Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 336: Đến trở mặt cũng không còn sức (6)
Diệp Phi Dạ
15/09/2016
Editor: May
Tuy rằng cô không biết rốt cuộc vừa rồi Trình Thanh Thông và Tô Chi Niệm tán gẫu cái gì, nhưng cô từ trong phản ứng của Trình Thanh Thông, có thể đoán được, có lẽ buổi tối Tô Chi Niệm có bữa tiệc, ở kim bích huy hoàng, anh không muốn đi , sau đó Trình Thanh Thông liền nói cô muốn đi, còn hỏi cô là có phải hay không.
Cô thật không nghĩ tới, hoặc có lẽ hoàn toàn sẽ không dám suy nghĩ, ý nghĩ của mình sẽ tạo thành ảnh hưởng với Tô Chi Niệm.
Cô đối mặt với nháy mắt ra hiệu của Trình Thanh Thông, chỉ thuần túy là không muốn dỡ bỏ sân khấu của cô ấy, khiến cô ấy lưu lại ấn tượng xấu trước mặt ông chủ của mình.
Nhưng cô không nghĩ tới, Tô Chi Niệm lại có thể thật đổi chủ ý, đồng ý đi kim bích huy hoàng...
Anh là thấy cô muốn đi, mới đồng ý sao?
Nếu đổi lại trước đây, đáy lòng cô khẳng định sẽ cảm thấy ấm áp, ngọt ngào, nhưng hiện tại, bên trong ấm ngọt lại pha lẫn từng sợi phiền muộn và mất mác.
Anh là bởi vì một đêm say rượu nhiều năm trước nên cảm thấy mắc nợ, mới đối với cô nhân nhượng như thế, hay là bởi vì cảm thấy gần đây cô bị người đuổi giết quá mức đáng thương mới dung túng như thế? Hoặc là, hai nguyên nhân đều có hoặc nhiều hoặc ít...
Nhưng mặc kệ là loại nguyên nhân nào, cốt khí và tôn nghiêm nói với cô, cô không nên tiếp nhận đối tốt của anh.
Bởi vì, ở trên đời này, không có một người phụ nữ nào sau khi bị một người đàn ông cường bạo, sẽ bằng lòng tiếp nhận mắc nợ và bố thí của anh.
Thật ra ngày đó, lúc cô hỏi anh, anh có phải là người cô muốn tìm hay không, những câu nói kia của anh liền giống như là một cái bạt tai vang dội, hung hăng ném ở trên mặt cô.
Anh cho cô khuất nhục, ngày đó cô nên không cần chần chờ trở mặt với anh, kiêu ngạo nói với anh, cô khinh thường đối loại bố thí tốt đẹp đó của anh, cô nên phải giống như năm năm trước, một dao cắt đứt với anh, không còn liên quan, để cho anh lăn xa khỏi thế giới của cô.
Nhưng mà, cô không có, cho dù mấy ngày trước đây cô vẫn luôn đang trốn tránh anh, tận lực bớt nói với anh, nhưng từ đầu đến cuối cô lại không trở mặt với anh, thậm chí vào hôm nay, lúc anh mang cô tới công ty, cho cô ngốc ở phòng làm việc của anh, cô cũng không xoay người rời đi...
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô lại không thể tâm ngoan thủ lạt với anh giống như trước đây, ngay cả oán hận xâm nhập cốt tủy bị anh đoạt trong sạch vào lúc trước cũng nhạt hơn rất nhiều, thậm chí, thậm chí, hiện tại đến sức lực trở mặt với anh cũng không có.
Sao cô lại biến thành như vậy? Cô lại đang cố kỵ cái gì mà không dám trở mặt với anh? Hoặc là nói, không đơn thuần là cố kỵ, càng là sợ...
-
Bảy giờ, Trình Thanh Thông lại tới phòng làm việc nhắc nhở một lần.
Thời điểm Tô Chi Niệm đứng dậy đi lấy áo khoác, tay bất giác duỗi về phía áo khoác của Tống Thanh Xuân, anh vừa đụng tới áo khoác của cô, đột nhiên liền nghĩ đến lúc cô tỉnh dậy vào buổi trưa, trong đầu nghĩ những lộn xộn lung tung kia, sắc mặt có chút dừng lại, ngón tay liền thu trở về, sau đó đưa lưng về phía Tống Thanh Xuân, mặc áo khoác, liền dẫn đầu đi ra khỏi phòng làm việc.
Một đường thang máy đi xuống, từ đầu đến cuối Tô Chi Niệm đều nhìn thẳng trước mặt, không liếc mắt nhìn Tống Thanh Xuân.
Bãi đỗ xe dưới đất, tài xế đã khởi động xe xong, thấy đám người Tô Chi Niệm ra ngoài, lập tức xuống xe, mở cửa xe.
Trình Thanh Thông ngồi ở ghế lái phụ, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm ngồi song song ở phía sau xe.
Hai người tâm ý tương thông đều tận lực dựa vào chỗ cửa sổ xe.
Ngay cả như vậy, không gian xe hơi rất nhỏ, vẫn khiến cho hai người dựa vào có chút gần.
Tô Chi Niệm có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng như có như không không ngừng bay tới từ phía Tống Thanh Xuân.
Anh thật vất vả mới bức ép được tâm mình lặng như nước, đã lần nữa rục rịch ngóc đầu dậy.
Tuy rằng cô không biết rốt cuộc vừa rồi Trình Thanh Thông và Tô Chi Niệm tán gẫu cái gì, nhưng cô từ trong phản ứng của Trình Thanh Thông, có thể đoán được, có lẽ buổi tối Tô Chi Niệm có bữa tiệc, ở kim bích huy hoàng, anh không muốn đi , sau đó Trình Thanh Thông liền nói cô muốn đi, còn hỏi cô là có phải hay không.
Cô thật không nghĩ tới, hoặc có lẽ hoàn toàn sẽ không dám suy nghĩ, ý nghĩ của mình sẽ tạo thành ảnh hưởng với Tô Chi Niệm.
Cô đối mặt với nháy mắt ra hiệu của Trình Thanh Thông, chỉ thuần túy là không muốn dỡ bỏ sân khấu của cô ấy, khiến cô ấy lưu lại ấn tượng xấu trước mặt ông chủ của mình.
Nhưng cô không nghĩ tới, Tô Chi Niệm lại có thể thật đổi chủ ý, đồng ý đi kim bích huy hoàng...
Anh là thấy cô muốn đi, mới đồng ý sao?
Nếu đổi lại trước đây, đáy lòng cô khẳng định sẽ cảm thấy ấm áp, ngọt ngào, nhưng hiện tại, bên trong ấm ngọt lại pha lẫn từng sợi phiền muộn và mất mác.
Anh là bởi vì một đêm say rượu nhiều năm trước nên cảm thấy mắc nợ, mới đối với cô nhân nhượng như thế, hay là bởi vì cảm thấy gần đây cô bị người đuổi giết quá mức đáng thương mới dung túng như thế? Hoặc là, hai nguyên nhân đều có hoặc nhiều hoặc ít...
Nhưng mặc kệ là loại nguyên nhân nào, cốt khí và tôn nghiêm nói với cô, cô không nên tiếp nhận đối tốt của anh.
Bởi vì, ở trên đời này, không có một người phụ nữ nào sau khi bị một người đàn ông cường bạo, sẽ bằng lòng tiếp nhận mắc nợ và bố thí của anh.
Thật ra ngày đó, lúc cô hỏi anh, anh có phải là người cô muốn tìm hay không, những câu nói kia của anh liền giống như là một cái bạt tai vang dội, hung hăng ném ở trên mặt cô.
Anh cho cô khuất nhục, ngày đó cô nên không cần chần chờ trở mặt với anh, kiêu ngạo nói với anh, cô khinh thường đối loại bố thí tốt đẹp đó của anh, cô nên phải giống như năm năm trước, một dao cắt đứt với anh, không còn liên quan, để cho anh lăn xa khỏi thế giới của cô.
Nhưng mà, cô không có, cho dù mấy ngày trước đây cô vẫn luôn đang trốn tránh anh, tận lực bớt nói với anh, nhưng từ đầu đến cuối cô lại không trở mặt với anh, thậm chí vào hôm nay, lúc anh mang cô tới công ty, cho cô ngốc ở phòng làm việc của anh, cô cũng không xoay người rời đi...
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô lại không thể tâm ngoan thủ lạt với anh giống như trước đây, ngay cả oán hận xâm nhập cốt tủy bị anh đoạt trong sạch vào lúc trước cũng nhạt hơn rất nhiều, thậm chí, thậm chí, hiện tại đến sức lực trở mặt với anh cũng không có.
Sao cô lại biến thành như vậy? Cô lại đang cố kỵ cái gì mà không dám trở mặt với anh? Hoặc là nói, không đơn thuần là cố kỵ, càng là sợ...
-
Bảy giờ, Trình Thanh Thông lại tới phòng làm việc nhắc nhở một lần.
Thời điểm Tô Chi Niệm đứng dậy đi lấy áo khoác, tay bất giác duỗi về phía áo khoác của Tống Thanh Xuân, anh vừa đụng tới áo khoác của cô, đột nhiên liền nghĩ đến lúc cô tỉnh dậy vào buổi trưa, trong đầu nghĩ những lộn xộn lung tung kia, sắc mặt có chút dừng lại, ngón tay liền thu trở về, sau đó đưa lưng về phía Tống Thanh Xuân, mặc áo khoác, liền dẫn đầu đi ra khỏi phòng làm việc.
Một đường thang máy đi xuống, từ đầu đến cuối Tô Chi Niệm đều nhìn thẳng trước mặt, không liếc mắt nhìn Tống Thanh Xuân.
Bãi đỗ xe dưới đất, tài xế đã khởi động xe xong, thấy đám người Tô Chi Niệm ra ngoài, lập tức xuống xe, mở cửa xe.
Trình Thanh Thông ngồi ở ghế lái phụ, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm ngồi song song ở phía sau xe.
Hai người tâm ý tương thông đều tận lực dựa vào chỗ cửa sổ xe.
Ngay cả như vậy, không gian xe hơi rất nhỏ, vẫn khiến cho hai người dựa vào có chút gần.
Tô Chi Niệm có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng như có như không không ngừng bay tới từ phía Tống Thanh Xuân.
Anh thật vất vả mới bức ép được tâm mình lặng như nước, đã lần nữa rục rịch ngóc đầu dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.