Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 376: Buổi tối bình an, tôi yêu em (6)
Diệp Phi Dạ
21/09/2016
Editor: May
"Đã biết, anh Khôn, anh yên tâm, lần này cam đoan sẽ thành công... Anh Khôn, em không nói với anh nữa, hiện tại có cơ hội, đại tiểu thư nhà họ Tống giống như muốn ở một mình, chờ tin tốt của tụi em." Sau đó điện thoại liền bị cắt đứt, bên tai Tô Chi Niệm nghe được chỉ còn lại tín hiệu báo bận "tút tút tút".
Tống Thanh Xuân muốn ở một mình, bọn họ chuẩn bị hạ thủ... Nếu cô không xảy ra chuyện gì, tại sao không có nhận điện thoại của anh, là hiện trường hoạt động quá loạn không nghe được tiếng chuông, hay là chế độ im lặng?
Đầu óc Tô Chi Niệm vừa nhanh chóng vận chuyển, vừa lại gọi điện thoại cho Tống Thanh Xuân lần nữa.
Vang khoảng năm tiếng, điện thoại vẫn không được người tiếp nghe.
Tô Chi Niệm nhăn nhăn mi tâm, hiện tại quan trọng nhất là phải tìm một người, trói chặt Tống Thanh Xuân, không nên để cho một mình cô đơn độc chạy loạn... Quan hệ của nhà họ Tần và nhà họ Tống vẫn luôn rất tốt, xí nghiệp Tống thị có hoạt động, Tần Dĩ Nam khẳng định sẽ tới tham gia... Tô Chi Niệm nghĩ tới đây, quyết định nhanh chóng cúp điện thoại, tìm số điện thoại của Tần Dĩ Nam, gọi tới.
Điện thoại của Tần Dĩ Nam vừa vang hai tiếng, liền được tiếp nghe, pha lẫn âm thanh hỗn loạn truyền tới từ trong hội trường, Tô Chi Niệm nghe được một tiếng: "alo..." của anh ta
Anh hoàn toàn không cho anh ta có cơ hội tiếp tục khách sáo, gọn gàng cắt đứt lời nói của anh ta, hỏi: "Gặp Tống Thanh Xuân không?"
"Gặp ..." Lời của Tần Dĩ Nam còn chưa nói xong, liền bị Tô Chi Niệm lần nữa cưỡng ép chặt đứt: "Gặp lúc nào?"
Tần Dĩ Nam nghĩ khoảng ba giây đồng hồ, đáp: "Khoảng mười phút trước..."
"Hiện tại cô ấy có nguy hiểm." Tô Chi Niệm giành lời nói với Tần Dĩ Nam lần thứ ba.
"Hả?" Tần Dĩ Nam bị Tô Chi Niệm ném đến câu nói này, làm cho không hiểu ra sao, sững sờ một lát, mới phản ứng được, tiếp tục hỏi: "Sao anh biết?"
"Anh đừng quản làm sao tôi biết ..." Tô Chi Niệm đáp lại xong hai chữ này, giống như là biết Tần Dĩ Nam tiếp tục muốn hỏi mình cái gì, giành trước tiếp tục mở miệng nói: "... Hiện tại tôi không có thời gian giải thích nhiều với anh, hiện tại chuyện quan trọng nhất của anh là, nhanh chóng đi tìm cô ấy, theo sát cô ấy, nhanh lên một chút!"
Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Dĩ Nam nhìn thấy Tô Chi Niệm dùng nghiêm túc thái độ như vậy nói chuyện với mình, anh bất giác liền nuốt nghi ngờ của mình xuống trong bụng, nghiêm túc đáp: "Được, tôi biết, hiện tại tôi liền đi tìm cô ấy, đợi lát nữa sẽ điện thoại lại cho anh."
-
Tần Dĩ Nam không bịa chuyện, vào mười phút trước, anh thật ở cùng một chỗ với Tống Thanh Xuân.
Lúc đó trong tay Tống Thanh Xuân bưng một ly champagne thêm đá, vừa chào hỏi xong với người ta, quay người liền gặp mặt anh, sau đó bộ dạng của cô liền giống như anh nhìn thấy vào lúc trước, cười tít mắt, dùng ngữ điệu mềm mại hô một tiếng: "Anh Dĩ Nam." với anh
Nếu anh không biết cô thích anh, anh nhất định sẽ rất tự nhiên cười một tiếng với cô, sau đó bước bước chân đi về phía cô.
Thật ra trước khi anh tới hội trường, liền nghĩ tới mình chắc chắn sẽ gặp được cô, chỉ là trong lòng anh vẫn còn chưa làm tốt chuẩn bị đối mặt với cô, liền không có dấu hiệu nào gặp phải cô.
Thế cho nên anh có chút luống cuống nắm ly rượu, đứng tại chỗ nửa phút, cũng không có phản ứng gì, cuối cùng vẫn là cô chân thành bước bước chân, đi đến trước mặt anh, thanh tú xinh xắn lắc lắc tay ở trước mặt anh: "Anh Dĩ Nam, anh phát ngốc gì vậy?"
Phản ứng đầu tiên sau khi anh hoàn hồn, chính là rủ tầm mắt xuống trước, lặng im khoảng mười giây, mới ngẩng đầu, kéo một nụ cười nhạt với cô: "Tống Tống."
"Đã biết, anh Khôn, anh yên tâm, lần này cam đoan sẽ thành công... Anh Khôn, em không nói với anh nữa, hiện tại có cơ hội, đại tiểu thư nhà họ Tống giống như muốn ở một mình, chờ tin tốt của tụi em." Sau đó điện thoại liền bị cắt đứt, bên tai Tô Chi Niệm nghe được chỉ còn lại tín hiệu báo bận "tút tút tút".
Tống Thanh Xuân muốn ở một mình, bọn họ chuẩn bị hạ thủ... Nếu cô không xảy ra chuyện gì, tại sao không có nhận điện thoại của anh, là hiện trường hoạt động quá loạn không nghe được tiếng chuông, hay là chế độ im lặng?
Đầu óc Tô Chi Niệm vừa nhanh chóng vận chuyển, vừa lại gọi điện thoại cho Tống Thanh Xuân lần nữa.
Vang khoảng năm tiếng, điện thoại vẫn không được người tiếp nghe.
Tô Chi Niệm nhăn nhăn mi tâm, hiện tại quan trọng nhất là phải tìm một người, trói chặt Tống Thanh Xuân, không nên để cho một mình cô đơn độc chạy loạn... Quan hệ của nhà họ Tần và nhà họ Tống vẫn luôn rất tốt, xí nghiệp Tống thị có hoạt động, Tần Dĩ Nam khẳng định sẽ tới tham gia... Tô Chi Niệm nghĩ tới đây, quyết định nhanh chóng cúp điện thoại, tìm số điện thoại của Tần Dĩ Nam, gọi tới.
Điện thoại của Tần Dĩ Nam vừa vang hai tiếng, liền được tiếp nghe, pha lẫn âm thanh hỗn loạn truyền tới từ trong hội trường, Tô Chi Niệm nghe được một tiếng: "alo..." của anh ta
Anh hoàn toàn không cho anh ta có cơ hội tiếp tục khách sáo, gọn gàng cắt đứt lời nói của anh ta, hỏi: "Gặp Tống Thanh Xuân không?"
"Gặp ..." Lời của Tần Dĩ Nam còn chưa nói xong, liền bị Tô Chi Niệm lần nữa cưỡng ép chặt đứt: "Gặp lúc nào?"
Tần Dĩ Nam nghĩ khoảng ba giây đồng hồ, đáp: "Khoảng mười phút trước..."
"Hiện tại cô ấy có nguy hiểm." Tô Chi Niệm giành lời nói với Tần Dĩ Nam lần thứ ba.
"Hả?" Tần Dĩ Nam bị Tô Chi Niệm ném đến câu nói này, làm cho không hiểu ra sao, sững sờ một lát, mới phản ứng được, tiếp tục hỏi: "Sao anh biết?"
"Anh đừng quản làm sao tôi biết ..." Tô Chi Niệm đáp lại xong hai chữ này, giống như là biết Tần Dĩ Nam tiếp tục muốn hỏi mình cái gì, giành trước tiếp tục mở miệng nói: "... Hiện tại tôi không có thời gian giải thích nhiều với anh, hiện tại chuyện quan trọng nhất của anh là, nhanh chóng đi tìm cô ấy, theo sát cô ấy, nhanh lên một chút!"
Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Dĩ Nam nhìn thấy Tô Chi Niệm dùng nghiêm túc thái độ như vậy nói chuyện với mình, anh bất giác liền nuốt nghi ngờ của mình xuống trong bụng, nghiêm túc đáp: "Được, tôi biết, hiện tại tôi liền đi tìm cô ấy, đợi lát nữa sẽ điện thoại lại cho anh."
-
Tần Dĩ Nam không bịa chuyện, vào mười phút trước, anh thật ở cùng một chỗ với Tống Thanh Xuân.
Lúc đó trong tay Tống Thanh Xuân bưng một ly champagne thêm đá, vừa chào hỏi xong với người ta, quay người liền gặp mặt anh, sau đó bộ dạng của cô liền giống như anh nhìn thấy vào lúc trước, cười tít mắt, dùng ngữ điệu mềm mại hô một tiếng: "Anh Dĩ Nam." với anh
Nếu anh không biết cô thích anh, anh nhất định sẽ rất tự nhiên cười một tiếng với cô, sau đó bước bước chân đi về phía cô.
Thật ra trước khi anh tới hội trường, liền nghĩ tới mình chắc chắn sẽ gặp được cô, chỉ là trong lòng anh vẫn còn chưa làm tốt chuẩn bị đối mặt với cô, liền không có dấu hiệu nào gặp phải cô.
Thế cho nên anh có chút luống cuống nắm ly rượu, đứng tại chỗ nửa phút, cũng không có phản ứng gì, cuối cùng vẫn là cô chân thành bước bước chân, đi đến trước mặt anh, thanh tú xinh xắn lắc lắc tay ở trước mặt anh: "Anh Dĩ Nam, anh phát ngốc gì vậy?"
Phản ứng đầu tiên sau khi anh hoàn hồn, chính là rủ tầm mắt xuống trước, lặng im khoảng mười giây, mới ngẩng đầu, kéo một nụ cười nhạt với cô: "Tống Tống."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.