Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 681: Càng che giấu càng khắc sâu (1)
Diệp Phi Dạ
06/10/2016
Thẳng đến ba giờ xế chiều, Tống Thanh Xuân mới thu dọn gần xong.
Tống Mạnh Hoa dựa ở đầu giường đang nghe sách, Tống Thanh Xuân hơi mệt chú, rúc vào trên ghế sofa vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc, cửa phòng bệnh liền bị gõ vang.
"Thanh Xuân..." Tống Mạnh Hoa lấy tai nghe ra, gọi Tống Thanh Xuân một tiếng.
Tống Thanh Xuân "Dạ" một tiếng, đứng dậy, đi mở cửa, không nghĩ đến lại có thể là mẹ của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân bỗng chốc ngây ngẩn, mới nâng nụ cười lên, lễ phép chào hỏi một tiếng: "Dì Tô."
Sau đó Tống Thanh Xuân liền tránh người ra, để cho mẹ Tô Chi Niệm đi vào.
Tống Mạnh Hoa nhìn thấy mẹ của Tô Chi Niệm, lập tức tắt nghe sách trong điện thoại di động đi, ra hiệu Tống Thanh Xuân bưng trà rót nước.
Lúc mẹ Tô Chi Niệm nhận lấy trà nóng Tống Thanh Xuân chuyển tới, còn cười tít mắt tán gẫu hai câu với cô, đều là một ít lời nói khen ngợi cô.
Tống Thanh Xuân cong môi, kiên nhẫn chờ bà nói xong, sau đó liền ngồi trở lại trên ghế sofa, bắt đầu gọt vỏ trái cây giúp bà.
Tống Mạnh Hoa: "Sao hôm nay bà lại tới đây?"
"Tới lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe, thuận tiện tới thăm ông một chút." Lúc mẹ Tô Chi Niệm đáp xong, lại hỏi một câu: "Khi nào thì xuất viện?"
"Ngày mai liền xuất viện, còn không xuất viện, sẽ đều bỏ lỡ lễ cưới của Thanh Xuân..." Ở bệnh viện lâu như vậy, Tống Mạnh Hoa là thật có chút ở đủ, vừa nhắc đến ra viện, có vẻ hơi hưng phấn.
Mẹ Tô mím môi cười, giống như là nghĩ đến cái gì, lấy một hộp gấm từ trong túi xách mang theo bên người ra, đưa cho Tống Mạnh Hoa: "Đây là món quà kết hôn tôi chuẩn bị cho Thanh Xuân."
Tống Mạnh Hoa thay Tống Thanh Xuân mở hộp quà ra, là một cái cái vòng dương chi bạch ngọc, màu sắc trong suốt nhuận bóng, vừa xem liền biết có giá trị không nhỏ.
"Bà tặng món quà quý trọng như vậy làm gì?" Ngữ khí của Tống Mạnh Hoa rõ ràng mang theo một chút trách cứ.
Mẹ Tô cười không lên tiếng.
Tống Mạnh Hoa lại mở miệng hỏi: "Đúng rồi, Chi Niệm đâu? Tôi nhớ Chi Niệm lớn bằng Tống Thừa, cũng đến lúc nên kết hôn..."
Động tác Tống Thanh Xuân gọt vỏ trái cây hơi dừng một chút, sau đó liền nghe thấy mẹ Tô than thở một tiếng: "Aizz, miễn bàn, thúc giục tám trăm lần, sống chết náo không ra một chút động tĩnh."
"Là không tìm được người thích hợp à?" Tống Mạnh Hoa là thật rất thích Tô Chi Niệm, loại thích này là lúc vừa nhìn đến, không có lý do liền rất thật lòng yêu thích, cho nên đặc biệt nhiệt tình bắt đầu giúp đỡ khuyến khích: "Nếu không, tôi giúp Chi Niệm tìm hiểu thử? Phía bên tôi chính là quen biết không ít nhà có thiên kim danh viện bối cảnh không tệ ..."
Mẹ Tô lắc đầu, có chút bất đắc dĩ cự tuyệt : "Thôi đi, tôi đã giúp nó tìm hiểu không biết bao nhiêu người, nó gặp cũng không gặp, ông tìm hiểu cho nó, nó không đi gặp, đây không phải rõ ràng đã đắc tội người ta sao?"
"Chẳng qua..." Mẹ Tô chuyển giọng, lại nói: "... Chi Niệm ngược lại có thích một cô gái..."
"Thật không? Đó là việc tốt mà, tuổi không nhỏ rồi, thích hợp liền nhanh chóng kết hôn đi."
"Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng, nó hoàn toàn không mang cô gái kia về cho tôi xem... Nói tới chuyện này tôi liền tức, nếu như không phải tôi vô tình phát hiện nó có thích một cô gái, đoán chừng nó cũng sẽ luôn giấu tôi... Hiện tại người trẻ tuổi nghĩ như thế nào ấy, thật là không hiểu nổi, tên êm đẹp không lưu, nhất định phải lưu cái gì mà người giấu trong gì gì đó."
Tay Tống Thanh Xuân run lên, mũi đao trượt đến lòng bàn tay, có giọt máu đỏ tươi từ từ tuôn ra.
Tống Mạnh Hoa dựa ở đầu giường đang nghe sách, Tống Thanh Xuân hơi mệt chú, rúc vào trên ghế sofa vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc, cửa phòng bệnh liền bị gõ vang.
"Thanh Xuân..." Tống Mạnh Hoa lấy tai nghe ra, gọi Tống Thanh Xuân một tiếng.
Tống Thanh Xuân "Dạ" một tiếng, đứng dậy, đi mở cửa, không nghĩ đến lại có thể là mẹ của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân bỗng chốc ngây ngẩn, mới nâng nụ cười lên, lễ phép chào hỏi một tiếng: "Dì Tô."
Sau đó Tống Thanh Xuân liền tránh người ra, để cho mẹ Tô Chi Niệm đi vào.
Tống Mạnh Hoa nhìn thấy mẹ của Tô Chi Niệm, lập tức tắt nghe sách trong điện thoại di động đi, ra hiệu Tống Thanh Xuân bưng trà rót nước.
Lúc mẹ Tô Chi Niệm nhận lấy trà nóng Tống Thanh Xuân chuyển tới, còn cười tít mắt tán gẫu hai câu với cô, đều là một ít lời nói khen ngợi cô.
Tống Thanh Xuân cong môi, kiên nhẫn chờ bà nói xong, sau đó liền ngồi trở lại trên ghế sofa, bắt đầu gọt vỏ trái cây giúp bà.
Tống Mạnh Hoa: "Sao hôm nay bà lại tới đây?"
"Tới lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe, thuận tiện tới thăm ông một chút." Lúc mẹ Tô Chi Niệm đáp xong, lại hỏi một câu: "Khi nào thì xuất viện?"
"Ngày mai liền xuất viện, còn không xuất viện, sẽ đều bỏ lỡ lễ cưới của Thanh Xuân..." Ở bệnh viện lâu như vậy, Tống Mạnh Hoa là thật có chút ở đủ, vừa nhắc đến ra viện, có vẻ hơi hưng phấn.
Mẹ Tô mím môi cười, giống như là nghĩ đến cái gì, lấy một hộp gấm từ trong túi xách mang theo bên người ra, đưa cho Tống Mạnh Hoa: "Đây là món quà kết hôn tôi chuẩn bị cho Thanh Xuân."
Tống Mạnh Hoa thay Tống Thanh Xuân mở hộp quà ra, là một cái cái vòng dương chi bạch ngọc, màu sắc trong suốt nhuận bóng, vừa xem liền biết có giá trị không nhỏ.
"Bà tặng món quà quý trọng như vậy làm gì?" Ngữ khí của Tống Mạnh Hoa rõ ràng mang theo một chút trách cứ.
Mẹ Tô cười không lên tiếng.
Tống Mạnh Hoa lại mở miệng hỏi: "Đúng rồi, Chi Niệm đâu? Tôi nhớ Chi Niệm lớn bằng Tống Thừa, cũng đến lúc nên kết hôn..."
Động tác Tống Thanh Xuân gọt vỏ trái cây hơi dừng một chút, sau đó liền nghe thấy mẹ Tô than thở một tiếng: "Aizz, miễn bàn, thúc giục tám trăm lần, sống chết náo không ra một chút động tĩnh."
"Là không tìm được người thích hợp à?" Tống Mạnh Hoa là thật rất thích Tô Chi Niệm, loại thích này là lúc vừa nhìn đến, không có lý do liền rất thật lòng yêu thích, cho nên đặc biệt nhiệt tình bắt đầu giúp đỡ khuyến khích: "Nếu không, tôi giúp Chi Niệm tìm hiểu thử? Phía bên tôi chính là quen biết không ít nhà có thiên kim danh viện bối cảnh không tệ ..."
Mẹ Tô lắc đầu, có chút bất đắc dĩ cự tuyệt : "Thôi đi, tôi đã giúp nó tìm hiểu không biết bao nhiêu người, nó gặp cũng không gặp, ông tìm hiểu cho nó, nó không đi gặp, đây không phải rõ ràng đã đắc tội người ta sao?"
"Chẳng qua..." Mẹ Tô chuyển giọng, lại nói: "... Chi Niệm ngược lại có thích một cô gái..."
"Thật không? Đó là việc tốt mà, tuổi không nhỏ rồi, thích hợp liền nhanh chóng kết hôn đi."
"Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng, nó hoàn toàn không mang cô gái kia về cho tôi xem... Nói tới chuyện này tôi liền tức, nếu như không phải tôi vô tình phát hiện nó có thích một cô gái, đoán chừng nó cũng sẽ luôn giấu tôi... Hiện tại người trẻ tuổi nghĩ như thế nào ấy, thật là không hiểu nổi, tên êm đẹp không lưu, nhất định phải lưu cái gì mà người giấu trong gì gì đó."
Tay Tống Thanh Xuân run lên, mũi đao trượt đến lòng bàn tay, có giọt máu đỏ tươi từ từ tuôn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.