Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 373: Buổi tối bình an, tôi yêu em (3)
Diệp Phi Dạ
21/09/2016
Editor: May
Cho dù chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, nhưng lại đau khiến cho cô không thể thở nổi một lúc lâu.
Là ảo giác của cô sao? Có phải vừa rồi từng có chuyện gì phát sinh đúng không? Nhưng vì sao cô không có chút xíu ấn tượng?
-
Tô Chi Niệm không lừa Tống Thanh Xuân, hôm nay xí nghiệp Tống thị có hoạt động, anh không thể đi, là thật sự có việc.
Chẳng qua chuyện này không phải chuyện làm ăn sắp xếp từ trước, mà là chuyện tạm thời quyết định trên đường anh lái xe chở Tống Thanh Xuân về nhà vào sáng nay.
Tô Chi Niệm không vào phòng, mà là trực tiếp đi bộ đến cửa hàng ăn sáng gần đó, mua cháo và bánh bao về nhà.
Anh không có khẩu vị, chỉ mua một phần của cô, để ở trong hộp giữ nhiệt, anh sợ cô không biết, dán một tờ giấy ở trên cửa tủ lạnh.
Anh tắm một trận, đổi một thân âu phục mới, soi gương chuyên tâm thắt cravat xong, mới đi ra phòng ngủ.
Trước khi xuống lầu, anh quẹo đến gian phòng của cô, đứng ở mép giường cô đang ngủ say khoảng mười phút, rời đi, xuống lầu, lái xe đi công ty.
Dùng thời gian khoảng hai tiếng, cuối cùng đều xử lý xong văn kiện chưa xử lý chất đống vào lúc trước, sau đó triệu tập tầng cao công ty, mở một cuộc họp dài đến ba tiếng.
Cuộc họp kết thúc, đã là một giờ chiều.
Trình Thanh Thông ôm văn kiện, trên đường đi theo Tô Chi Niệm trở về khu tổng giám đốc, hỏi: "Tô tổng, bữa trưa ngài muốn ăn cái gì? Hôm nay phòng ăn công ty, có làm..."
Trình Thanh Thông nhấn mở IPAD, còn chưa báo tên món ăn, Tô Chi Niệm liền cắt đứt lời nói của cô: "Cô xem rồi gọi đi."
Sau đó anh liền đẩy cửa vào phòng làm việc.
Để đảm bảo chắc chắn, Trình Thanh Thông chọn cho Tô Chi Niệm một ít món ăn anh ăn nhiều lần nhất ở công ty.
Tô Chi Niệm ăn xong cơm trưa, trực tiếp gọi Trình Thanh Thông đi vào thu dọn, ở trước khi cô rời đi, anh mở miệng nói: "Đợi lát nữa tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, cô trực tiếp để văn kiện ở trong phòng làm việc của tôi, buổi tối tôi sẽ tới đây xử lý."
"Vâng, Tô tổng."
Sau khi Trình Thanh Thông rời đi, Tô Chi Niệm dựa vào ghế làm việc ngồi khoảng mười phút, đứng dậy mặc áo khoác, lấy chìa khóa xe, trực tiếp đi cầu thang đến bãi đỗ xe dưới đất.
Tô Chi Niệm lái xe khoảng hơn một giờ tiếng, quẹo vào trong một đồn cảnh sát, anh dừng xe xong, làm đăng ký, sau đó có một cảnh sát trẻ tuổi mang anh vào trong một gian phòng tương đối gần đó.
"Tô tiên sinh, người ngài muốn gặp ở bên trong."
Tô Chi Niệm lạnh nhạt gật đầu một cái, sau đó đẩy cửa ra, đi vào.
Đây là gian phòng tạm giam phạm nhân, ánh sáng không tốt, khiến cho người ta có một loại cảm giác rất âm trầm, cộng thêm không có người tới quét dọn, mùi bên trong cực kỳ khó ngửi.
Anh chàng chuyển phát nhanh cố gắng giết Tống Thanh Xuân ở trong công ty TW, bị còng tay, ngồi ở trên ghế.
Cậu ta chỉ mới vào đây hơn hai mươi ngày, người gầy đi vài vòng, râu ria đều dài ra, xem ra già hơn rất nhiều, chẳng qua trên mặt cậu ta - nơi bị anh đám, hiện tại vết bầm tím cũng chưa hoàn toàn tiêu tán.
Tô Chi Niệm nhìn thoáng qua ghế dựa đối diện anh chàng chuyển phát nhanh, có chút bẩn, anh có chút ghét bỏ nhíu mày, không ngồi, mà là trực tiếp đi đến trước mặt anh chàng chuyển phát nhanh, thẳng đến khi chân anh đã đụng phải chân cậu ta, mới ngừng lại.
Anh nhìn xuống anh chàng chuyển phát nhanh từ trên cao, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cậu là fan của Hạ Quý?"
Có lẽ lần trước anh chàng chuyển phát nhanh bị anh đánh nên hơi sợ, sợ anh động thủ lần nữa, khi nghe được vấn đề của anh, không có bất kỳ do dự gì liền gật mạnh đầu, nói: "Đúng."
Cho dù chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, nhưng lại đau khiến cho cô không thể thở nổi một lúc lâu.
Là ảo giác của cô sao? Có phải vừa rồi từng có chuyện gì phát sinh đúng không? Nhưng vì sao cô không có chút xíu ấn tượng?
-
Tô Chi Niệm không lừa Tống Thanh Xuân, hôm nay xí nghiệp Tống thị có hoạt động, anh không thể đi, là thật sự có việc.
Chẳng qua chuyện này không phải chuyện làm ăn sắp xếp từ trước, mà là chuyện tạm thời quyết định trên đường anh lái xe chở Tống Thanh Xuân về nhà vào sáng nay.
Tô Chi Niệm không vào phòng, mà là trực tiếp đi bộ đến cửa hàng ăn sáng gần đó, mua cháo và bánh bao về nhà.
Anh không có khẩu vị, chỉ mua một phần của cô, để ở trong hộp giữ nhiệt, anh sợ cô không biết, dán một tờ giấy ở trên cửa tủ lạnh.
Anh tắm một trận, đổi một thân âu phục mới, soi gương chuyên tâm thắt cravat xong, mới đi ra phòng ngủ.
Trước khi xuống lầu, anh quẹo đến gian phòng của cô, đứng ở mép giường cô đang ngủ say khoảng mười phút, rời đi, xuống lầu, lái xe đi công ty.
Dùng thời gian khoảng hai tiếng, cuối cùng đều xử lý xong văn kiện chưa xử lý chất đống vào lúc trước, sau đó triệu tập tầng cao công ty, mở một cuộc họp dài đến ba tiếng.
Cuộc họp kết thúc, đã là một giờ chiều.
Trình Thanh Thông ôm văn kiện, trên đường đi theo Tô Chi Niệm trở về khu tổng giám đốc, hỏi: "Tô tổng, bữa trưa ngài muốn ăn cái gì? Hôm nay phòng ăn công ty, có làm..."
Trình Thanh Thông nhấn mở IPAD, còn chưa báo tên món ăn, Tô Chi Niệm liền cắt đứt lời nói của cô: "Cô xem rồi gọi đi."
Sau đó anh liền đẩy cửa vào phòng làm việc.
Để đảm bảo chắc chắn, Trình Thanh Thông chọn cho Tô Chi Niệm một ít món ăn anh ăn nhiều lần nhất ở công ty.
Tô Chi Niệm ăn xong cơm trưa, trực tiếp gọi Trình Thanh Thông đi vào thu dọn, ở trước khi cô rời đi, anh mở miệng nói: "Đợi lát nữa tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, cô trực tiếp để văn kiện ở trong phòng làm việc của tôi, buổi tối tôi sẽ tới đây xử lý."
"Vâng, Tô tổng."
Sau khi Trình Thanh Thông rời đi, Tô Chi Niệm dựa vào ghế làm việc ngồi khoảng mười phút, đứng dậy mặc áo khoác, lấy chìa khóa xe, trực tiếp đi cầu thang đến bãi đỗ xe dưới đất.
Tô Chi Niệm lái xe khoảng hơn một giờ tiếng, quẹo vào trong một đồn cảnh sát, anh dừng xe xong, làm đăng ký, sau đó có một cảnh sát trẻ tuổi mang anh vào trong một gian phòng tương đối gần đó.
"Tô tiên sinh, người ngài muốn gặp ở bên trong."
Tô Chi Niệm lạnh nhạt gật đầu một cái, sau đó đẩy cửa ra, đi vào.
Đây là gian phòng tạm giam phạm nhân, ánh sáng không tốt, khiến cho người ta có một loại cảm giác rất âm trầm, cộng thêm không có người tới quét dọn, mùi bên trong cực kỳ khó ngửi.
Anh chàng chuyển phát nhanh cố gắng giết Tống Thanh Xuân ở trong công ty TW, bị còng tay, ngồi ở trên ghế.
Cậu ta chỉ mới vào đây hơn hai mươi ngày, người gầy đi vài vòng, râu ria đều dài ra, xem ra già hơn rất nhiều, chẳng qua trên mặt cậu ta - nơi bị anh đám, hiện tại vết bầm tím cũng chưa hoàn toàn tiêu tán.
Tô Chi Niệm nhìn thoáng qua ghế dựa đối diện anh chàng chuyển phát nhanh, có chút bẩn, anh có chút ghét bỏ nhíu mày, không ngồi, mà là trực tiếp đi đến trước mặt anh chàng chuyển phát nhanh, thẳng đến khi chân anh đã đụng phải chân cậu ta, mới ngừng lại.
Anh nhìn xuống anh chàng chuyển phát nhanh từ trên cao, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cậu là fan của Hạ Quý?"
Có lẽ lần trước anh chàng chuyển phát nhanh bị anh đánh nên hơi sợ, sợ anh động thủ lần nữa, khi nghe được vấn đề của anh, không có bất kỳ do dự gì liền gật mạnh đầu, nói: "Đúng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.