến trường thì mới hơn một chút, bởi vì là cuối tuần, học sinh trên vườn trường rất thiếu, trên sân thể dục có mấy nam sinh đang lau mồ hôi chơi bóng.
Bố cục tổng thể trường học, cũng không có bất kỳ thay đổi nào, vào cửa trường vẫn là suối phun, phía bên phải là một vườn hoa rất nhỏ, bên tay trái là sân thể dục, trước mặt là tầng dạy học.
Đường Noãn không vào tầng dạy học, chỉ là ngửa đầu, nhìn thoáng qua ba tầng, xuyên qua cửa sổ sáng ngời, cô mơ hồ nhìn thấy hình ảnh cô và Tống Thanh Xuân thời niên thiếu, mặc đồng phục học sinh giống nhau như đúc, cầm lấy khăn lau cửa thủy tinh.
Trước giờ cô đều không phải là một người thích nhớ lại, có rất nhiều chuyện, cô đã cho rằng chính mình sớm đã quên, nhưng mà lúc này cô mở hồi ức ra, mới phát hiện, hóa ra từng ly từng tí trôi qua, cô đều nhớ đến rõ ràng tận xương như vậy.
“Đường Noãn, chào Đường Noãn, cậu cho tớ mượn bài tập ngữ văn chép một chút đi, van cầu cậu mà.”
“Đường Noãn, tớ mua tạp chí mới nhất, còn chưa mở bao bì, cho cậu xem trước đó.” “Oa, Đường Noãn, đâu là quà sinh nhật cậu tặng cho tớ sao? Tớ rất thích nha...”
Đường Noãn giơ tay lên, đè ép khóe mắt ướt át, vòng qua tầng dạy học, đi tới phía sau trường học, lúc cô đi qua sân thể dục, bước chân nhịn không được liền ngừng lại.
Đại hội thể dục thể thao, lúc chạy nước rút châm mét, bên tai cô tràn ngập vang dội nhất là hò hét của Tống Thanh Xuân: “Đường Noãn, cố gắng lên, Đường Noãn, cố gắng lên!”
Buổi tối trước khi tự học, ăn xong cơm tối ở căn tin trường học, quanh quẩn trên sân thể dục là tiếng cười của cô và Tống Thanh Xuân: “Đường Noãn, ngực cậu quả nhiên lại lớn hơn rồi.”
Trên lớp thể dục, bên dưới cây liễu sân thể dục, cô và Tống Thanh Xuân đang nhỏ giọng nói: “Đường Noãn, tớ nói cho cậu biết nha, ngày hôm qua tớ nhận lại được tờ giấy của anh Dĩ Nam từ trong quyển sách kia.”
Có nước mắt, theo hốc mắt Đường Noãn chậm rãi chảy xuôi xuống, cô tiếp tục đi tới phía trước, lúc đi đến bờ hồ vườn trường, cô giống như nhìn thấy năm đó cô ngây ngô, có một lần bị một nam sinh cao lớn ngăn lại, bảo cô theo anh ta đi tiệm internet, sống chết không chịu thả cô đi, vào lúc cô đang băn khoăn bất an, Tống Thanh Xuân bỗng nhiên vọt ra, kéo cánh tay cô, không nói lời gì liền đánh vào cánh tay nam sinh đó, sải bước đi tới cửa trường học: “Tôi cảnh cáo anh, Đường Noãn nói, không thích anh, chính là không thích anh, anh còn quấn quýt lấy cô ấy, có tin tôi nói cho anh tôi biết không!”
Lễ Giáng Sinh trước cửa thư viện, Tống Thanh Xuân mặc một thân váy màu đỏ, giơ gậy huỳnh quang, dạy cô khiêu vũ: “Đúng, chính là như vậy, Đường Noãn, cậu thật lợi hại!”
Thứ năm trong căn tin đầy học sinh, Tống Thanh Xuân liều mạng chen vào bên trong, nhưng mà chỉ giành được một cái đùi gà, vểnh môi, nói với cô: “Chỉ có một cái, làm sao giờ? Thôi, Đường Noãn, tớ cho cậu ăn, dì cả của cậu đang tới, phải bồi bổ.”
Rừng cây nhỏ phía sau cùng của tầng dạy học, cô khóc giống như là đứa bé, Tống Thanh Xuân vội vàng chạy đến, ngồi xổm ở trước mặt cô, đưa cho cô nhiều tờ tiền mặt đỏ rực: “Đường Noãn, cậu đừng khóc, không phải là mất tiền thôi sao, có chuyện gì lớn đâu, chúng ta cùng nhau xài tiền tiêu vặt của tớ nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.