Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 362: Dừng ở răng môi, che giấu khắp năm tháng (2)
Diệp Phi Dạ
21/09/2016
Editor: May
"Đình Đình!"
Anh gọi một tiếng này rất đột ngột, ở trong bóng đêm an tĩnh, có vẻ đặc biệt chói tai.
Tống Thanh Xuân bất giác dừng lại ngay tại chỗ, sau đó lại nghe đến tiếng nói của Tô Chi Niệm truyền tới: "Đình Đình! Đình Đình -- "
Anh gọi một tiếng lớn hơn một tiếng, cảm xúc ngữ khí mãnh liệt một lần hơn một lần, đến cuối cùng đều có chút giống như là hò hét tê tâm liệt phế, nghe khiến đáy lòng người đều mơ hồ đau theo.
Tống Thanh Xuân sững sờ một giây, giống như là phản ứng kịp, nghĩ cũng không nghĩ liền chạy đến phòng ngủ của Tô Chi Niệm.
Đẩy cửa ra, Tống Thanh Xuân thuận tay mở đèn lên, liền chạy đến cạnh giường, thấy Tô Chi Niệm nhắm mắt lại nằm ở trên giường, mi tâm nhíu chặt, trong miệng còn đang không ngừng gọi "Đình Đình", trên mặt cần cổ toàn bộ đều là mồ hôi, tay nắm chăn mền, bởi vì dùng sức, khớp xương trở nên hơi méo mó.
"Tô Chi Niệm? Tô Chi Niệm?" Tống Thanh Xuân không chần chờ chút nào cúi người xuống, nắm cánh tay Tô Chi Niệm lay động.
Người đàn ông hoàn toàn đắm chìm ở trong mộng, hoàn toàn không có chút xíu dấu hiệu muốn tỉnh lại, thậm chí mi tâm nhăn càng thêm lợi hại, thân thể đều bắt đầu run rẩy lên theo.
"Tô Chi Niệm?" Tống Thanh Xuân cất cao giọng, tiếp tục gọi vài tiếng tên anh, thấy anh vẫn không có ý tứ tỉnh lại, liền dùng tay lắc lư cánh tay anh vỗ về phía anh mặt: "Tô Chi Niệm, anh tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh..."
Tống Thanh Xuân vỗ mặt Tô Chi Niệm chưa tới hai cái, người đàn ông đột nhiên giơ tay lên, ôm eo cô một cái, giam giữ cô chặt chẽ vào trong lòng.
Lực đạo anh rất lớn, nhấn thân thể của cô hoàn toàn dán chặt lên ngực của anh, nhưng anh lại giống như là cảm thấy không đủ, trong miệng vừa gọi "Đình Đình", vừa càng dùng sức ôm cô, giống như muốn hung bạo siết nát cô vào trong ngực.
Tống Thanh Xuân cảm thấy eo của mình giống là muốn bị anh ấn đứt, đau đến khiến nước mắt suýt nữa tuôn ra, cô hít ngược một hơi, hô nhiều tiếng "Đau", anh hờ hững lạnh nhạt, cô miễn cưỡng giơ ngón tay lên, muốn véo eo anh, cố gắng kêu tỉnh anh từ trong mộng, ai biết cô phí sức lực một lúc lâu, vừa vói vào trong đệm chăn của anh, còn không chạm tới làn da cơ thể anh, trong miệng anh vốn gọi "Đình Đình" đột nhiên liền ngừng lại, cô cho rằng anh tỉnh, bất giác ngẩng đầu, cô vẫn còn không thấy rõ ràng ngũ quan của anh, môi mềm lạnh như băng của anh mang theo lực lượng mạnh mẽ không có cách nào hình dung, hung hăng chặn lên môi của cô.
Đầu óc của cô, nháy mắt trống rỗng, toàn thân giống như bị điểm huyệt đạo, không có cách gì nhúc nhích.
Nụ hôn của anh nóng và điên cuồng, lực đạo chẳng những không chậm lại chút nào, ngược lại càng ngày càng nồng đậm, giống như là hận không thể nuốt cô vào bụng.
Thẳng đến khi lưỡi anh cạy mở răng cô, cô mới phục hồi tinh thần lại, sau đó nhìn chằm chằm lông mi cong dài và sóng mũi gợi cảm ngay trước mặt, mới hậu tri hậu giác ý thức được, anh và cô đang làm cái gì.
Cô còn chưa kịp làm ra phản ứng nào, lưỡi mềm mại của cô liền bị lưỡi của anh hung hăng quấn quýt chặt lấy.
Một luồng kích thích run rẩy tê dại kịch liệt nhanh chóng truyền khắp toàn thân cô, bao phủ tư tưởng của cô, cho cô mất đi tất cả suy nghĩ và lý trí, giống như con rối kỳ quái, mặc cho nụ hôn nhiệt liệt hung hăng của anh chợt cuốn quét cô.
Cô bị anh hôn đến nghẽn tức, hôn đến tim đập rộn lên, hôn đến bên tai trừ bỏ tiếng vang ái muội môi răng quấn quýt giữa anh và cô, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa...
"Đình Đình!"
Anh gọi một tiếng này rất đột ngột, ở trong bóng đêm an tĩnh, có vẻ đặc biệt chói tai.
Tống Thanh Xuân bất giác dừng lại ngay tại chỗ, sau đó lại nghe đến tiếng nói của Tô Chi Niệm truyền tới: "Đình Đình! Đình Đình -- "
Anh gọi một tiếng lớn hơn một tiếng, cảm xúc ngữ khí mãnh liệt một lần hơn một lần, đến cuối cùng đều có chút giống như là hò hét tê tâm liệt phế, nghe khiến đáy lòng người đều mơ hồ đau theo.
Tống Thanh Xuân sững sờ một giây, giống như là phản ứng kịp, nghĩ cũng không nghĩ liền chạy đến phòng ngủ của Tô Chi Niệm.
Đẩy cửa ra, Tống Thanh Xuân thuận tay mở đèn lên, liền chạy đến cạnh giường, thấy Tô Chi Niệm nhắm mắt lại nằm ở trên giường, mi tâm nhíu chặt, trong miệng còn đang không ngừng gọi "Đình Đình", trên mặt cần cổ toàn bộ đều là mồ hôi, tay nắm chăn mền, bởi vì dùng sức, khớp xương trở nên hơi méo mó.
"Tô Chi Niệm? Tô Chi Niệm?" Tống Thanh Xuân không chần chờ chút nào cúi người xuống, nắm cánh tay Tô Chi Niệm lay động.
Người đàn ông hoàn toàn đắm chìm ở trong mộng, hoàn toàn không có chút xíu dấu hiệu muốn tỉnh lại, thậm chí mi tâm nhăn càng thêm lợi hại, thân thể đều bắt đầu run rẩy lên theo.
"Tô Chi Niệm?" Tống Thanh Xuân cất cao giọng, tiếp tục gọi vài tiếng tên anh, thấy anh vẫn không có ý tứ tỉnh lại, liền dùng tay lắc lư cánh tay anh vỗ về phía anh mặt: "Tô Chi Niệm, anh tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh..."
Tống Thanh Xuân vỗ mặt Tô Chi Niệm chưa tới hai cái, người đàn ông đột nhiên giơ tay lên, ôm eo cô một cái, giam giữ cô chặt chẽ vào trong lòng.
Lực đạo anh rất lớn, nhấn thân thể của cô hoàn toàn dán chặt lên ngực của anh, nhưng anh lại giống như là cảm thấy không đủ, trong miệng vừa gọi "Đình Đình", vừa càng dùng sức ôm cô, giống như muốn hung bạo siết nát cô vào trong ngực.
Tống Thanh Xuân cảm thấy eo của mình giống là muốn bị anh ấn đứt, đau đến khiến nước mắt suýt nữa tuôn ra, cô hít ngược một hơi, hô nhiều tiếng "Đau", anh hờ hững lạnh nhạt, cô miễn cưỡng giơ ngón tay lên, muốn véo eo anh, cố gắng kêu tỉnh anh từ trong mộng, ai biết cô phí sức lực một lúc lâu, vừa vói vào trong đệm chăn của anh, còn không chạm tới làn da cơ thể anh, trong miệng anh vốn gọi "Đình Đình" đột nhiên liền ngừng lại, cô cho rằng anh tỉnh, bất giác ngẩng đầu, cô vẫn còn không thấy rõ ràng ngũ quan của anh, môi mềm lạnh như băng của anh mang theo lực lượng mạnh mẽ không có cách nào hình dung, hung hăng chặn lên môi của cô.
Đầu óc của cô, nháy mắt trống rỗng, toàn thân giống như bị điểm huyệt đạo, không có cách gì nhúc nhích.
Nụ hôn của anh nóng và điên cuồng, lực đạo chẳng những không chậm lại chút nào, ngược lại càng ngày càng nồng đậm, giống như là hận không thể nuốt cô vào bụng.
Thẳng đến khi lưỡi anh cạy mở răng cô, cô mới phục hồi tinh thần lại, sau đó nhìn chằm chằm lông mi cong dài và sóng mũi gợi cảm ngay trước mặt, mới hậu tri hậu giác ý thức được, anh và cô đang làm cái gì.
Cô còn chưa kịp làm ra phản ứng nào, lưỡi mềm mại của cô liền bị lưỡi của anh hung hăng quấn quýt chặt lấy.
Một luồng kích thích run rẩy tê dại kịch liệt nhanh chóng truyền khắp toàn thân cô, bao phủ tư tưởng của cô, cho cô mất đi tất cả suy nghĩ và lý trí, giống như con rối kỳ quái, mặc cho nụ hôn nhiệt liệt hung hăng của anh chợt cuốn quét cô.
Cô bị anh hôn đến nghẽn tức, hôn đến tim đập rộn lên, hôn đến bên tai trừ bỏ tiếng vang ái muội môi răng quấn quýt giữa anh và cô, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.