Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 914: Đình Đình, anh có siêu năng lực (18)
Diệp Phi Dạ
26/10/2016
Thật ra, dù không có lần tai nạn xe tải này, anh cũng sẽ muốn nói rõ chân tướng với cô.
Cô là người anh yêu, muốn dắt tay trôi qua cả đời, thẳng thắn thành khẩn là quan trọng nhất.
Chỉ là, sự tình bùng nổ có chút đột ngột, đột nhiên đến anh còn chưa kịp làm chuẩn bị.
Anh sợ, sợ sau khi cô biết anh và người thường không giống nhau, giống như những người bên cạnh anh hồi nhỏ, khiếp sợ anh, tránh né anh, cô lập anh, chán ghét anh... Thậm chí hận không thể khiến anh biến mất.
"Tô Chi Niệm?" Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm nắm ly thủy tinh, ánh mắt lom lom ngồi nhìn ở trước bàn làm việc, chậm chạp không có phản ứng, nhịn không được lên tiếng, hỏi thăm một câu.
"Này..." Tô Chi Niệm nghe thấu, vội vàng kéo tinh thần về, không nhanh không chậm uống sạch sẽ nước chanh trong ly, mới nhẹ nhàng để ly xuống, chậm rãi đứng lên, vòng qua bàn làm việc, đi tới đối diện Tống Thanh Xuân.
Tô Chi Niệm ngồi ở trước mặt Tống Thanh Xuân, nhìn chăm chú quyển sách cô đặt trên bàn trà, đó là 《 giai nhân loạn thế 》, bản tiếng Anh, anh xoay mắt, mới ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân đang nhìn anh chằm chằm, có lẽ cô là đang muốn mở miệng hỏi anh như thế nào, làn môi động nhiều lần, cuối cùng cingx không phát ra âm thanh, Tô Chi Niệm dằn tính khí trầm mặc chờ một lát, mới mở miệng, đánh vỡ một phòng yên tĩnh: "Thế nào?"
"Em..." Tống Thanh Xuân nói một chữ, liền ngậm miệng lại, yên tĩnh trong chốc lát, mới mở miệng lần nữa: "... Có chút việc, cũng muốn hỏi anh."
Tô Chi Niệm rõ ràng cảm giác được đáy lòng của mình tràn ngập khẩn trương, anh liều mạng bảo trì trấn định, khẽ gật đầu với cô, ra hiệu cô nói.
"Ừm..." Tống Thanh Xuân giơ tay lên, nhẹ nhàng chỉ sổ nhật ký bên cạnh Tô Chi Niệm một cái: "... Nhật ký đó của anh, em từng xem qua."
Tô Chi Niệm tiếp tục khẽ gật đầu, không lên tiếng.
Chuyện cô xem nhật ký của anh, anh đã sớm biết, anh cũng biết, cô là bởi vì xem nhật ký của anh, mới nghĩa vô phản cố giải trừ hôn ước với Tần Dĩ Nam, muốn cùng anh xuống địa ngục... Đó là thời gian tốt đẹp nhất cũng đau thương nhất trong tình yêu của anh.
Lúc đó, sau khi anh biết cô nhìn nhật ký của anh, còn từng thấp thỏm bất an một đoạn thời gian ngắn, anh sợ cô phát hiện một ít khác thường trong nhật ký của anh, hỏi thăm anh là xảy ra chuyện gì, thẳng đến về sau, anh phát hiện cô có thể không phát hiện được, mới dần dần yên lòng.
"Không, em là nói, hai ngày trước, lúc anh đi ngủ, em lại lật xem một lần nữa."
Tô Chi Niệm mím môi một chút, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, không lên tiếng, yên lặng chờ lời kế tiếp của cô.
Như anh dự đoán vậy, lần này cô quả nhiên chú ý đến lo lắng trước đây của anh.
"Trong nhật ký của anh, đề cập tới nhiều lần, lúc em khóc, anh tới lau nước mắt cho em, nhưng em lại không có một chút ấn tượng... Hơn nữa lúc em khóc, đều là trốn tránh một mình, sao anh nghe thấy em khóc được?"
Tống Thanh Xuân ngừng một chút, không đợi Tô Chi Niệm mở miệng, liền tiếp tục ngả bài những nghi ngờ trong lòng mình ra ngoài: "... Còn có, em thường xuyên nói thầm nói xấu anh, ngược lại lấy cho anh rất nhiều biệt danh, em đều chưa từng nói với anh, sao anh lại biết tất cả... Bao gồm, em và Đường Noãn cãi nhau ở trong công ty..."
"Anh rõ ràng không ở bên cạnh chúng ta, sao anh lại nghe thấy?"
"Kể cả mấy ngày trước đây, chúng ta suýt nữa gặp tai nạn xe cộ, lúc đó xe chúng ta đã ngừng lại..."
Cô là người anh yêu, muốn dắt tay trôi qua cả đời, thẳng thắn thành khẩn là quan trọng nhất.
Chỉ là, sự tình bùng nổ có chút đột ngột, đột nhiên đến anh còn chưa kịp làm chuẩn bị.
Anh sợ, sợ sau khi cô biết anh và người thường không giống nhau, giống như những người bên cạnh anh hồi nhỏ, khiếp sợ anh, tránh né anh, cô lập anh, chán ghét anh... Thậm chí hận không thể khiến anh biến mất.
"Tô Chi Niệm?" Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm nắm ly thủy tinh, ánh mắt lom lom ngồi nhìn ở trước bàn làm việc, chậm chạp không có phản ứng, nhịn không được lên tiếng, hỏi thăm một câu.
"Này..." Tô Chi Niệm nghe thấu, vội vàng kéo tinh thần về, không nhanh không chậm uống sạch sẽ nước chanh trong ly, mới nhẹ nhàng để ly xuống, chậm rãi đứng lên, vòng qua bàn làm việc, đi tới đối diện Tống Thanh Xuân.
Tô Chi Niệm ngồi ở trước mặt Tống Thanh Xuân, nhìn chăm chú quyển sách cô đặt trên bàn trà, đó là 《 giai nhân loạn thế 》, bản tiếng Anh, anh xoay mắt, mới ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân đang nhìn anh chằm chằm, có lẽ cô là đang muốn mở miệng hỏi anh như thế nào, làn môi động nhiều lần, cuối cùng cingx không phát ra âm thanh, Tô Chi Niệm dằn tính khí trầm mặc chờ một lát, mới mở miệng, đánh vỡ một phòng yên tĩnh: "Thế nào?"
"Em..." Tống Thanh Xuân nói một chữ, liền ngậm miệng lại, yên tĩnh trong chốc lát, mới mở miệng lần nữa: "... Có chút việc, cũng muốn hỏi anh."
Tô Chi Niệm rõ ràng cảm giác được đáy lòng của mình tràn ngập khẩn trương, anh liều mạng bảo trì trấn định, khẽ gật đầu với cô, ra hiệu cô nói.
"Ừm..." Tống Thanh Xuân giơ tay lên, nhẹ nhàng chỉ sổ nhật ký bên cạnh Tô Chi Niệm một cái: "... Nhật ký đó của anh, em từng xem qua."
Tô Chi Niệm tiếp tục khẽ gật đầu, không lên tiếng.
Chuyện cô xem nhật ký của anh, anh đã sớm biết, anh cũng biết, cô là bởi vì xem nhật ký của anh, mới nghĩa vô phản cố giải trừ hôn ước với Tần Dĩ Nam, muốn cùng anh xuống địa ngục... Đó là thời gian tốt đẹp nhất cũng đau thương nhất trong tình yêu của anh.
Lúc đó, sau khi anh biết cô nhìn nhật ký của anh, còn từng thấp thỏm bất an một đoạn thời gian ngắn, anh sợ cô phát hiện một ít khác thường trong nhật ký của anh, hỏi thăm anh là xảy ra chuyện gì, thẳng đến về sau, anh phát hiện cô có thể không phát hiện được, mới dần dần yên lòng.
"Không, em là nói, hai ngày trước, lúc anh đi ngủ, em lại lật xem một lần nữa."
Tô Chi Niệm mím môi một chút, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, không lên tiếng, yên lặng chờ lời kế tiếp của cô.
Như anh dự đoán vậy, lần này cô quả nhiên chú ý đến lo lắng trước đây của anh.
"Trong nhật ký của anh, đề cập tới nhiều lần, lúc em khóc, anh tới lau nước mắt cho em, nhưng em lại không có một chút ấn tượng... Hơn nữa lúc em khóc, đều là trốn tránh một mình, sao anh nghe thấy em khóc được?"
Tống Thanh Xuân ngừng một chút, không đợi Tô Chi Niệm mở miệng, liền tiếp tục ngả bài những nghi ngờ trong lòng mình ra ngoài: "... Còn có, em thường xuyên nói thầm nói xấu anh, ngược lại lấy cho anh rất nhiều biệt danh, em đều chưa từng nói với anh, sao anh lại biết tất cả... Bao gồm, em và Đường Noãn cãi nhau ở trong công ty..."
"Anh rõ ràng không ở bên cạnh chúng ta, sao anh lại nghe thấy?"
"Kể cả mấy ngày trước đây, chúng ta suýt nữa gặp tai nạn xe cộ, lúc đó xe chúng ta đã ngừng lại..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.