Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 446: chương 446
Diệp Phi Dạ
26/06/2018
Editor: May
Tống Thanh Xuân ngửa đầu đối diện với Tô Chi Niệm vài giây, mới đột nhiên phản ứng được chính mình còn đang ngồi ở trong vũng nước
Trên mặt cô nhất thời trở nên đỏ rực, có chút ngại ngùng hơi cúi đầu, sau đó liền chống đất, bò dậy từ dưới đất.
Chân bị ngã rất đau, lúc cô đứng một nửa, chân mềm nhũn, người lại suýt nữa ngã lại trên đất.
May mắn Tô Chi Niệm đứng một bên, tay mắt lanh lẹ đưa tay ra, giữ cánh tay cô, chậm rãi đỡ cô đứng vững.
"Cám ơn." Tống Thanh Xuân ngẩng đầu, nhìn Tô Chi Niệm một cái.
Tô Chi Niệm không lên tiếng, thấy cô đứng vững, tay liền buông cánh tay dìu đỡ cô ra, anh vốn muốn hỏi cô một câu "Muốn đi bệnh viện nhìn xem vết thương không", nhưng lời nói đến bờ môi, lại bị anh hung bạo đổi thành một câu nhạt nhẽo "Em tìm tôi?"
Tống Thanh Xuân trước là "Hả?" một tiếng, sau đó giống như là nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên tỉnh ngộ "à" một tiếng, vội vàng cầm túi xách trong tay đưa đến trước mặt.
Còn tốt... Lúc Phương Nhu gói túi, có bọc một túi trong suốt bên ngoài quần áo, không có làm dơ.
Tống Thanh Xuân thầm thở phào nhẹ nhõm, cầm quần áo Tô Chi Niệm đưa tới: "Đây là quần áo anh để quên ở nhà tôi, ba tôi nói anh chưa đi xa, bảo tôi nhanh chóng đuổi theo anh..."
"À." Tô Chi Niệm đáp lại một tiếng rất nhẹ, nhìn chằm chằm túi xách trong tay Tống Thanh Xuân một lát, giống như là đang do dự cái gì, động tác chậm rãi đưa tay ra, nắm chặt túi.
Đầu ngón tay anh đúng lúc đụng tới đầu ngón tay của cô, cô cảm giác được một cổ nhiệt độ rất nóng, trực tiếp chui từ ngón tay mình vào đáy lòng.
Nhiệt độ này giống như có chút không đúng...
Tống Thanh Xuân nhăn mi tâm lại, vốn nên phải thu tay nhưng lại tận lực dừng lại một chút, sau đó mới nhận ra, Tô Chi Niệm giống như là đang phát sốt.
"Anh..." Giống như khi cô ở trong nhà anh, cô theo thói quen liền ngẩng đầu, muốn hỏi anh một câu, anh phát sốt?
Nhưng vừa nói một chữ, cô liền nghĩ anh và cô giống như không có bất kỳ quan hệ nào, những quan tâm này, giống như cũng không có cần thiết nữa ...
Tống Thanh Xuân nghĩ dưới đáy lòng một lát, rút tay trở về, hờ hững và cứng ngắc sửa miệng nói với anh: "... Nếu anh không có chuyện gì, tôi liền đi trước."
Cô mới vừa đụng chạm đầu ngón tay với anh, khiến cho anh có thể đọc rõ ràng được ý nghĩ đáy lòng cô.
Hóa ra, thật như anh nghĩ, ở trong đáy lòng cô, anh đã là một người không quen biết ...
Ánh mắt Tô Chi Niệm hơi ảm đạm một chút, sau đó liền rủ tầm mắt xuống, không tiếng động mím môi một chút, nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Được."
"Vậy..." Anh giống như sốt rất nghiêm trọng, thật không có chuyện gì chứ? Hơn nữa hiện tại, nhìn sắc mặt của anh rất tái nhợt, không có chút xíu huyết sắc, không cần đi bệnh viện sao?
Tống Thanh Xuân nghĩ đến lúc mình ở trong nhà Tô Chi Niệm, anh sinh bệnh hoặc là bị thương, đều là hình ảnh anh một mình trốn đi... Có phải chờ sau khi anh về nhà, sẽ giống như trước, nhốt mình ở trong phòng, một thân một mình liếm đau xót?
Đáy lòng Tống Thanh Xuân rầu rĩ đau đớn hai cái, cô cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nhẹ giọng tiếp lời vừa mới nói: "... Gặp lại sau."
"Ừ, gặp lại sau." Ngữ khí Tô Chi Niệm bình thản đáp lại, đứng ở chỗ cũ không động.
Tống Thanh Xuân lưu lại một lát, cuối cùng vẫn là nâng chân lên, chỉ là cô đi còn chưa được hai bước, thân thể Tô Chi Niệm đứng trước mặt nhẹ nhàng lắc lư, bỗng chốc liền té ngã tới trong lòng cô.
Tống Thanh Xuân ngửa đầu đối diện với Tô Chi Niệm vài giây, mới đột nhiên phản ứng được chính mình còn đang ngồi ở trong vũng nước
Trên mặt cô nhất thời trở nên đỏ rực, có chút ngại ngùng hơi cúi đầu, sau đó liền chống đất, bò dậy từ dưới đất.
Chân bị ngã rất đau, lúc cô đứng một nửa, chân mềm nhũn, người lại suýt nữa ngã lại trên đất.
May mắn Tô Chi Niệm đứng một bên, tay mắt lanh lẹ đưa tay ra, giữ cánh tay cô, chậm rãi đỡ cô đứng vững.
"Cám ơn." Tống Thanh Xuân ngẩng đầu, nhìn Tô Chi Niệm một cái.
Tô Chi Niệm không lên tiếng, thấy cô đứng vững, tay liền buông cánh tay dìu đỡ cô ra, anh vốn muốn hỏi cô một câu "Muốn đi bệnh viện nhìn xem vết thương không", nhưng lời nói đến bờ môi, lại bị anh hung bạo đổi thành một câu nhạt nhẽo "Em tìm tôi?"
Tống Thanh Xuân trước là "Hả?" một tiếng, sau đó giống như là nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên tỉnh ngộ "à" một tiếng, vội vàng cầm túi xách trong tay đưa đến trước mặt.
Còn tốt... Lúc Phương Nhu gói túi, có bọc một túi trong suốt bên ngoài quần áo, không có làm dơ.
Tống Thanh Xuân thầm thở phào nhẹ nhõm, cầm quần áo Tô Chi Niệm đưa tới: "Đây là quần áo anh để quên ở nhà tôi, ba tôi nói anh chưa đi xa, bảo tôi nhanh chóng đuổi theo anh..."
"À." Tô Chi Niệm đáp lại một tiếng rất nhẹ, nhìn chằm chằm túi xách trong tay Tống Thanh Xuân một lát, giống như là đang do dự cái gì, động tác chậm rãi đưa tay ra, nắm chặt túi.
Đầu ngón tay anh đúng lúc đụng tới đầu ngón tay của cô, cô cảm giác được một cổ nhiệt độ rất nóng, trực tiếp chui từ ngón tay mình vào đáy lòng.
Nhiệt độ này giống như có chút không đúng...
Tống Thanh Xuân nhăn mi tâm lại, vốn nên phải thu tay nhưng lại tận lực dừng lại một chút, sau đó mới nhận ra, Tô Chi Niệm giống như là đang phát sốt.
"Anh..." Giống như khi cô ở trong nhà anh, cô theo thói quen liền ngẩng đầu, muốn hỏi anh một câu, anh phát sốt?
Nhưng vừa nói một chữ, cô liền nghĩ anh và cô giống như không có bất kỳ quan hệ nào, những quan tâm này, giống như cũng không có cần thiết nữa ...
Tống Thanh Xuân nghĩ dưới đáy lòng một lát, rút tay trở về, hờ hững và cứng ngắc sửa miệng nói với anh: "... Nếu anh không có chuyện gì, tôi liền đi trước."
Cô mới vừa đụng chạm đầu ngón tay với anh, khiến cho anh có thể đọc rõ ràng được ý nghĩ đáy lòng cô.
Hóa ra, thật như anh nghĩ, ở trong đáy lòng cô, anh đã là một người không quen biết ...
Ánh mắt Tô Chi Niệm hơi ảm đạm một chút, sau đó liền rủ tầm mắt xuống, không tiếng động mím môi một chút, nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Được."
"Vậy..." Anh giống như sốt rất nghiêm trọng, thật không có chuyện gì chứ? Hơn nữa hiện tại, nhìn sắc mặt của anh rất tái nhợt, không có chút xíu huyết sắc, không cần đi bệnh viện sao?
Tống Thanh Xuân nghĩ đến lúc mình ở trong nhà Tô Chi Niệm, anh sinh bệnh hoặc là bị thương, đều là hình ảnh anh một mình trốn đi... Có phải chờ sau khi anh về nhà, sẽ giống như trước, nhốt mình ở trong phòng, một thân một mình liếm đau xót?
Đáy lòng Tống Thanh Xuân rầu rĩ đau đớn hai cái, cô cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nhẹ giọng tiếp lời vừa mới nói: "... Gặp lại sau."
"Ừ, gặp lại sau." Ngữ khí Tô Chi Niệm bình thản đáp lại, đứng ở chỗ cũ không động.
Tống Thanh Xuân lưu lại một lát, cuối cùng vẫn là nâng chân lên, chỉ là cô đi còn chưa được hai bước, thân thể Tô Chi Niệm đứng trước mặt nhẹ nhàng lắc lư, bỗng chốc liền té ngã tới trong lòng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.