Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 690: Càng che giấu càng khắc sâu (10)
Diệp Phi Dạ
06/10/2016
Hoạt động kia không phải "Kim Lăng" làm, là Tô Chi Niệm làm?
Tống Thanh Xuân nghe đến đó, tay đột nhiên liền nắm thành quyền.
"Cũng chính là nói? Tổng tài xí nghiệp Tô thị, vì tặng cho cô ta một sự kinh hỉ, lại có thể không tiếc dùng tài lực lớn như vậy, đều chuẩn bị phần thưởng cho khách đến Kim Lăng dùng cơm vào đêm đó?"
"Đúng vậy, hơn nữa tấm thẻ miễn tiền cơm suốt đời của cô ta, không thể xem như thẻ miễn tiền cơm suốt đời, bởi vì, đối với cô ta mà nói, mặc kệ xài thế nào đều không cần bỏ tiền, nhưng hóa đơn cô ta tiêu phí đều sẽ đưa đến nơi tổng tài xí nghiệp Tô thị ký tên..."
"Nói trắng ra là, tuy cô ta ăn cơm ở Kim Lăng, nhưng sẽ biến thành hóa đơn của anh ta..."
...
Hai nữ phục vụ vào thang máy, Tống Thanh Xuân không nghe được sau đó bọn họ nói cái gì, nhưng những lời cô vừa mới nghe được kia, đủ để cho trong lồng ngực của cô dời sông lấp biển.
Một năm này, cô tiêu phí ở Kim Lăng, thật ra hoàn toàn không phải tính tiền Kim Lăng, mà là tính tiền Tô Chi Niệm?
Cô nhớ được lễ giáng sinh năm ngoái, là cô chủ động đề xuất muốn mời anh ăn cơm, lúc đó cô rất túng quẫn, bởi vì oán trách anh gọi thức ăn hơi nhiều, dưới đáy lòng không khỏi yên lặng mắng anh, thậm chí lúc anh đặc biệt chọn món đắt tiền, cô còn suýt nữa khóc lên.
Lúc đó anh biểu hiện rất bình tĩnh, thậm chí vào lúc tính tiền cuối cùng, cũng không có ý tứ muốn xuất tiền túi, cô còn nói anh không phong độ, không đủ thân sĩ, cho đến cuối cùng cô nhận được thẻ miễn tiền cơm suốt đời kia, tất cả hơi mù trở thành hư không, cô còn rất đắc ý nói với anh, ăn no chưa? Chưa ăn no, tiếp tục gọi!
Hóa ra, lúc đó thẻ miễn cơm suốt đời mà cô tự hào lấy được, chẳng phải là vận khí bản thân cô bạo nổ, mà là anh cho cô vận khí bạo nổ.
Cũng chính là nói, bắt đầu từ giờ khắc cô mời anh ăn cơm, anh vẫn luôn không nghĩ để cho cô tính tiền?
Cảm xúc Tống Thanh Xuân dao động hết sức lợi hại, khiến cho cô cảm giác được hô hấp của mình đều trở nên đặc biệt dồn dập lên, cô lung la lung lay lui về sau hai bước, dựa vào trên vách tường, mới ổn định thân thể có chút nhũn ra của mình.
Trong đầu cô rối thành một nùi, cô tỏ tình, anh cự tuyệt, cô dũng cảm, anh tàn nhẫn, hình ảnh anh đè cô ở trên bàn làm việc châm chọc khiêu khích, cô vì anh thương tâm khổ sở rơi nước mắt vô số lần...
Lời nói cô nghe được từ mẹ Tô, lời nói cô nghe được từ Trình Thanh Thông, còn có lời nói cô vừa nghe được từ trong miệng của nữ phục vụ...
Tống Thanh Xuân cảm thấy đầu óc của mình sắp nổ tung, trong mấy ngày nay, bởi vì quá sợ hãi mà cô cực lực đi kiềm nén đi kháng cự những cảm giác xúc động đó, giờ lại tràn ngập tim cô lần nữa.
Cô là thật rất muốn rất muốn làm cho chính mình tràn ngập khí phách, không muốn lại đi tìm anh nữa, không muốn lại đi phạm tiện nữa ...
Nhưng người đàn ông đó, sao bản lĩnh lại lớn như vậy, mỗi lần sau khi khiến cô lạnh tâm, luôn có thể làm ấm áp tâm cô lại.
Cô là thật rất muốn đè cổ xúc động kia xuống, nhưng mà cả người cô lại không chịu khống chế tông cửa xông ra từ trong phòng rửa tay, chạy về phía thang máy.
Cô muốn đi sân bay, cho dù cô không biết rốt cuộc chính mình đi sân bay phải làm những gì, cho dù cô còn không quyết định tốt chính mình có nên giữ anh lại hay không.
Nhưng cô chính là muốn đi sân bay, cô muốn đi gặp anh, dù chỉ là ở xa xa nhìn bóng lưng rời đi của anh một chút, hoặc là máy bay xông lên bầu trời...
Thang máy đến tầng một bãi đổ xe, Tống Thanh Xuân vọt tới trước xe của mình, lúc vừa mới chuẩn bị tìm chìa khóa xe, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.
Cô tạm thời để chìa khóa xe vào trong lòng bàn tay, cầm điện thoại ra, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi
Tống Thanh Xuân nghe đến đó, tay đột nhiên liền nắm thành quyền.
"Cũng chính là nói? Tổng tài xí nghiệp Tô thị, vì tặng cho cô ta một sự kinh hỉ, lại có thể không tiếc dùng tài lực lớn như vậy, đều chuẩn bị phần thưởng cho khách đến Kim Lăng dùng cơm vào đêm đó?"
"Đúng vậy, hơn nữa tấm thẻ miễn tiền cơm suốt đời của cô ta, không thể xem như thẻ miễn tiền cơm suốt đời, bởi vì, đối với cô ta mà nói, mặc kệ xài thế nào đều không cần bỏ tiền, nhưng hóa đơn cô ta tiêu phí đều sẽ đưa đến nơi tổng tài xí nghiệp Tô thị ký tên..."
"Nói trắng ra là, tuy cô ta ăn cơm ở Kim Lăng, nhưng sẽ biến thành hóa đơn của anh ta..."
...
Hai nữ phục vụ vào thang máy, Tống Thanh Xuân không nghe được sau đó bọn họ nói cái gì, nhưng những lời cô vừa mới nghe được kia, đủ để cho trong lồng ngực của cô dời sông lấp biển.
Một năm này, cô tiêu phí ở Kim Lăng, thật ra hoàn toàn không phải tính tiền Kim Lăng, mà là tính tiền Tô Chi Niệm?
Cô nhớ được lễ giáng sinh năm ngoái, là cô chủ động đề xuất muốn mời anh ăn cơm, lúc đó cô rất túng quẫn, bởi vì oán trách anh gọi thức ăn hơi nhiều, dưới đáy lòng không khỏi yên lặng mắng anh, thậm chí lúc anh đặc biệt chọn món đắt tiền, cô còn suýt nữa khóc lên.
Lúc đó anh biểu hiện rất bình tĩnh, thậm chí vào lúc tính tiền cuối cùng, cũng không có ý tứ muốn xuất tiền túi, cô còn nói anh không phong độ, không đủ thân sĩ, cho đến cuối cùng cô nhận được thẻ miễn tiền cơm suốt đời kia, tất cả hơi mù trở thành hư không, cô còn rất đắc ý nói với anh, ăn no chưa? Chưa ăn no, tiếp tục gọi!
Hóa ra, lúc đó thẻ miễn cơm suốt đời mà cô tự hào lấy được, chẳng phải là vận khí bản thân cô bạo nổ, mà là anh cho cô vận khí bạo nổ.
Cũng chính là nói, bắt đầu từ giờ khắc cô mời anh ăn cơm, anh vẫn luôn không nghĩ để cho cô tính tiền?
Cảm xúc Tống Thanh Xuân dao động hết sức lợi hại, khiến cho cô cảm giác được hô hấp của mình đều trở nên đặc biệt dồn dập lên, cô lung la lung lay lui về sau hai bước, dựa vào trên vách tường, mới ổn định thân thể có chút nhũn ra của mình.
Trong đầu cô rối thành một nùi, cô tỏ tình, anh cự tuyệt, cô dũng cảm, anh tàn nhẫn, hình ảnh anh đè cô ở trên bàn làm việc châm chọc khiêu khích, cô vì anh thương tâm khổ sở rơi nước mắt vô số lần...
Lời nói cô nghe được từ mẹ Tô, lời nói cô nghe được từ Trình Thanh Thông, còn có lời nói cô vừa nghe được từ trong miệng của nữ phục vụ...
Tống Thanh Xuân cảm thấy đầu óc của mình sắp nổ tung, trong mấy ngày nay, bởi vì quá sợ hãi mà cô cực lực đi kiềm nén đi kháng cự những cảm giác xúc động đó, giờ lại tràn ngập tim cô lần nữa.
Cô là thật rất muốn rất muốn làm cho chính mình tràn ngập khí phách, không muốn lại đi tìm anh nữa, không muốn lại đi phạm tiện nữa ...
Nhưng người đàn ông đó, sao bản lĩnh lại lớn như vậy, mỗi lần sau khi khiến cô lạnh tâm, luôn có thể làm ấm áp tâm cô lại.
Cô là thật rất muốn đè cổ xúc động kia xuống, nhưng mà cả người cô lại không chịu khống chế tông cửa xông ra từ trong phòng rửa tay, chạy về phía thang máy.
Cô muốn đi sân bay, cho dù cô không biết rốt cuộc chính mình đi sân bay phải làm những gì, cho dù cô còn không quyết định tốt chính mình có nên giữ anh lại hay không.
Nhưng cô chính là muốn đi sân bay, cô muốn đi gặp anh, dù chỉ là ở xa xa nhìn bóng lưng rời đi của anh một chút, hoặc là máy bay xông lên bầu trời...
Thang máy đến tầng một bãi đổ xe, Tống Thanh Xuân vọt tới trước xe của mình, lúc vừa mới chuẩn bị tìm chìa khóa xe, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.
Cô tạm thời để chìa khóa xe vào trong lòng bàn tay, cầm điện thoại ra, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.