Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 809: Bạo lực gia đình (9)
Diệp Phi Dạ
18/10/2016
Hốc mắt của Tống Thanh Xuân, không khắc chế nổi liền đỏ lên, cô mở
miệng, âm điệu không quật cường giống như trước, cũng không tùy hứng
giống như trước, có chỉ là mềm mại ôn nhu và ủy khuất nhàn nhạt: "Vậy
còn anh? Anh có biết hay không, hai ngày này, anh luôn đang tổn thương
em..."
"Anh biết em phát động bao nhiêu dũng khí, mới làm ra quyết định ở cùng với anh không?"
"Em phấn đấu quên mình dùng dũng khí toàn thân nói với anh, em đến địa ngục cũng anh được không?"
"Nhưng anh lại không nói một tiếng xoay người khóa em ở trong biệt thự, mặc cho em phẫn nộ, phát điên, gào thét, từ đầu đến cuối đều không có cho em chút phản ứng nào."
Đáy mắt của Tống Thanh Xuân dâng đầy sương mù.
Tô Chi Niệm ôm chặt cô, cúi khép mí mắt, che lại thần thái xin lỗi nơi đáy mắt, trầm mặc không tiếng động tùy ý cô chỉ trích.
"Suy nghĩ đầu tiên khi em ra khỏi biệt thự của anh, chính là muốn đi tìm anh, thử đi thuyết phục anh, nhưng anh lại không cho em bất kỳ cơ hội mở miệng nào, mặc kệ em và anh đến nơi nào, đều muốn kéo ba theo bên cạnh anh, thậm chí cuối cùng còn nói muốn cưới người khác..."
Nước mắt theo gò má Tống Thanh Xuân, chậm rãi chảy xuôi xuống, ngữ khí cô vốn mềm mại, liền trở nên có chút phẫn hận: "... Tô Chi Niệm, anh có biết không, cho dù em không thể gả cho anh, em cũng không bằng lòng nhìn người phụ nữ khác gả cho anh, em không làm được giống như anh, nhìn người mình thích kết hôn, dù bức điên chính mình, cũng hờ hững lạnh nhạt."
"Anh biết." Tô Chi Niệm lãnh đạm mở miệng.
Anh luô biết anh đang tổn thương em, nhưng mà, đồng thời lúc anh tổn thương em, em đau bao nhiêu, anh liền đau hơn em gấp mười lần.
Thời khắc đen tối nhất trong cuộc đời của anh, gặp gỡ em - ánh sáng rực rỡ nhất, cho tới hôm nay, đã qua hai mươi năm, em vẫn là tồn tại tinh khiết nhất ở trong thế giới của anh, anh thật không muốn nhuộm đen em, cho dù đáy lòng anh giấu một ý nghĩ điên cuồng, rất muốn nhuộm đen em, để cho em ở lại trong địa ngục, hoàn hoàn toàn toàn thuộc về anh.
Đình Đình, em xem, anh rất tàn nhẫn, rất hắc ám?
Trên mặt lạnh nhạt của Tô Chi Niệm, có bi ai nhàn nhạt dâng lên: "... Anh luôn biết, từ nhiều năm trước, vào thời khắc anh biết em là em gái ruột của anh đó, anh liền đã tổn thương em."
"Hiện tại thì sao? Hiện tại anh vẫn muốn tiếp tục tổn thương em sao?" Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm chăm chú, đáy mắt mang theo nước mắt, nổi lên từng sợi khẩn trương.
Anh ôm cô, biết rõ sợ hãi.
Sợ anh lại cự tuyệt lần nữa.
Anh còn đọc được từ trong đáy lòng cô, cô đang tính toán nếu anh cự tuyệt, tiếp theo cô nên dùng phương pháp như thế nào.
Cô đây là mặc cho anh cự tuyệt như thế nào, cũng quyết tâm muốn theo tiết tấu với anh sao?
Kiên trì của cô, cố chấp của cô, quấn quýt làm phiền của cô...
Các loại cảm xúc mãnh liệt, cấp tốc va chạm ở trong lồng ngực của anh, liên tục khuấy động, đầu ngón tay Tô Chi Niệm vuốt ve Tống Thanh Xuân đều run rẩy lên theo, anh nhìn mắt cô chăm chú, gằn từng chữ hỏi: "Tống Thanh Xuân, em biết hiện tại em đang nói cái gì không?"
Ánh mắt Tống Thanh Xuân nhìn lại anh, trong suốt sáng ngời, không có chút xíu chần chờ: "Em biết."
Anh dựa vào thân thể tiếp xúc của cô, có thể đọc được rành mạch rõ ràng ý tưởng chân thật nhất ở trong đáy lòng cô, cho đáp án giống như trên miệng cô.
Như lúc mới quen biết, cô cho anh tín nhiệm sạch sẽ thuần túy không có bất kỳ tạp chất nào, anh trai nói chú là người xấu, chú chính là người xấu.
"Anh biết em phát động bao nhiêu dũng khí, mới làm ra quyết định ở cùng với anh không?"
"Em phấn đấu quên mình dùng dũng khí toàn thân nói với anh, em đến địa ngục cũng anh được không?"
"Nhưng anh lại không nói một tiếng xoay người khóa em ở trong biệt thự, mặc cho em phẫn nộ, phát điên, gào thét, từ đầu đến cuối đều không có cho em chút phản ứng nào."
Đáy mắt của Tống Thanh Xuân dâng đầy sương mù.
Tô Chi Niệm ôm chặt cô, cúi khép mí mắt, che lại thần thái xin lỗi nơi đáy mắt, trầm mặc không tiếng động tùy ý cô chỉ trích.
"Suy nghĩ đầu tiên khi em ra khỏi biệt thự của anh, chính là muốn đi tìm anh, thử đi thuyết phục anh, nhưng anh lại không cho em bất kỳ cơ hội mở miệng nào, mặc kệ em và anh đến nơi nào, đều muốn kéo ba theo bên cạnh anh, thậm chí cuối cùng còn nói muốn cưới người khác..."
Nước mắt theo gò má Tống Thanh Xuân, chậm rãi chảy xuôi xuống, ngữ khí cô vốn mềm mại, liền trở nên có chút phẫn hận: "... Tô Chi Niệm, anh có biết không, cho dù em không thể gả cho anh, em cũng không bằng lòng nhìn người phụ nữ khác gả cho anh, em không làm được giống như anh, nhìn người mình thích kết hôn, dù bức điên chính mình, cũng hờ hững lạnh nhạt."
"Anh biết." Tô Chi Niệm lãnh đạm mở miệng.
Anh luô biết anh đang tổn thương em, nhưng mà, đồng thời lúc anh tổn thương em, em đau bao nhiêu, anh liền đau hơn em gấp mười lần.
Thời khắc đen tối nhất trong cuộc đời của anh, gặp gỡ em - ánh sáng rực rỡ nhất, cho tới hôm nay, đã qua hai mươi năm, em vẫn là tồn tại tinh khiết nhất ở trong thế giới của anh, anh thật không muốn nhuộm đen em, cho dù đáy lòng anh giấu một ý nghĩ điên cuồng, rất muốn nhuộm đen em, để cho em ở lại trong địa ngục, hoàn hoàn toàn toàn thuộc về anh.
Đình Đình, em xem, anh rất tàn nhẫn, rất hắc ám?
Trên mặt lạnh nhạt của Tô Chi Niệm, có bi ai nhàn nhạt dâng lên: "... Anh luôn biết, từ nhiều năm trước, vào thời khắc anh biết em là em gái ruột của anh đó, anh liền đã tổn thương em."
"Hiện tại thì sao? Hiện tại anh vẫn muốn tiếp tục tổn thương em sao?" Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm chăm chú, đáy mắt mang theo nước mắt, nổi lên từng sợi khẩn trương.
Anh ôm cô, biết rõ sợ hãi.
Sợ anh lại cự tuyệt lần nữa.
Anh còn đọc được từ trong đáy lòng cô, cô đang tính toán nếu anh cự tuyệt, tiếp theo cô nên dùng phương pháp như thế nào.
Cô đây là mặc cho anh cự tuyệt như thế nào, cũng quyết tâm muốn theo tiết tấu với anh sao?
Kiên trì của cô, cố chấp của cô, quấn quýt làm phiền của cô...
Các loại cảm xúc mãnh liệt, cấp tốc va chạm ở trong lồng ngực của anh, liên tục khuấy động, đầu ngón tay Tô Chi Niệm vuốt ve Tống Thanh Xuân đều run rẩy lên theo, anh nhìn mắt cô chăm chú, gằn từng chữ hỏi: "Tống Thanh Xuân, em biết hiện tại em đang nói cái gì không?"
Ánh mắt Tống Thanh Xuân nhìn lại anh, trong suốt sáng ngời, không có chút xíu chần chờ: "Em biết."
Anh dựa vào thân thể tiếp xúc của cô, có thể đọc được rành mạch rõ ràng ý tưởng chân thật nhất ở trong đáy lòng cô, cho đáp án giống như trên miệng cô.
Như lúc mới quen biết, cô cho anh tín nhiệm sạch sẽ thuần túy không có bất kỳ tạp chất nào, anh trai nói chú là người xấu, chú chính là người xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.