Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 505: Khắc chế không được lời tỏ tình (15)
Diệp Phi Dạ
01/10/2016
Chương 505: Khắc chế không được lời tỏ tình (15)
Editor: May
Cô và anh lại tiếp tục đối diện như vậy, tình cảm của cô với anh, nhất định sẽ lộ rõ.
Đáy lòng Tống Thanh Xuân vừa hoảng hốt vừa lo sợ, cô nghĩ cũng không nghĩ liền chợt đứng lên từ trên ghế sofa, vội vàng lưu một câu “Em đi nhà vệ sinh một chuyến”, sau đó giống như chạy trối chết, không đợi Tô Chi Niệm trả lời, liền chạy trối chết.
...
Tống Thanh Xuân dây dưa ở trong phòng rửa tay rất lâu, mới ra ngoài.
Trong nhà hàng chỉ còn lại một bàn của cô và Tô Chi Niệm.
Nữ ca sĩ đó giống như đã nghỉ ngơi đủ, lại ôm đàn guitar ngồi trên sân khấu lần nữa, lúc cúi đầu chỉnh dây đàn.
Tô Chi Niệm một thân thanh lãnh ngồi ở chỗ vừa rồi, hai chân chồng lên nhau, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Tách sứ vỡ vụn trên đất đã được phục vụ thu dọn sạch sẽ, trên mặt bàn lại đặt một tách cà phê mới, hơi nóng bốc lên lượn lờ.
Thật vất vả mới điều chỉnh tốt cảm xúc ở trong phòng rửa tay, sau khi nhìn thấy Tô Chi Niệm, lại phập phồng lên xuống lần nữa.
Tống Thanh Xuân đứng ở ngưỡng cửa phòng rửa tay, thầm hít một hơi, hai tay nắm quyền, lòng bàn tay dùng sức nắm chặt, chậm rãi đi trở về chỗ ngồi lúc trước.
Tô Chi Niệm cảm giác được động tĩnh, nhẹ nhàng quay đầu nhìn cô một cái.
Ánh mắt của anh rất lạnh nhạt, vẻ mặt bình thản trên mặt giống như vừa mới chưa phát sinh chuyện gì.
Nhưng lúc Tống Thanh Xuân tiếp xúc đến tầm mắt của anh, tốc độ tim đập bỗng dưng tăng nhanh hơn.
Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng ngồi ở trên ghế sofa, cô chỉ là nhanh chóng nhìn lướt qua Tô Chi Niệm, liền cúi thấp đầu xuống.
Vào lúc cô vùng vẫy có nên giải thích những lời vừa rồi với Tô Chi Niệm một lần nữa hay không, ngữ khí Tô Chi Niệm không nóng không lạnh mở miệng, giống như là hoàn toàn xem chuyện vừa rồi như một nốt nhạc đệm: “Em còn nhớ lúc trước em từng cho anh xem qua phần di thư kia của Tống Thừa không?”
Tô Chi Niệm đột nhiên nhắc tới Tống Thừa, khiến cho Tống Thanh Xuân hơi ngơ ngác một chút, những khẩn trương và bất an nơi đáy lòng kia tiêu tán đi rất nhiều, cô ngẩng đầu, khẽ gật đầu với Tô Chi Niệm, nói: “Nhớ.”
“Lúc đó em nói với anh, Tống Thừa viết sai tên em, cho nên em suy đoán, Tống Thừa không phải tự sát, đúng không?”
Tống Thanh Xuân tiếp tục gật đầu: “Đúng.”
“Chuyện của Tống Thừa có chút manh mối.” Tô Chi Niệm bưng cà phê lên, chậm rãi nhấp một ngụm, truyền đạt một năm một mười tin tức mình vừa mới nhận được cho Tống Thanh Xuân: “Anh tìm người nghiêm túc điều tra qua, điều tra gần năm tháng, cuối cùng tra được một chút tin tức.”
Tô Chi Niệm dừng một chút, nhìn chằm chằm mắt Tống Thanh Xuân nói: “Sau khi Tống Thừa nhảy lầu bỏ mình, từng được đưa vào bệnh viện, không phải lúc đó bác sĩ kiểm tra sức khỏe nói trong máu anh có thành phần thuốc trầm cảm ư?”
“Hơn nữa thành phần rất lớn, nói rõ cậu ấy đã uống thuốc trầm cảm một đoạn thời gian rất dài, cho nên, lúc đó tất cả mọi người đều cho rằng Tống Thừa có bệnh trầm cảm, nhưng lại không có nói với bất kỳ ai, chỉ là len lén tiếp nhận trị liệu, mà sở dĩ cậu ấy nhảy lầu, chính là bởi vì bệnh trầm cảm không được khống chế, đúng chứ?”
“Đúng.” Những tin tức này đều là lúc trước Tống Thanh Xuân nói chuyện Tống Thừa không phải tự sát với Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm: “Nhưng hiện tại anh nhận được tin tức, Tống Thừa không có đi thăm tâm lý bác sĩ lần nào, cũng chưa từng dùng qua thuốc trầm cảm lần nào.”
Tống Thanh Xuân động môi, không lên tiếng.
Tô Chi Niệm nuốt ngụm nước miếng, nói tiếp: “Em nghĩ đi, nếu Tống Thừa có bệnh trầm cảm, còn uống thuốc trầm cảm, như vậy khẳng định cậu ấy từng đi khám bác sĩ, nhưng hiện tại anh gần như tra hết ghi chép chẩn đoán của tất cả bác sĩ tâm lý, nhưng cũng không có chẩn đoán ghi chép của Tống Thừa.”
Editor: May
Cô và anh lại tiếp tục đối diện như vậy, tình cảm của cô với anh, nhất định sẽ lộ rõ.
Đáy lòng Tống Thanh Xuân vừa hoảng hốt vừa lo sợ, cô nghĩ cũng không nghĩ liền chợt đứng lên từ trên ghế sofa, vội vàng lưu một câu “Em đi nhà vệ sinh một chuyến”, sau đó giống như chạy trối chết, không đợi Tô Chi Niệm trả lời, liền chạy trối chết.
...
Tống Thanh Xuân dây dưa ở trong phòng rửa tay rất lâu, mới ra ngoài.
Trong nhà hàng chỉ còn lại một bàn của cô và Tô Chi Niệm.
Nữ ca sĩ đó giống như đã nghỉ ngơi đủ, lại ôm đàn guitar ngồi trên sân khấu lần nữa, lúc cúi đầu chỉnh dây đàn.
Tô Chi Niệm một thân thanh lãnh ngồi ở chỗ vừa rồi, hai chân chồng lên nhau, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Tách sứ vỡ vụn trên đất đã được phục vụ thu dọn sạch sẽ, trên mặt bàn lại đặt một tách cà phê mới, hơi nóng bốc lên lượn lờ.
Thật vất vả mới điều chỉnh tốt cảm xúc ở trong phòng rửa tay, sau khi nhìn thấy Tô Chi Niệm, lại phập phồng lên xuống lần nữa.
Tống Thanh Xuân đứng ở ngưỡng cửa phòng rửa tay, thầm hít một hơi, hai tay nắm quyền, lòng bàn tay dùng sức nắm chặt, chậm rãi đi trở về chỗ ngồi lúc trước.
Tô Chi Niệm cảm giác được động tĩnh, nhẹ nhàng quay đầu nhìn cô một cái.
Ánh mắt của anh rất lạnh nhạt, vẻ mặt bình thản trên mặt giống như vừa mới chưa phát sinh chuyện gì.
Nhưng lúc Tống Thanh Xuân tiếp xúc đến tầm mắt của anh, tốc độ tim đập bỗng dưng tăng nhanh hơn.
Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng ngồi ở trên ghế sofa, cô chỉ là nhanh chóng nhìn lướt qua Tô Chi Niệm, liền cúi thấp đầu xuống.
Vào lúc cô vùng vẫy có nên giải thích những lời vừa rồi với Tô Chi Niệm một lần nữa hay không, ngữ khí Tô Chi Niệm không nóng không lạnh mở miệng, giống như là hoàn toàn xem chuyện vừa rồi như một nốt nhạc đệm: “Em còn nhớ lúc trước em từng cho anh xem qua phần di thư kia của Tống Thừa không?”
Tô Chi Niệm đột nhiên nhắc tới Tống Thừa, khiến cho Tống Thanh Xuân hơi ngơ ngác một chút, những khẩn trương và bất an nơi đáy lòng kia tiêu tán đi rất nhiều, cô ngẩng đầu, khẽ gật đầu với Tô Chi Niệm, nói: “Nhớ.”
“Lúc đó em nói với anh, Tống Thừa viết sai tên em, cho nên em suy đoán, Tống Thừa không phải tự sát, đúng không?”
Tống Thanh Xuân tiếp tục gật đầu: “Đúng.”
“Chuyện của Tống Thừa có chút manh mối.” Tô Chi Niệm bưng cà phê lên, chậm rãi nhấp một ngụm, truyền đạt một năm một mười tin tức mình vừa mới nhận được cho Tống Thanh Xuân: “Anh tìm người nghiêm túc điều tra qua, điều tra gần năm tháng, cuối cùng tra được một chút tin tức.”
Tô Chi Niệm dừng một chút, nhìn chằm chằm mắt Tống Thanh Xuân nói: “Sau khi Tống Thừa nhảy lầu bỏ mình, từng được đưa vào bệnh viện, không phải lúc đó bác sĩ kiểm tra sức khỏe nói trong máu anh có thành phần thuốc trầm cảm ư?”
“Hơn nữa thành phần rất lớn, nói rõ cậu ấy đã uống thuốc trầm cảm một đoạn thời gian rất dài, cho nên, lúc đó tất cả mọi người đều cho rằng Tống Thừa có bệnh trầm cảm, nhưng lại không có nói với bất kỳ ai, chỉ là len lén tiếp nhận trị liệu, mà sở dĩ cậu ấy nhảy lầu, chính là bởi vì bệnh trầm cảm không được khống chế, đúng chứ?”
“Đúng.” Những tin tức này đều là lúc trước Tống Thanh Xuân nói chuyện Tống Thừa không phải tự sát với Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm: “Nhưng hiện tại anh nhận được tin tức, Tống Thừa không có đi thăm tâm lý bác sĩ lần nào, cũng chưa từng dùng qua thuốc trầm cảm lần nào.”
Tống Thanh Xuân động môi, không lên tiếng.
Tô Chi Niệm nuốt ngụm nước miếng, nói tiếp: “Em nghĩ đi, nếu Tống Thừa có bệnh trầm cảm, còn uống thuốc trầm cảm, như vậy khẳng định cậu ấy từng đi khám bác sĩ, nhưng hiện tại anh gần như tra hết ghi chép chẩn đoán của tất cả bác sĩ tâm lý, nhưng cũng không có chẩn đoán ghi chép của Tống Thừa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.