Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 687: Càng che giấu càng khắc sâu (7)
Diệp Phi Dạ
06/10/2016
Có mấy lời, nhanh chóng quay cuồng ở lồng ngực của cô.
Cô rất muốn hỏi anh, có phải lúc trước anh vì cứu tôi, nên bụng bị thương không?
Cô còn muốn hỏi anh, những món quà trong phòng làm việc của anh, rốt cuộc là tặng cho ai?
Cô càng muốn hỏi anh, người giấu ở trong hồi ức trong điện thoại của anh, tại sao lại là tôi?
Cô có rất nhiều rất nhiều nghi hoặc muốn hỏi anh, là nghi hoặc vô hạn xuất hiện ở trong đầu cô vào mấy ngày nay.
Nhưng mà, những lời nói giương nanh múa vuốt kia xoay quanh ở chỗ cổ họng của cô, nhưng làm sao cũng không thể đến trong miệng cô.
Đến cuối cùng, Tống Thanh Xuân liền giống như vừa rồi, nét mặt biểu lộ một nụ cười nhạt, rất nghiêm chỉnh đáp: "Anh cũng vậy, chăm sóc chính mình thật tốt."
Tô Chi Niệm "Ừ" một tiếng.
Cô không thấy rõ mặt anh, không biết có phải là ảo giác của cô không, cô lại có thể nhìn thấy bi thương nồng đậm từ trên bóng lưng của anh.
Tâm cô nhịn không được rầu rĩ co rút đau.
Một giây sau, anh liền chậm rãi quay đầu đi, trên mặt là một mảnh trấn tĩnh, mặt mày thanh nhã lãnh đạm, hoàn toàn không có một chút cô đơn và đau đớn kịch liệt mà cô vừa cảm giác được kia, ngữ khí mở miệng của anh đặc biệt nhẹ nhàng: "Thanh Xuân, hẹn gặp lại."
Bốn chữ đơn giản, khiến cho đáy mắt Tống Thanh Xuân liền nổi lên chua xót, cô nỗ lực nâng khóe môi lên, cười đặc biệt xán lạn.
Cô nói: "Hẹn gặp lại, Tô Chi Niệm."
Sau đó Tống Thanh Xuân liền nhanh chóng đóng cửa xe lại, xách túi, xoay người.
Tống Thanh Xuân bước bước chân đi tới cửa tiểu khu hai bước, mơ hồ nghe thấy bên tai lại truyền tới một tiếng nói nhàn nhạt dễ nghe: "Thanh Xuân."
Là tiếng nói của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân dừng bước chân lại, bất giác liền quay đầu, xe Tô Chi Niệm ở ven đường đã sớm chậm rãi lái đi, chỉ có thể nhìn đèn đỏ đuôi xe lúc sáng lúc tối ở nơi xa xa.
Hóa ra, anh không gọi cô, hóa ra, chỉ là cô nghe nhầm.
Tống Thanh Xuân xoay người lần nữa, vào khoảnh khắc cô giơ chân lên, cất bước rời đi, nước mắt không khắc chế được chảy xuôi xuống.
Cô biết, một tiếng "hẹn gặp lại" vừa rồi kia của anh, không phải "hẹn gặp lại" lễ phép bình thường.
Cô biết, một tiếng "hẹn gặp lại" vừa rồi của anh, là cả đời này đều không gặp lại nữa.
Cô nói, hẹn gặp lại, Tô Chi Niệm, cũng là không gặp lại nữa, Tô Chi Niệm.
Qua đêm nay, qua ngày mai, anh và cô liền phải chia cách ở trong hai quốc gia khác nhau, thế giới vô biên, biển người mênh mông, hai người mất đi duyên phận, thật là cũng không gặp lại nữa.
Tống Thanh Xuân thật cho rằng chính mình sẽ rất bình tĩnh nhịn được đến khi Tô Chi Niệm rời đi, nhưng sau khi cô đi vào tiểu khu, vẫn là bước chân hỗn loạn quẹo vào trong công viên của tiểu khu, bất chấp hình tượng ngồi xổm ở trong trời tuyết, đau khóc thành tiếng.
Tuyết lớn tàn sát bừa bãi, càng bay càng lớn.
-
Sau khi Tô Chi Niệm rời khỏi cửa tiểu khu nhà họ Tống, không về nhà, mà là đi đầu hẻm anh từng gặp gỡ cô vào lúc trước.
Anh ngồi ở trong xe rất lâu, mới tắt lửa xe, xuống xe.
Anh đứng ở đầu hẻm, nút áo gió không cài, ở trong gió mãnh liệt, áo bay kéo về bốn phía.
Anh nhìn thẳng tảng đá hình tròn ở đầu hẻm kia, qua nhiều năm như vậy cũng không dời tảng đá đi, phảng phát như có như không nhìn thấy bộ dáng cô đứng ở chỗ này vào năm đó, liếm kẹo bông đường.
Anh đứng hơn nửa đêm, toàn thân đều bị đông cứng thành lạnh buốt, quần áo và trên đầu bao phủ một tầng tuyết dày, mới trở về đến trên xe, về lại biệt thự.
Anh ngâm tắm nước nóng một chút, không có nghỉ ngơi, lôi vali hành lý ra, liền bắt đầu thu dọn quần áo
Cô rất muốn hỏi anh, có phải lúc trước anh vì cứu tôi, nên bụng bị thương không?
Cô còn muốn hỏi anh, những món quà trong phòng làm việc của anh, rốt cuộc là tặng cho ai?
Cô càng muốn hỏi anh, người giấu ở trong hồi ức trong điện thoại của anh, tại sao lại là tôi?
Cô có rất nhiều rất nhiều nghi hoặc muốn hỏi anh, là nghi hoặc vô hạn xuất hiện ở trong đầu cô vào mấy ngày nay.
Nhưng mà, những lời nói giương nanh múa vuốt kia xoay quanh ở chỗ cổ họng của cô, nhưng làm sao cũng không thể đến trong miệng cô.
Đến cuối cùng, Tống Thanh Xuân liền giống như vừa rồi, nét mặt biểu lộ một nụ cười nhạt, rất nghiêm chỉnh đáp: "Anh cũng vậy, chăm sóc chính mình thật tốt."
Tô Chi Niệm "Ừ" một tiếng.
Cô không thấy rõ mặt anh, không biết có phải là ảo giác của cô không, cô lại có thể nhìn thấy bi thương nồng đậm từ trên bóng lưng của anh.
Tâm cô nhịn không được rầu rĩ co rút đau.
Một giây sau, anh liền chậm rãi quay đầu đi, trên mặt là một mảnh trấn tĩnh, mặt mày thanh nhã lãnh đạm, hoàn toàn không có một chút cô đơn và đau đớn kịch liệt mà cô vừa cảm giác được kia, ngữ khí mở miệng của anh đặc biệt nhẹ nhàng: "Thanh Xuân, hẹn gặp lại."
Bốn chữ đơn giản, khiến cho đáy mắt Tống Thanh Xuân liền nổi lên chua xót, cô nỗ lực nâng khóe môi lên, cười đặc biệt xán lạn.
Cô nói: "Hẹn gặp lại, Tô Chi Niệm."
Sau đó Tống Thanh Xuân liền nhanh chóng đóng cửa xe lại, xách túi, xoay người.
Tống Thanh Xuân bước bước chân đi tới cửa tiểu khu hai bước, mơ hồ nghe thấy bên tai lại truyền tới một tiếng nói nhàn nhạt dễ nghe: "Thanh Xuân."
Là tiếng nói của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân dừng bước chân lại, bất giác liền quay đầu, xe Tô Chi Niệm ở ven đường đã sớm chậm rãi lái đi, chỉ có thể nhìn đèn đỏ đuôi xe lúc sáng lúc tối ở nơi xa xa.
Hóa ra, anh không gọi cô, hóa ra, chỉ là cô nghe nhầm.
Tống Thanh Xuân xoay người lần nữa, vào khoảnh khắc cô giơ chân lên, cất bước rời đi, nước mắt không khắc chế được chảy xuôi xuống.
Cô biết, một tiếng "hẹn gặp lại" vừa rồi kia của anh, không phải "hẹn gặp lại" lễ phép bình thường.
Cô biết, một tiếng "hẹn gặp lại" vừa rồi của anh, là cả đời này đều không gặp lại nữa.
Cô nói, hẹn gặp lại, Tô Chi Niệm, cũng là không gặp lại nữa, Tô Chi Niệm.
Qua đêm nay, qua ngày mai, anh và cô liền phải chia cách ở trong hai quốc gia khác nhau, thế giới vô biên, biển người mênh mông, hai người mất đi duyên phận, thật là cũng không gặp lại nữa.
Tống Thanh Xuân thật cho rằng chính mình sẽ rất bình tĩnh nhịn được đến khi Tô Chi Niệm rời đi, nhưng sau khi cô đi vào tiểu khu, vẫn là bước chân hỗn loạn quẹo vào trong công viên của tiểu khu, bất chấp hình tượng ngồi xổm ở trong trời tuyết, đau khóc thành tiếng.
Tuyết lớn tàn sát bừa bãi, càng bay càng lớn.
-
Sau khi Tô Chi Niệm rời khỏi cửa tiểu khu nhà họ Tống, không về nhà, mà là đi đầu hẻm anh từng gặp gỡ cô vào lúc trước.
Anh ngồi ở trong xe rất lâu, mới tắt lửa xe, xuống xe.
Anh đứng ở đầu hẻm, nút áo gió không cài, ở trong gió mãnh liệt, áo bay kéo về bốn phía.
Anh nhìn thẳng tảng đá hình tròn ở đầu hẻm kia, qua nhiều năm như vậy cũng không dời tảng đá đi, phảng phát như có như không nhìn thấy bộ dáng cô đứng ở chỗ này vào năm đó, liếm kẹo bông đường.
Anh đứng hơn nửa đêm, toàn thân đều bị đông cứng thành lạnh buốt, quần áo và trên đầu bao phủ một tầng tuyết dày, mới trở về đến trên xe, về lại biệt thự.
Anh ngâm tắm nước nóng một chút, không có nghỉ ngơi, lôi vali hành lý ra, liền bắt đầu thu dọn quần áo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.