Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 35: Chúng ta đã từng(5)
Diệp Phi Dạ
22/07/2016
Editor: Xiu Xiu
“Hôm nay là mùng một, trước bảy giờ tối, nhất định phải đến!”
Tô Chi Niệm nói xong câu đó, cũng không cho Tống Thanh Xuân bất kỳ cơ hội nào để mở miệng, liền lưu loát cắt đứt điện thoại.
Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, đại não của cô có chút chậm chạp, nghe tiếng di động “tút, tút, tút...” một lúc cũng chưa phản ứng kịp là ai gọi đến, mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng chuông tin nhắn liên tục, cô mới đưa di động đến trước mặt mình, là số điện thoại vừa gọi đến gửi đến hai tin nhắn liên tiếp.
Tin thứ nhất là sáu chữ số.
Tin thứ hai là hai chữ: “Mật mã.”
Nội dung tin nhắn giống như cuộc điện thoại vừa rồi, đi thẳng vào trọng điểm, đơn giản ngắn gọn.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm tin nhắn vài giây, mới như là nhớ tới cái gì, nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, là ngày mùng một tháng 12, ngày bắt đầu thời kỳ cô ở nhà anh trong hợp đồng kia.
Lúc này mới chỉ khoảng 7 giờ sáng, Tống Thanh Xuân lại bởi vì cuộc điện thoại vừa rồi của Tô Chi NIệm, mà hoàn toàn tỉnh ngủ.
Đến 7 giờ tối, vẫn còn 12 tiếng nữa, nhưng trong lòng cô đã giăng đầy bất an.
Cô vốn tưởng rằng, lúc cô đồng ý với anh, cũng là cô đã chuẩn bị thật tốt, nhưng khi ngày này thật sự đến, cô mới phát hiện, cô vẫn cực kỳ kháng cự và bài xích...
Cả buổi sáng, cô đều có vẻ không yên lòng, lúc ăn cơm trưa, cũng hay mất hồn, tay trực tiếp cho vào trong bát canh, may mà nước canh đã nguội được một lúc, không nóng như lúc mới đun.
Ăn xong cơm trưa, cô đi vào phòng mình thu dọn đồ đạc, cô vốn chỉ nghĩ là mang theo chút hành lý đơn giản, nhưng lúc thật sự thu dọn cô mới nhận ra, cho dù là đơn giản, nhưng cũng để đầy cả một vali.
Thu dọn xong, đã là ba giờ chiều, còn bốn tiếng nữa, Tống gia cách nhà Tô Chi Niệm không ca, cô cũng không sốt ruột ra cửa.
Tống Thanh Xuân vì muốn giảm bớt sự bất an trong lòng, cố ý tìm một chương trình tivi để xem.
Gần đây ti vi có một bộ phim đang hot, nữ chính là Kiều An Hảo, trên mạng đánh giá rất cao, nhưng trong đầu cố nghĩ đến đầu là chuyện buổi tối phải ở cùng một phòng với Tô Chi Niệm, cho nên không nhập tâm xem phim được, sau cùng chỉ đơn giản là ném điện thoại sang một bên, nhìn chằm chằm ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
Có là là do gần đây hay gặp Tô Chi Niệm, cũng có lẽ là do tối qua nằm mơ thấy chuyện xảy ra trước đây, Tống Thanh Xuân đi tới đi lui, trong đầu lại từ từ nhớ về khoảng thời gian trước.
.... nguồn :
Cô nhớ rất rõ ràng, ngày nào đó là cô lên cấp ba, hôm sau là khai giảng.
Ngày nào đó mưa mùa hè rất lớn, buổi sáng cô ra khỏi cửa không mang theo ô, lúc trở về đến nhà đã ướt sũng.
Cô cho rằng mình đẩy cửa ra, cũng sẽ như trước đây, thế nhưng đổi lấy lại là tiếng trách cứ đau lòng của ba: “Thế nào gặp mưa mà không biết gọi điện để lái xe đến đón sao?”
Ngày nào đó, cô đẩy cửa ra, nhìn thấy nhà cửa có chút hỗn loạn, không ít người đang bận rộn thu dọn căn phòng bên cạnh phòng ngủ của cô, mọi người đều không ngừng đem giường cũ, bàn học, tủ quần áo ra bên ngoài, sau đó thay đồ mới vào.
Cô buồn bực hô vài tiếng “Tôi đã trở về.” Cũng không có ai phản ứng lại, sau đó cô tự mình mặc quần áo ướt nhẹp chạy lên lầu, đi qua mặt ba liền bị quản gia ngạc nhiên kéo cô về phòng ngủ đi tắm nước nóng.
“Hôm nay là mùng một, trước bảy giờ tối, nhất định phải đến!”
Tô Chi Niệm nói xong câu đó, cũng không cho Tống Thanh Xuân bất kỳ cơ hội nào để mở miệng, liền lưu loát cắt đứt điện thoại.
Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, đại não của cô có chút chậm chạp, nghe tiếng di động “tút, tút, tút...” một lúc cũng chưa phản ứng kịp là ai gọi đến, mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng chuông tin nhắn liên tục, cô mới đưa di động đến trước mặt mình, là số điện thoại vừa gọi đến gửi đến hai tin nhắn liên tiếp.
Tin thứ nhất là sáu chữ số.
Tin thứ hai là hai chữ: “Mật mã.”
Nội dung tin nhắn giống như cuộc điện thoại vừa rồi, đi thẳng vào trọng điểm, đơn giản ngắn gọn.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm tin nhắn vài giây, mới như là nhớ tới cái gì, nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, là ngày mùng một tháng 12, ngày bắt đầu thời kỳ cô ở nhà anh trong hợp đồng kia.
Lúc này mới chỉ khoảng 7 giờ sáng, Tống Thanh Xuân lại bởi vì cuộc điện thoại vừa rồi của Tô Chi NIệm, mà hoàn toàn tỉnh ngủ.
Đến 7 giờ tối, vẫn còn 12 tiếng nữa, nhưng trong lòng cô đã giăng đầy bất an.
Cô vốn tưởng rằng, lúc cô đồng ý với anh, cũng là cô đã chuẩn bị thật tốt, nhưng khi ngày này thật sự đến, cô mới phát hiện, cô vẫn cực kỳ kháng cự và bài xích...
Cả buổi sáng, cô đều có vẻ không yên lòng, lúc ăn cơm trưa, cũng hay mất hồn, tay trực tiếp cho vào trong bát canh, may mà nước canh đã nguội được một lúc, không nóng như lúc mới đun.
Ăn xong cơm trưa, cô đi vào phòng mình thu dọn đồ đạc, cô vốn chỉ nghĩ là mang theo chút hành lý đơn giản, nhưng lúc thật sự thu dọn cô mới nhận ra, cho dù là đơn giản, nhưng cũng để đầy cả một vali.
Thu dọn xong, đã là ba giờ chiều, còn bốn tiếng nữa, Tống gia cách nhà Tô Chi Niệm không ca, cô cũng không sốt ruột ra cửa.
Tống Thanh Xuân vì muốn giảm bớt sự bất an trong lòng, cố ý tìm một chương trình tivi để xem.
Gần đây ti vi có một bộ phim đang hot, nữ chính là Kiều An Hảo, trên mạng đánh giá rất cao, nhưng trong đầu cố nghĩ đến đầu là chuyện buổi tối phải ở cùng một phòng với Tô Chi Niệm, cho nên không nhập tâm xem phim được, sau cùng chỉ đơn giản là ném điện thoại sang một bên, nhìn chằm chằm ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
Có là là do gần đây hay gặp Tô Chi Niệm, cũng có lẽ là do tối qua nằm mơ thấy chuyện xảy ra trước đây, Tống Thanh Xuân đi tới đi lui, trong đầu lại từ từ nhớ về khoảng thời gian trước.
.... nguồn :
Cô nhớ rất rõ ràng, ngày nào đó là cô lên cấp ba, hôm sau là khai giảng.
Ngày nào đó mưa mùa hè rất lớn, buổi sáng cô ra khỏi cửa không mang theo ô, lúc trở về đến nhà đã ướt sũng.
Cô cho rằng mình đẩy cửa ra, cũng sẽ như trước đây, thế nhưng đổi lấy lại là tiếng trách cứ đau lòng của ba: “Thế nào gặp mưa mà không biết gọi điện để lái xe đến đón sao?”
Ngày nào đó, cô đẩy cửa ra, nhìn thấy nhà cửa có chút hỗn loạn, không ít người đang bận rộn thu dọn căn phòng bên cạnh phòng ngủ của cô, mọi người đều không ngừng đem giường cũ, bàn học, tủ quần áo ra bên ngoài, sau đó thay đồ mới vào.
Cô buồn bực hô vài tiếng “Tôi đã trở về.” Cũng không có ai phản ứng lại, sau đó cô tự mình mặc quần áo ướt nhẹp chạy lên lầu, đi qua mặt ba liền bị quản gia ngạc nhiên kéo cô về phòng ngủ đi tắm nước nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.