Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 14: Anh có ba bí mật (4)
Diệp Phi Dạ
15/07/2016
Editor: Xiu Xiu
Tống Thanh Xuân hơi nhếch môi, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.
Bởi vì phẫn nộ, vẻ mặt của Tô Chi Niệm có vẻ không ổn, anh nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, như là vẫn còn đang muốn nói gì, sau cùng chỉ giật giật môi, cái gì cũng không nói, sau đó chậm rãi buông lỏng tóc của cô ra, cả người lùi về phía sau một bước.
Trong phòng yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Tô Chi Niệm đứng một lúc lâu, giơ tay lên lấy từ trong túi ra một tờ chi phiếu, anh không hề điền mệnh giá vào đó, trực tiếp ký tên ở phía dưới, sau đó quăng tấm chi phiếu cho Tống Thanh Xuân.
“Gía cả cô muốn điền bao nhiêu thì điền.”
“Tuy chuyện năm đó, đúng là tôi không muốn chịu trách nhiệm, nhưng là, khi đó dù sao cũng là lần đầu tiên của cô, xem như cái này là sự bồi thường của tôi.” Tô Chi Niệm tạm dừng một lát, trong mắt hiện lên kiên quyết: “Còn có, tôi hy vọng, cô điền giá vào, từ nay về sau, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện ở nơi nào có tôi nữa.”
-
Tô Chi Niệm ném lại tờ chi phiếu và những lời này, không hề chần chừ, bỏ lại một mình Tống Thanh Xuân, nghênh ngang rời đi.
Vốn dĩ anh muốn trực tiếp rời khỏi Kim Bích Huy Hoàng, lúc đi đến chỗ thang máy, mới nghĩ đến chìa khóa xe của mình, bóp tiền, còn có áo khoác đều để lại trong căn phòng kia, vì thế đành lộn trở lại.
Trong phòng có vài người, đang chơi bài đến khí thế ngất trời, nhìn thấy anh đi vào, lập tức có người mở miệng hỏi.
“Tô tổng, nhanh như vậy đã nói chuyện xong rồi?”
Tô Chi Niệm không hé răng, chỉ đi đến xách áo khoác của mình lền.
Đường Nặc quay đầu nhìn anh một cái: “Cậu có muốn tiếp tục chơi không?”
“Không, mình phải về nhà rồi.” Tô Chi Niệm nhàn nhạt đáp lại một câu, đi đến trước bàn đánh bài, cầm lấy chìa khóa xe của mình.
“Mình với cậu cùng đi.” Đường Nặc vội vàng đứng lên, nhường lại vị trí của mình cho một người khác.
Ra khỏi phòng, vẫn đi đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, Đường Nặc mới mở miệng hỏi: “Tống Thanh Xuân là vì Tống thị nên mới đến tìm cậu?”
Tô Chi Niệm không nói gì, lấy chìa khóa xe ra, mở khóa xe.
Đường Nặc thừa lúc Tô Chi Niệm chưa mở cửa xa, lại hỏi tiếp: “Cho cậu tiếp quản Tống thị?”
Tô Chi Niệm nhẹ nhàng bâng quơ “Uhm” một tiếng, mở cửa xe, ngồi xuống.
“Vậy cậu có đồng ý không?” Đường Nặc tiếp tục hỏi.
Tô Chi Niệm lại không trả lời, trực tiếp mở cửa xe, khởi động xe rời đi.
-
Về đến nhà, lúc Tô Chi Niệm mở cửa tủ lạnh ra lấy nước, nhìn thấy trong ngăn lạnh có một hộp cơm, đó là tối hôm qua khi mẹ trở về nhà, còn để lại cho anh.
Sau một lúc, Tô Chi Niệm lấy nước ra, để lại trong tủ lạnh, sau đó lấy hộp cơm ra, đặt vào trong lò vi sóng hâm nóng lại.
Sau năm phút, Tô Chi Niệm một mình ngồi trước bàn ăn dài hơn hai thước, cầm đôi đũa, chậm rãi ăn cơm.
-
Buổi sáng ngày thứ hai, Tô Chi Niệm lại bận rộn công tác đến tận trưa.
Lúc đến 12 giờ giữa trưa, lại có thêm một hội nghị khẩn cấp, lúc kết thúc, đã là 12 giờ rưỡi, Tô Chi Niệm trở lại văn phòng, ký nốt những văn kiện cuối cùng, vừa mới chuẩn bị khép lại máy tính đi ăn cơm trưa, cửa phòng đột nhiên vàng lên tiếng gõ.
Tô Chi Niệm ngừng động tác, nhàn nhạt lên tiếng: “Vào đi.”
Đường Nặc đẩy cửa đi vào, cầm trong tay một túi văn kiện.
Đáy mắt Tô Chi Niệm lóe lên một chút kinh ngạc: “Sao cậu lại qua đây?”
“Đưa cho cậu cái này.” Đường Nặc giơ túi văn kiện trong tay lên, sau đó ném lên bàn làm việc của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân hơi nhếch môi, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.
Bởi vì phẫn nộ, vẻ mặt của Tô Chi Niệm có vẻ không ổn, anh nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, như là vẫn còn đang muốn nói gì, sau cùng chỉ giật giật môi, cái gì cũng không nói, sau đó chậm rãi buông lỏng tóc của cô ra, cả người lùi về phía sau một bước.
Trong phòng yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Tô Chi Niệm đứng một lúc lâu, giơ tay lên lấy từ trong túi ra một tờ chi phiếu, anh không hề điền mệnh giá vào đó, trực tiếp ký tên ở phía dưới, sau đó quăng tấm chi phiếu cho Tống Thanh Xuân.
“Gía cả cô muốn điền bao nhiêu thì điền.”
“Tuy chuyện năm đó, đúng là tôi không muốn chịu trách nhiệm, nhưng là, khi đó dù sao cũng là lần đầu tiên của cô, xem như cái này là sự bồi thường của tôi.” Tô Chi Niệm tạm dừng một lát, trong mắt hiện lên kiên quyết: “Còn có, tôi hy vọng, cô điền giá vào, từ nay về sau, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện ở nơi nào có tôi nữa.”
-
Tô Chi Niệm ném lại tờ chi phiếu và những lời này, không hề chần chừ, bỏ lại một mình Tống Thanh Xuân, nghênh ngang rời đi.
Vốn dĩ anh muốn trực tiếp rời khỏi Kim Bích Huy Hoàng, lúc đi đến chỗ thang máy, mới nghĩ đến chìa khóa xe của mình, bóp tiền, còn có áo khoác đều để lại trong căn phòng kia, vì thế đành lộn trở lại.
Trong phòng có vài người, đang chơi bài đến khí thế ngất trời, nhìn thấy anh đi vào, lập tức có người mở miệng hỏi.
“Tô tổng, nhanh như vậy đã nói chuyện xong rồi?”
Tô Chi Niệm không hé răng, chỉ đi đến xách áo khoác của mình lền.
Đường Nặc quay đầu nhìn anh một cái: “Cậu có muốn tiếp tục chơi không?”
“Không, mình phải về nhà rồi.” Tô Chi Niệm nhàn nhạt đáp lại một câu, đi đến trước bàn đánh bài, cầm lấy chìa khóa xe của mình.
“Mình với cậu cùng đi.” Đường Nặc vội vàng đứng lên, nhường lại vị trí của mình cho một người khác.
Ra khỏi phòng, vẫn đi đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, Đường Nặc mới mở miệng hỏi: “Tống Thanh Xuân là vì Tống thị nên mới đến tìm cậu?”
Tô Chi Niệm không nói gì, lấy chìa khóa xe ra, mở khóa xe.
Đường Nặc thừa lúc Tô Chi Niệm chưa mở cửa xa, lại hỏi tiếp: “Cho cậu tiếp quản Tống thị?”
Tô Chi Niệm nhẹ nhàng bâng quơ “Uhm” một tiếng, mở cửa xe, ngồi xuống.
“Vậy cậu có đồng ý không?” Đường Nặc tiếp tục hỏi.
Tô Chi Niệm lại không trả lời, trực tiếp mở cửa xe, khởi động xe rời đi.
-
Về đến nhà, lúc Tô Chi Niệm mở cửa tủ lạnh ra lấy nước, nhìn thấy trong ngăn lạnh có một hộp cơm, đó là tối hôm qua khi mẹ trở về nhà, còn để lại cho anh.
Sau một lúc, Tô Chi Niệm lấy nước ra, để lại trong tủ lạnh, sau đó lấy hộp cơm ra, đặt vào trong lò vi sóng hâm nóng lại.
Sau năm phút, Tô Chi Niệm một mình ngồi trước bàn ăn dài hơn hai thước, cầm đôi đũa, chậm rãi ăn cơm.
-
Buổi sáng ngày thứ hai, Tô Chi Niệm lại bận rộn công tác đến tận trưa.
Lúc đến 12 giờ giữa trưa, lại có thêm một hội nghị khẩn cấp, lúc kết thúc, đã là 12 giờ rưỡi, Tô Chi Niệm trở lại văn phòng, ký nốt những văn kiện cuối cùng, vừa mới chuẩn bị khép lại máy tính đi ăn cơm trưa, cửa phòng đột nhiên vàng lên tiếng gõ.
Tô Chi Niệm ngừng động tác, nhàn nhạt lên tiếng: “Vào đi.”
Đường Nặc đẩy cửa đi vào, cầm trong tay một túi văn kiện.
Đáy mắt Tô Chi Niệm lóe lên một chút kinh ngạc: “Sao cậu lại qua đây?”
“Đưa cho cậu cái này.” Đường Nặc giơ túi văn kiện trong tay lên, sau đó ném lên bàn làm việc của Tô Chi Niệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.