Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 304: Người đó, có phải là anh không? (15)
Diệp Phi Dạ
11/09/2016
Tờ giấy kia là tờ thu phí vượt tốc độ mà cô vô ý phát hiện giữa đường, khi anh tới đón cô ở khu ngoại ô phía bắc lúc trước.
Ngày đó, anh rõ ràng nói với cô, anh ở gần khu ngoại ô phía bắc, nhưng lại nhanh chóng lái một đường từ trong thành phố đến.
Lúc đó ngoại trừ dưới đáy lòng cô lén lút mắng anh là Tô lừa đảo, còn nghi ngờ vì sao anh muốn bịa chuyện với cô...
Dù cho tới bây giờ, cô cũng không hiểu vì sao anh muốn bịa chuyện, nhưng cô cũng hiểu được, mục đích anh làm như vậy, chính là không hề muốn cho cô biết anh là lo lắng cho cô.
Anh đang cực lực che giấu ý nghĩ chân thật của mình, cũng giống như chủ nhân tin nhắn đó, mỗi lần đều giải quyết vấn đề cho cô, nhưng lại nghĩ tất cả biện pháp không cho cô biết anh là ai.
Còn có...
Tầm mắt của Tống Thanh Xuân chậm rãi rơi xuống trên son bóng lưu lại ở trước ngực áo sơ mi.
Vào đêm anh đón cô trở về từ khu ngoại ô phía bắc kia, bọn họ ở trong khách sạn, cô bởi vì quá mức khổ sở, còn vùi ở trong lòng anh khóc rống một trận, sau khi khóc xong, cô phát giác cảnh tượng lúc đó và mỗi khi khổ sở khóc lớn vào những năm gần đây, không hiểu tại sao sau những vụn vặn lại là cảm giác tương tự như vậy.
Lúc đó cô còn phỏng đoán ở trong thời gian ngắn vụn vặt đó, từng được người ôm qua, còn từng được lau nước mắt...
Thậm chí, cô còn liên tưởng đến áo sơ mi nhuốm máu này...
Tuy rằng đến hiện tại, cô vẫn không xác định, trong quá trình vụn vặt của mình, có phải là thật từng có người xuất hiện qua hay không.
Nhưng cô nghĩ, nếu như thật có, như vậy người đó nhất định là giống như người ra tay cứu giúp trong khoảng thời gian cô gặp phải nguy hiểm này, chú ý cô từng giây từng phút.
Điểm quan trọng nhất là... Tình huống vụn vặn xuất hiện khi cô khóc lóc này có khi cô vào đại học năm nhất, mà tin nhắn đó cũng nhận được khi cô vào đại học năm nhất... Thời gian gần như là giống nhau như đúc, cho nên rất có thể, người xuất hiện vào lúc cô khóc lóc và chủ nhân tin nhắn là cùng một người.
Mà áo sơ mi này nói với cô, người xuất hiện vụn vặn vào lúc cô khóc lóc rất có thể chính là Tô Chi Niệm...
Thời điểm không nghĩ tới thì không có cảm giác gì, vừa nghĩ đến, Tống Thanh Xuân mới phát hiện, tất cả mọi chuyện, cuối cùng đều có thể vòng đến trên người Tô Chi Niệm.
Nếu như nói cô ở trên xe đã có chút hoài nghi Tô Chi Niệm là người mình muốn tìm, như vậy hiện tại, cô có một nửa nắm chắc, Tô Chi Niệm chính là người mình muốn tìm đó...
"Đinh đông..."
Dưới lầu đột nhiên truyền tới tiếng chuông cửa, làm cho Tống Thanh Xuân thu lại tinh thân từ trong suy nghĩ miên man của mình. Cô xuống lầu, xuyên qua mắt mèo thấy là chuyển phát nhanh.
Cô nghĩ đến chuyện ở công ty buổi sáng, không dám mở cửa, trực tiếp bảo người ta để đồ ở cửa, chờ đến khi anh chàng chuyển phát nhanh đi xa, cô mới mở cửa, nhặt từ trên mặt đất lên món hàng chuyển phát nhanh.
Là một phần văn kiện, Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân lấy văn kiện, vừa đi lên lầu, vừa nghĩ đến tâm sự của mình, thế cho nên cô đi đến ngưỡng cửa phòng ngủ của Tô Chi Niệm cũng quên gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào.
"Tô Chi Niệm..." Tống Thanh Xuân vừa nói ba chữ, liền đột nhiên dừng bước lại, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, ngừng tiếng nói.
Có lẽ Tô Chi Niệm vừa tắm rửa xong, tóc còn nửa ướt, anh chỉ mặc một cái quần lót ngồi ở trên ghế sofa, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu xuống, da thịt anh trắng nõn oánh nhuận, đường cong da dẻ hoàn mỹ, bền chắc và tràn đầy dụ hoặc.
Tô Chi Niệm tiếp xúc đến tầm mắt Tống Thanh Xuân, thân thể hơi cứng đờ vài giây, sau đó mới đưa tay ra, nhanh chóng cầm quần tây bên cạnh lên mặc vào.
Ngày đó, anh rõ ràng nói với cô, anh ở gần khu ngoại ô phía bắc, nhưng lại nhanh chóng lái một đường từ trong thành phố đến.
Lúc đó ngoại trừ dưới đáy lòng cô lén lút mắng anh là Tô lừa đảo, còn nghi ngờ vì sao anh muốn bịa chuyện với cô...
Dù cho tới bây giờ, cô cũng không hiểu vì sao anh muốn bịa chuyện, nhưng cô cũng hiểu được, mục đích anh làm như vậy, chính là không hề muốn cho cô biết anh là lo lắng cho cô.
Anh đang cực lực che giấu ý nghĩ chân thật của mình, cũng giống như chủ nhân tin nhắn đó, mỗi lần đều giải quyết vấn đề cho cô, nhưng lại nghĩ tất cả biện pháp không cho cô biết anh là ai.
Còn có...
Tầm mắt của Tống Thanh Xuân chậm rãi rơi xuống trên son bóng lưu lại ở trước ngực áo sơ mi.
Vào đêm anh đón cô trở về từ khu ngoại ô phía bắc kia, bọn họ ở trong khách sạn, cô bởi vì quá mức khổ sở, còn vùi ở trong lòng anh khóc rống một trận, sau khi khóc xong, cô phát giác cảnh tượng lúc đó và mỗi khi khổ sở khóc lớn vào những năm gần đây, không hiểu tại sao sau những vụn vặn lại là cảm giác tương tự như vậy.
Lúc đó cô còn phỏng đoán ở trong thời gian ngắn vụn vặt đó, từng được người ôm qua, còn từng được lau nước mắt...
Thậm chí, cô còn liên tưởng đến áo sơ mi nhuốm máu này...
Tuy rằng đến hiện tại, cô vẫn không xác định, trong quá trình vụn vặt của mình, có phải là thật từng có người xuất hiện qua hay không.
Nhưng cô nghĩ, nếu như thật có, như vậy người đó nhất định là giống như người ra tay cứu giúp trong khoảng thời gian cô gặp phải nguy hiểm này, chú ý cô từng giây từng phút.
Điểm quan trọng nhất là... Tình huống vụn vặn xuất hiện khi cô khóc lóc này có khi cô vào đại học năm nhất, mà tin nhắn đó cũng nhận được khi cô vào đại học năm nhất... Thời gian gần như là giống nhau như đúc, cho nên rất có thể, người xuất hiện vào lúc cô khóc lóc và chủ nhân tin nhắn là cùng một người.
Mà áo sơ mi này nói với cô, người xuất hiện vụn vặn vào lúc cô khóc lóc rất có thể chính là Tô Chi Niệm...
Thời điểm không nghĩ tới thì không có cảm giác gì, vừa nghĩ đến, Tống Thanh Xuân mới phát hiện, tất cả mọi chuyện, cuối cùng đều có thể vòng đến trên người Tô Chi Niệm.
Nếu như nói cô ở trên xe đã có chút hoài nghi Tô Chi Niệm là người mình muốn tìm, như vậy hiện tại, cô có một nửa nắm chắc, Tô Chi Niệm chính là người mình muốn tìm đó...
"Đinh đông..."
Dưới lầu đột nhiên truyền tới tiếng chuông cửa, làm cho Tống Thanh Xuân thu lại tinh thân từ trong suy nghĩ miên man của mình. Cô xuống lầu, xuyên qua mắt mèo thấy là chuyển phát nhanh.
Cô nghĩ đến chuyện ở công ty buổi sáng, không dám mở cửa, trực tiếp bảo người ta để đồ ở cửa, chờ đến khi anh chàng chuyển phát nhanh đi xa, cô mới mở cửa, nhặt từ trên mặt đất lên món hàng chuyển phát nhanh.
Là một phần văn kiện, Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân lấy văn kiện, vừa đi lên lầu, vừa nghĩ đến tâm sự của mình, thế cho nên cô đi đến ngưỡng cửa phòng ngủ của Tô Chi Niệm cũng quên gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào.
"Tô Chi Niệm..." Tống Thanh Xuân vừa nói ba chữ, liền đột nhiên dừng bước lại, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, ngừng tiếng nói.
Có lẽ Tô Chi Niệm vừa tắm rửa xong, tóc còn nửa ướt, anh chỉ mặc một cái quần lót ngồi ở trên ghế sofa, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu xuống, da thịt anh trắng nõn oánh nhuận, đường cong da dẻ hoàn mỹ, bền chắc và tràn đầy dụ hoặc.
Tô Chi Niệm tiếp xúc đến tầm mắt Tống Thanh Xuân, thân thể hơi cứng đờ vài giây, sau đó mới đưa tay ra, nhanh chóng cầm quần tây bên cạnh lên mặc vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.