Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 869: Ám chỉ đánh đổi bằng mạng sống (9)
Diệp Phi Dạ
24/10/2016
Điều này nói rõ cô ấy rất yêu con của mình.
Nếu cô ấy đã yêu con của mình như vậy, liền không thể mang theo con của mình đi tìm chết...
“Nếu như cô ấy không phải tự sát, như vậy chính là có người giết? Nhưng động cơ giết người của người đó là gì, động cơ giết người là gì?” Cảnh sát trưởng mở miệng.
“Thông qua tin tức tôi lấy được vào hiện này, Đường Noãn cũng không có kết thâm cừu đại hận gì với người khác.” Người cảnh sát gọi điện thoại cho Tống Thanh Xuân nói.
“Nếu như dựa theo lời bảo đảm của vị nữ sĩ này, nếu người chết không phải tự sát, là có người giết, như vậy rất có thể thuốc phiện không phải người chết chủ động ăn vào, có lẽ là bị ép ăn vào.” Người cảnh sát luôn phụ trách chụp ảnh tham dự thảo luận.
Cảnh sát trưởng: “Liên hệ chuyên gia kiểm tra xe người chết một chút, nhìn xem có phải từng bị người động tay chân không.”
Người cảnh sát vẫn luôn phụ trách chụp ảnh kia: “Đã liên hệ, chờ kéo xe xuống dưới, chuyên gia liền sẽ đi kiểm tra.”
Người cảnh sát gọi điện thoại cho Tống Thanh Xuân, lại chứng thực với Tống Thanh Xuân lần nữa: “Cô xác định, người chết sẽ không tự sát sao?”
“Sẽ không.” Tống Thanh Xuân không chút do dự mở miệng, cô vừa mới chuẩn bị tiếp tục cam đoan với cảnh sát cái gì đó, bỗng nhiên dư quang khóe mắt liền bị cổ tay Đường Noãn hấp dẫn qua.
Tô Chi Niệm chú ý được Tống Thanh Xuân không thích hợp đầu tiền, anh nhăn mày một chút, nhìn theo tầm mắt của cô, cũng không có nhìn ra manh mối gì, lên tiếng hỏi: “Thế nào?”
Tống Thanh Xuân không nói gì, xoay người, lại đi tới gần thi thể Đường Noãn lần nữa.
Cô chậm rãi ngồi xổm người xuống, nắm lấy cổ tay Đường Noãn.
Thân thể Đường Noãn, còn có một chút ấm áp, là loại nhiệt độ khiến cho lòng người rét lạnh.
Đầu ngón tay Tống Thanh Xuân run nhẹ lên, tầm mắt liền dừng ở trên chiếc vòng mang trên cổ tay Đường Noãn.
Tô Chi Niệm đứng ở chỗ cũ một lát, nhịn không được cũng đi tới gần theo, sau đó ngồi xổm người xuống, theo Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm cái vòng trên cổ tay Đường Noãn một lát, lại hỏi: “Có vấn đề gì không?”
Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu, tầm mắt vẫn luôn không dời khỏi trên cổ tay Đường Noãn chút nào, qua khoảng vài giây, Tống Thanh Xuân mới mở miệng: “Em cũng không biết có vấn đề gì, nhưng chiếc vòng này khiến cho em có cảm giác là lạ, em cảm thấy nhìn rất quen mắt, giống như là từng thấy qua ở nơi nào... Không phải từng thấy qua ở nơi nào, là từng thấy rất nhiều lần, nhưng em nghĩ không ra từng thấy qua ở nơi nào...”
Tô Chi Niệm nhăn mày, chuyển tầm mắt từ trên mặt Tống Thanh Xuân đến trên cổ tay Đường Noãn, sau khi anh nhìn chằm chằm chiếc vòng kia thật lâu, ngoại trừ chất lượng không tệ, cũng không có đặc thù nào khác.
“Thế nào? Các người phát hiện cái gì sao?” Cảnh sát trưởng thấy Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm ngồi xổm ở chỗ đó, thì thầm nói không ngừng, nhịn không được bước bước chân, đi tiến lên hỏi thăm.
Tô Chi Niệm lắc đầu: “Không có.”
Anh nhìn thoáng qua Tống Thanh Xuân còn đang nghiên cứu cái vòng kia, ngẫm nghĩ, lại mở miệng: “Tôi có thể chụp tấm hình không?”
Cảnh sát trưởng không chậm trễ chút nào đáp ứng: “Có thể.”
Tô Chi Niệm sờ tìm điện thoại di động từ trong túi Tống Thanh Xuân, cẩn thận chụp nhiều tấm hình về phía cổ tay Đường Noãn. -
Thời gian quay trở lại buổi sáng, lúc Tống Thanh Xuân rời khỏi công ty TW.
Vào một khắc cửa thang máy đóng lại, nước mắt Đường Noãn liền giống như là trân châu đứt dây, một giọt tiếp một giọt rơi xuống.
Nụ cười vốn tràn ngập xán lạn của cô với Tống Thanh Xuân, trong phút chốc biến mất hầu như không còn, cô giống như là mất đi tất cả sức lực, ngồi xổm ở trên mặt đất, che mặt, khóc hu hu ra tiếng.
Nếu cô ấy đã yêu con của mình như vậy, liền không thể mang theo con của mình đi tìm chết...
“Nếu như cô ấy không phải tự sát, như vậy chính là có người giết? Nhưng động cơ giết người của người đó là gì, động cơ giết người là gì?” Cảnh sát trưởng mở miệng.
“Thông qua tin tức tôi lấy được vào hiện này, Đường Noãn cũng không có kết thâm cừu đại hận gì với người khác.” Người cảnh sát gọi điện thoại cho Tống Thanh Xuân nói.
“Nếu như dựa theo lời bảo đảm của vị nữ sĩ này, nếu người chết không phải tự sát, là có người giết, như vậy rất có thể thuốc phiện không phải người chết chủ động ăn vào, có lẽ là bị ép ăn vào.” Người cảnh sát luôn phụ trách chụp ảnh tham dự thảo luận.
Cảnh sát trưởng: “Liên hệ chuyên gia kiểm tra xe người chết một chút, nhìn xem có phải từng bị người động tay chân không.”
Người cảnh sát vẫn luôn phụ trách chụp ảnh kia: “Đã liên hệ, chờ kéo xe xuống dưới, chuyên gia liền sẽ đi kiểm tra.”
Người cảnh sát gọi điện thoại cho Tống Thanh Xuân, lại chứng thực với Tống Thanh Xuân lần nữa: “Cô xác định, người chết sẽ không tự sát sao?”
“Sẽ không.” Tống Thanh Xuân không chút do dự mở miệng, cô vừa mới chuẩn bị tiếp tục cam đoan với cảnh sát cái gì đó, bỗng nhiên dư quang khóe mắt liền bị cổ tay Đường Noãn hấp dẫn qua.
Tô Chi Niệm chú ý được Tống Thanh Xuân không thích hợp đầu tiền, anh nhăn mày một chút, nhìn theo tầm mắt của cô, cũng không có nhìn ra manh mối gì, lên tiếng hỏi: “Thế nào?”
Tống Thanh Xuân không nói gì, xoay người, lại đi tới gần thi thể Đường Noãn lần nữa.
Cô chậm rãi ngồi xổm người xuống, nắm lấy cổ tay Đường Noãn.
Thân thể Đường Noãn, còn có một chút ấm áp, là loại nhiệt độ khiến cho lòng người rét lạnh.
Đầu ngón tay Tống Thanh Xuân run nhẹ lên, tầm mắt liền dừng ở trên chiếc vòng mang trên cổ tay Đường Noãn.
Tô Chi Niệm đứng ở chỗ cũ một lát, nhịn không được cũng đi tới gần theo, sau đó ngồi xổm người xuống, theo Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm cái vòng trên cổ tay Đường Noãn một lát, lại hỏi: “Có vấn đề gì không?”
Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu, tầm mắt vẫn luôn không dời khỏi trên cổ tay Đường Noãn chút nào, qua khoảng vài giây, Tống Thanh Xuân mới mở miệng: “Em cũng không biết có vấn đề gì, nhưng chiếc vòng này khiến cho em có cảm giác là lạ, em cảm thấy nhìn rất quen mắt, giống như là từng thấy qua ở nơi nào... Không phải từng thấy qua ở nơi nào, là từng thấy rất nhiều lần, nhưng em nghĩ không ra từng thấy qua ở nơi nào...”
Tô Chi Niệm nhăn mày, chuyển tầm mắt từ trên mặt Tống Thanh Xuân đến trên cổ tay Đường Noãn, sau khi anh nhìn chằm chằm chiếc vòng kia thật lâu, ngoại trừ chất lượng không tệ, cũng không có đặc thù nào khác.
“Thế nào? Các người phát hiện cái gì sao?” Cảnh sát trưởng thấy Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm ngồi xổm ở chỗ đó, thì thầm nói không ngừng, nhịn không được bước bước chân, đi tiến lên hỏi thăm.
Tô Chi Niệm lắc đầu: “Không có.”
Anh nhìn thoáng qua Tống Thanh Xuân còn đang nghiên cứu cái vòng kia, ngẫm nghĩ, lại mở miệng: “Tôi có thể chụp tấm hình không?”
Cảnh sát trưởng không chậm trễ chút nào đáp ứng: “Có thể.”
Tô Chi Niệm sờ tìm điện thoại di động từ trong túi Tống Thanh Xuân, cẩn thận chụp nhiều tấm hình về phía cổ tay Đường Noãn. -
Thời gian quay trở lại buổi sáng, lúc Tống Thanh Xuân rời khỏi công ty TW.
Vào một khắc cửa thang máy đóng lại, nước mắt Đường Noãn liền giống như là trân châu đứt dây, một giọt tiếp một giọt rơi xuống.
Nụ cười vốn tràn ngập xán lạn của cô với Tống Thanh Xuân, trong phút chốc biến mất hầu như không còn, cô giống như là mất đi tất cả sức lực, ngồi xổm ở trên mặt đất, che mặt, khóc hu hu ra tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.