Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 451: chương 451
Diệp Phi Dạ
26/06/2018
Editor: May
Lúc Tống Thanh Xuân tỉnh lại, đã là buổi trưa.
Thời điểm cô đứng lên từ trên giường, mới ý thức được mình vốn nằm sấp ở mép giường, nhưng giờ lại nằm ở trên giường.
Mà trong phòng ngủ vắng vẻ trống không, chỉ có một mình cô, không biết Tô Chi Niệm đã đi nơi nào.
Lúc cô xuống giường, chú ý tới trên đầu gối của mình dán băng gạc, băng gạc đã bị cô ngủ cọ mở viền lên, đúng lúc cô có thể nhìn thấy vết thương té ngã đã được xử lý qua.
Trong biệt thự của Tô Chi Niệm, chỉ có hai người anh và cô, cho nên... vết thương này là anh xử lý cho cô sao?
Tống Thanh Xuân ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm băng gạc chỗ đầu gối, nơi ngực trái mềm mại nhất nổi lên một cổ ấm áp kỳ lạ, khiến cho khóe môi cô cũng nhịn không được tăng lên một chút.
Khiến cho cô mơ hồ cảm giác giống như thời gian quay ngược, trở lại thời khắc tốt đẹp lúc cô sống chung ở trong biệt thự của anh.
Trong lúc Tống Thanh Xuân đang ngây người, cửa phòng ngủ phía sau đột nhiên bị đẩy ra, cô chợt quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt Tô Chi Niệm hờ hững đi vào.
Tống Thanh Xuân theo bản năng đứng lên, có lẽ là bởi vì vừa tỉnh ngủ, trong đầu cũng không có nghĩ quá nhiều, trực tiếp buột miệng hỏi ra một câu: "Hết sốt chưa?"
Ngữ khí của cô tự nhiên giống như là đoạn thời gian cô từng chung sống hòa hợp với anh trong biệt thự này, không có bất kỳ xa lạ và lễ phép nào... Giống như quãng thời gian này anh và cô chưa từng chia lìa, cũng chưa từng không xa nhau...
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân trầm mặc vài giây, mới nhẹ nhàng gật đầu một cái, không có lên tiếng.
Tống Thanh Xuân ngược lại tự nhiên đi đến trước mặt anh, giơ tay lên trán no đủ của anh.
Lòng bàn tay mềm mại của cô đụng chạm đến da thịt anh rất tự nhiên, tay anh bất giác liền nắm thành quyền.
Sau khi anh xuống lầu vào sáng sớm, cũng không đi lên nữa.
Rời khỏi không khí ấm áp trong phòng ngủ, lý trí cũng dần dần trở về đầu óc của anh.
Anh yên tĩnh ngồi ở ghế sofa trên lầu cho tới trưa, nghĩ đến rõ ràng giữa anh và cô đã kết thúc hoàn toàn, sao phút chốc lại dây dưa một chỗ rồi?
Giống như có một loại chú định ở trong tối tăm...
Lúc cô rời giường, anh nghe thấy âm thanh, sau đó liền đứng dậy lên lầu, anh đứng ở cửa, dưới đáy lòng sắp xếp lời nói muốn cô rời đi rất lâu, nhưng đẩy cửa ra, nhìn thấy lại là hình ảnh giống như mộng ảo.
Ánh mặt trời yên tĩnh ngoài cửa sổ, cô thấp hơn anh một cái đầu, đáy mắt tinh khiết là quan tâm chân thành, anh có thể cảm giác được đáy lòng cô đang nghiêm túc cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh, tốt đẹp như vậy, thật rất muốn cho cô chìm đắm ở trong đó... Những lời nói đã đánh nháp tốt kia quấn quanh trên bờ môi, nhưng lại không thể nói nên lời.
Tống Thanh Xuân không biết đáy lòng Tô Chi Niệm đang suy nghĩ gì, tay cô đặt ở trên trán của anh yên tĩnh khoảng một phút, mới thu trở về.
Cô liếc mắt về phía anh: "Sáng sớm không sốt, nhưng hiện tại nhiệt độ giống như lại có chút hơi cao, tối hôm qua lúc bác sĩ Hạ tới có đưa thuốc cho anh, anh phải dùng đúng giờ..."
Tống Thanh Xuân nói, liền xoay người đi đến trước tủ đầu giường, lần lượt nhìn những bình bình lọ lọ kia một lần, sau đó giơ lên nói với Tô Chi Niệm: "Cái bình trắng này uống hai viên, đây là thuốc hạ sốt, bác sĩ Hạ nói uống bốn viên, còn có cái này là một viên..."
"Hình như có chút phiền toái... Sao anh còn chưa uống đi?" Tống Thanh Xuân nghiêng đầu hỏi Tô Chi Niệm một câu, liền dựa theo lời mình mới nói đếm viên thuốc ở lòng bàn tay, sau đó đứng dậy đi đến trước bàn trà, rót một ly nước.
Lúc Tống Thanh Xuân tỉnh lại, đã là buổi trưa.
Thời điểm cô đứng lên từ trên giường, mới ý thức được mình vốn nằm sấp ở mép giường, nhưng giờ lại nằm ở trên giường.
Mà trong phòng ngủ vắng vẻ trống không, chỉ có một mình cô, không biết Tô Chi Niệm đã đi nơi nào.
Lúc cô xuống giường, chú ý tới trên đầu gối của mình dán băng gạc, băng gạc đã bị cô ngủ cọ mở viền lên, đúng lúc cô có thể nhìn thấy vết thương té ngã đã được xử lý qua.
Trong biệt thự của Tô Chi Niệm, chỉ có hai người anh và cô, cho nên... vết thương này là anh xử lý cho cô sao?
Tống Thanh Xuân ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm băng gạc chỗ đầu gối, nơi ngực trái mềm mại nhất nổi lên một cổ ấm áp kỳ lạ, khiến cho khóe môi cô cũng nhịn không được tăng lên một chút.
Khiến cho cô mơ hồ cảm giác giống như thời gian quay ngược, trở lại thời khắc tốt đẹp lúc cô sống chung ở trong biệt thự của anh.
Trong lúc Tống Thanh Xuân đang ngây người, cửa phòng ngủ phía sau đột nhiên bị đẩy ra, cô chợt quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt Tô Chi Niệm hờ hững đi vào.
Tống Thanh Xuân theo bản năng đứng lên, có lẽ là bởi vì vừa tỉnh ngủ, trong đầu cũng không có nghĩ quá nhiều, trực tiếp buột miệng hỏi ra một câu: "Hết sốt chưa?"
Ngữ khí của cô tự nhiên giống như là đoạn thời gian cô từng chung sống hòa hợp với anh trong biệt thự này, không có bất kỳ xa lạ và lễ phép nào... Giống như quãng thời gian này anh và cô chưa từng chia lìa, cũng chưa từng không xa nhau...
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân trầm mặc vài giây, mới nhẹ nhàng gật đầu một cái, không có lên tiếng.
Tống Thanh Xuân ngược lại tự nhiên đi đến trước mặt anh, giơ tay lên trán no đủ của anh.
Lòng bàn tay mềm mại của cô đụng chạm đến da thịt anh rất tự nhiên, tay anh bất giác liền nắm thành quyền.
Sau khi anh xuống lầu vào sáng sớm, cũng không đi lên nữa.
Rời khỏi không khí ấm áp trong phòng ngủ, lý trí cũng dần dần trở về đầu óc của anh.
Anh yên tĩnh ngồi ở ghế sofa trên lầu cho tới trưa, nghĩ đến rõ ràng giữa anh và cô đã kết thúc hoàn toàn, sao phút chốc lại dây dưa một chỗ rồi?
Giống như có một loại chú định ở trong tối tăm...
Lúc cô rời giường, anh nghe thấy âm thanh, sau đó liền đứng dậy lên lầu, anh đứng ở cửa, dưới đáy lòng sắp xếp lời nói muốn cô rời đi rất lâu, nhưng đẩy cửa ra, nhìn thấy lại là hình ảnh giống như mộng ảo.
Ánh mặt trời yên tĩnh ngoài cửa sổ, cô thấp hơn anh một cái đầu, đáy mắt tinh khiết là quan tâm chân thành, anh có thể cảm giác được đáy lòng cô đang nghiêm túc cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh, tốt đẹp như vậy, thật rất muốn cho cô chìm đắm ở trong đó... Những lời nói đã đánh nháp tốt kia quấn quanh trên bờ môi, nhưng lại không thể nói nên lời.
Tống Thanh Xuân không biết đáy lòng Tô Chi Niệm đang suy nghĩ gì, tay cô đặt ở trên trán của anh yên tĩnh khoảng một phút, mới thu trở về.
Cô liếc mắt về phía anh: "Sáng sớm không sốt, nhưng hiện tại nhiệt độ giống như lại có chút hơi cao, tối hôm qua lúc bác sĩ Hạ tới có đưa thuốc cho anh, anh phải dùng đúng giờ..."
Tống Thanh Xuân nói, liền xoay người đi đến trước tủ đầu giường, lần lượt nhìn những bình bình lọ lọ kia một lần, sau đó giơ lên nói với Tô Chi Niệm: "Cái bình trắng này uống hai viên, đây là thuốc hạ sốt, bác sĩ Hạ nói uống bốn viên, còn có cái này là một viên..."
"Hình như có chút phiền toái... Sao anh còn chưa uống đi?" Tống Thanh Xuân nghiêng đầu hỏi Tô Chi Niệm một câu, liền dựa theo lời mình mới nói đếm viên thuốc ở lòng bàn tay, sau đó đứng dậy đi đến trước bàn trà, rót một ly nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.