Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 350: Muốn cả đời đều hòa hợp như vậy (10)
Diệp Phi Dạ
17/09/2016
Editor: May
"Ba chữ kia, liền giống như là một bạt tai vang dội, hung hăng ném ở trên mặt tôi, trong nháy mắt, khiến cho tôi hoàn toàn tỉnh táo, chạy trối chết."
"Cả đời này của tôi và cô, đều khó có thể có cả đời."
"Câu chuyện của tôi và cô, kết cục chỉ sẽ có một..."
Tay nắm ngòi bút của Tô Chi Niệm bắt đầu nổi lên run rẩy nhẹ nhàng, ngay cả viết chữ, đều trở nên hơi méo mó.
"... Tôi là cố nhân của cô, cũng không phải người trong câu chuyện của cô."
Lúc Tô Chi Niệm viết xong dấu chấm tròn cuối cùng, không có bất kỳ tạm dừng gì liền để bút xuống, khép sổ nhật ký lại.
Trong thư phòng rất an tĩnh, anh dựa vào ghế dựa, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên trần nhà, rõ ràng nghe thấy tiếng vang đáy lòng của mình co rút lại bởi vì đau đớn.
Cô mong đợi không phải cả đời cùng với anh, không phải cả đời yêu nhau thật sâu với anh, cô mong đợi chỉ là anh đối tốt với tôi cả đời, chỉ một yêu cầu nho nhỏ như vậy, anh lại không thể cho.
Nếu anh có thể cho được, anh cần gì phải dùng một số điện thoại lạ hoắc len lén làm bạn cô trong những năm này?
Nếu anh có thể cho, anh cần gì phải ỷ vào siêu năng lực len lén lau nước mắt cho cô mỗi khi cô khóc trong những năm này?
Nếu anh có thể cho được, anh cần gì phải vào lúc cô hỏi anh có phải là người cô muốn tìm không, tàn nhẫn bác bỏ phán đoán của cô như vậy?
Bởi vì anh không thể đảm đương nổi thế giới của cô, cho nên mới làm bờ vai cho cô... Một bờ vai chỉ dám lặng lẽ để cho cô dựa vào, cũng không dám cho cô biết.
Đáy mắt Tô Chi Niệm có ấm áp đau đớn, cổ họng cũng trở nên hơi nghẹn ngào, anh cảm giác được lồng ngực giống như là bị vật gì đó hung bạo xé mở, huyết nhục mơ hồ, máu chảy không ngừng.
Anh rất muốn, rất muốn có thể đối tốt cả đời với cô... Nhưng anh không thể trơ mắt nhìn cô đi qua đường của anh.
May mà anh có thuật đọc tâm người khác không có, may mà anh phát hiện tương đối sớm, may mà hết thảy đều có còn cơ hội, may mà cô cũng không có quá động lòng với anh...
Từ ngày mai trở đi, anh không thể không khống chế được đối tốt với cô một lần lại một lần... Không, là từ giờ trở đi...
Thật đáng tiếc, cuối cùng anh và cô chỉ có mười ngày, anh lại không có tư cách càn rỡ.
Đáy mắt đen nhánh thâm thúy của Tô Chi Niệm che kín chua xót đau đớn, anh giơ tay lên che đậy mặt, cả người dựa vào ghế sau càng ngày càng lợi hại.
Ánh đèn thủy tinh rực rỡ trong thư phòng chiếu lên trên thân anh, giống như là bị cảm nhiễm, lộ ra một luồng lãnh đạm ai oán.
-
Tô Chi Niệm đang yên lành lại rời đi, khiến cho Tống Thanh Xuân không hiểu ra sao, tâm tình thật vất vả mới chuyển biến tốt, lại trở nên suy sụp rồi.
Cả đêm cô đều không thế nào ngủ ngon, thân thể nhích tới nhích lui, không ngừng đổi tư thế, mãi cho đến năm giờ sáng sớm mới nhập mộng.
Ngủ không bao lâu, liền bị chuông điện thoại di động đánh thức, Tống Thanh Xuân không ngủ đủ, đầu đau lợi hại, thời điểm nghe điện thoại, cả người đều có vẻ hơi phờ phạc rã rượi.
Điện thoại là cục cảnh sát gọi tới, cảnh sát chỉ là nói hai câu, cả người cô liền hoàn toàn tỉnh táo lại: "Ý tứ của anh là, từ giờ trở đi, tôi sẽ không có nguy hiểm nữa?"
"Đúng, Tống tiểu thư, từ năm trước cô bắt đầu gặp phải nguy hiểm, đến bây giờ đều là một mình Tôn Kiệt làm, anh ta là fan cuồng của Hạ Quý, hơn nữa lúc trước còn đoạt lấy 1808 bao lì xì của Hạ Quý trên microblog, sự yêu thích của anh ta đến mức điên cuồng, cho nên sau khi tin tức Hạ Quý hít thuộc phiện bị cô đưa tin, anh ta liền ghi hận trong lòng, theo dõi quan sát cô gần hai tháng, mới có hành động."
"Ba chữ kia, liền giống như là một bạt tai vang dội, hung hăng ném ở trên mặt tôi, trong nháy mắt, khiến cho tôi hoàn toàn tỉnh táo, chạy trối chết."
"Cả đời này của tôi và cô, đều khó có thể có cả đời."
"Câu chuyện của tôi và cô, kết cục chỉ sẽ có một..."
Tay nắm ngòi bút của Tô Chi Niệm bắt đầu nổi lên run rẩy nhẹ nhàng, ngay cả viết chữ, đều trở nên hơi méo mó.
"... Tôi là cố nhân của cô, cũng không phải người trong câu chuyện của cô."
Lúc Tô Chi Niệm viết xong dấu chấm tròn cuối cùng, không có bất kỳ tạm dừng gì liền để bút xuống, khép sổ nhật ký lại.
Trong thư phòng rất an tĩnh, anh dựa vào ghế dựa, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên trần nhà, rõ ràng nghe thấy tiếng vang đáy lòng của mình co rút lại bởi vì đau đớn.
Cô mong đợi không phải cả đời cùng với anh, không phải cả đời yêu nhau thật sâu với anh, cô mong đợi chỉ là anh đối tốt với tôi cả đời, chỉ một yêu cầu nho nhỏ như vậy, anh lại không thể cho.
Nếu anh có thể cho được, anh cần gì phải dùng một số điện thoại lạ hoắc len lén làm bạn cô trong những năm này?
Nếu anh có thể cho, anh cần gì phải ỷ vào siêu năng lực len lén lau nước mắt cho cô mỗi khi cô khóc trong những năm này?
Nếu anh có thể cho được, anh cần gì phải vào lúc cô hỏi anh có phải là người cô muốn tìm không, tàn nhẫn bác bỏ phán đoán của cô như vậy?
Bởi vì anh không thể đảm đương nổi thế giới của cô, cho nên mới làm bờ vai cho cô... Một bờ vai chỉ dám lặng lẽ để cho cô dựa vào, cũng không dám cho cô biết.
Đáy mắt Tô Chi Niệm có ấm áp đau đớn, cổ họng cũng trở nên hơi nghẹn ngào, anh cảm giác được lồng ngực giống như là bị vật gì đó hung bạo xé mở, huyết nhục mơ hồ, máu chảy không ngừng.
Anh rất muốn, rất muốn có thể đối tốt cả đời với cô... Nhưng anh không thể trơ mắt nhìn cô đi qua đường của anh.
May mà anh có thuật đọc tâm người khác không có, may mà anh phát hiện tương đối sớm, may mà hết thảy đều có còn cơ hội, may mà cô cũng không có quá động lòng với anh...
Từ ngày mai trở đi, anh không thể không khống chế được đối tốt với cô một lần lại một lần... Không, là từ giờ trở đi...
Thật đáng tiếc, cuối cùng anh và cô chỉ có mười ngày, anh lại không có tư cách càn rỡ.
Đáy mắt đen nhánh thâm thúy của Tô Chi Niệm che kín chua xót đau đớn, anh giơ tay lên che đậy mặt, cả người dựa vào ghế sau càng ngày càng lợi hại.
Ánh đèn thủy tinh rực rỡ trong thư phòng chiếu lên trên thân anh, giống như là bị cảm nhiễm, lộ ra một luồng lãnh đạm ai oán.
-
Tô Chi Niệm đang yên lành lại rời đi, khiến cho Tống Thanh Xuân không hiểu ra sao, tâm tình thật vất vả mới chuyển biến tốt, lại trở nên suy sụp rồi.
Cả đêm cô đều không thế nào ngủ ngon, thân thể nhích tới nhích lui, không ngừng đổi tư thế, mãi cho đến năm giờ sáng sớm mới nhập mộng.
Ngủ không bao lâu, liền bị chuông điện thoại di động đánh thức, Tống Thanh Xuân không ngủ đủ, đầu đau lợi hại, thời điểm nghe điện thoại, cả người đều có vẻ hơi phờ phạc rã rượi.
Điện thoại là cục cảnh sát gọi tới, cảnh sát chỉ là nói hai câu, cả người cô liền hoàn toàn tỉnh táo lại: "Ý tứ của anh là, từ giờ trở đi, tôi sẽ không có nguy hiểm nữa?"
"Đúng, Tống tiểu thư, từ năm trước cô bắt đầu gặp phải nguy hiểm, đến bây giờ đều là một mình Tôn Kiệt làm, anh ta là fan cuồng của Hạ Quý, hơn nữa lúc trước còn đoạt lấy 1808 bao lì xì của Hạ Quý trên microblog, sự yêu thích của anh ta đến mức điên cuồng, cho nên sau khi tin tức Hạ Quý hít thuộc phiện bị cô đưa tin, anh ta liền ghi hận trong lòng, theo dõi quan sát cô gần hai tháng, mới có hành động."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.