Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 105: Nụ hôn nhất thời xúc động (5)
Diệp Phi Dạ
20/08/2016
Anh Dĩ Nam... Lúc Tô Chi Niệm nghe thấy ba chữ kia, động tác ấn romote dừng lại.
Từ khi cô tiến vào biệt thự của anh cho tới nay, hẳn là lần đầu tiên mở miệng nói xin nghỉ với anh nhỉ?
Lần đầu tiên xin nghỉ... là vì Dĩ Nam... Tầm mắt của Tô Chi Niệm có chút lạnh.
Tống Thanh Xuân chờ một hồi, thấy Tô Chi Niệm chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình TV không có bất kỳ phản ứng nào, vì vậy lại lên tiếng: "Anh Tô, có thể chứ?"
Tô Chi Niệm tựa như không nghe thấy giọng của cô, không hề nháy mắt tiếp tục nhìn đăm đăm vào ti vi.
Trong phòng lâm vào bầu không khí yên tĩnh, trong lúc Tống Thanh Xuân do dự mình có nên mở miệng dò hỏi Tô Chi Niệm lần nữa không, đầu của người đàn ông đột nhiên xoay chuyển, tầm mắt chậm rãi dời đến trên người cô.
Ánh mắt anh rất bình tĩnh, không có chút nhấp nhô cùng dao động nào, chỉ bình tĩnh nhìn cô, rõ ràng trong đáy mắt anh không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng Tống Thanh Xuân lại cảm thấy trong đáy mắt anh dường như ẩn dấu lời nói mà cô không hiểu.
Tô Chi Niệm đưa mắt nhìn cô hồi lâu vẫn không lên tiếng, trong lòng Tống Thanh Xuân càng khẩn trương hơn, lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi.
Trong lúc Tống Thanh Xuân cảm thấy mình có thể không có khả năng xin nghỉ, đôi môi quý giá của Tô Chi Niệm rốt cục cũng động: "Nghỉ mấy giờ?"
Đây là anh chuẩn tấu cho nghỉ sao?
Trong mắt Tống Thanh Xuân có ánh sáng bốc lên, lông mi cong cong nhìn Tô Chi Niệm nhấp nháy mấy cái, đầu óc mới hơi chuyển động, tám giờ ba mươi bắt đầu vô tiệc, có lẽ mười một giờ ba mươi có thể kết thúc nhỉ, nhưng cô muốn tám giờ ra cửa...
"Bốn..." Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong đã sửa lại lời: "Ba giờ..."
Cô dừng lại một chút, không nắm chắc được chủ ý tiếp tục bổ sung thêm một giọng điệu chủ thứ ở phía sau: "... Nhé?"
Ánh sáng trong mắt cô như một thanh đao bén nhọn đâm vào trong trái tim Tô Chi Niệm khiến anh phát đau.
Cô thật sự rất muốn đi tham gia yến tiệc với Tần Dĩ Nam sao? Cho nên lúc cô xin anh nghỉ ánh mắt mới có thể trở nên sáng ngời như vậy?
Tô Chi Niệm theo bản năng xoay đầu, tránh né ánh mắt của Tống Thanh Xuân, cánh môi cũng theo đó mà dùng sức mím chặt lại.
Cử động này của anh khiến Tống Thanh Xuân cảm thấy như có một áp lực nặng như núi, tựa như cô rất sợ Tô Chi Niệm đổi ý, lại vội vàng mở miệng nói: "Anh Tô, nếu ba giờ hơi nhiều... Vậy hai giờ... Hai giờ không được thì cũng có thể..."
Tống Thanh Xuân xem Tô Chi Niệm vẫn không phản ứng như cũ, thầm cắn răng, mang theo vài phần thỏa hiệp lại nói: "Vậy nửa giờ... Anh Tô, nửa giờ là ít nhất rồi... Tôi đi về ít nhất cũng tốn một giờ..."
"Mười hai giờ." Tô Chi Niệm bỗng dưng mở miệng ngắt lời Tống Thanh Xuân.
"Hả?" Tống Thanh Xuân có chút không hiểu ngừng nói, nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm dùng sức nắm chặt romote, giọng nói rất bình thản, "Trước mười hai giờ, phải về nhà cho tôi!"
Mười hai giờ?
Còn mười phút nữa là đến bảy giờ, nói cách khác, cho cô nghỉ năm giờ?
Trên mặt Tống Thanh Xuân đầu tiên là hiện lên vẻ không thể tin, sau đó giống như trúng số, vô cùng vui mừng mở miệng nói: "Cảm ơn anh Tô!"
Tống Thanh Xuân không để ý chút nào tới việc Tô Chi Niệm coi nhẹ mình, vui vẻ cười nói tiếp: "Anh Tô, buổi tối anhmuốn ăn gì không?"
Từ khi cô tiến vào biệt thự của anh cho tới nay, hẳn là lần đầu tiên mở miệng nói xin nghỉ với anh nhỉ?
Lần đầu tiên xin nghỉ... là vì Dĩ Nam... Tầm mắt của Tô Chi Niệm có chút lạnh.
Tống Thanh Xuân chờ một hồi, thấy Tô Chi Niệm chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình TV không có bất kỳ phản ứng nào, vì vậy lại lên tiếng: "Anh Tô, có thể chứ?"
Tô Chi Niệm tựa như không nghe thấy giọng của cô, không hề nháy mắt tiếp tục nhìn đăm đăm vào ti vi.
Trong phòng lâm vào bầu không khí yên tĩnh, trong lúc Tống Thanh Xuân do dự mình có nên mở miệng dò hỏi Tô Chi Niệm lần nữa không, đầu của người đàn ông đột nhiên xoay chuyển, tầm mắt chậm rãi dời đến trên người cô.
Ánh mắt anh rất bình tĩnh, không có chút nhấp nhô cùng dao động nào, chỉ bình tĩnh nhìn cô, rõ ràng trong đáy mắt anh không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng Tống Thanh Xuân lại cảm thấy trong đáy mắt anh dường như ẩn dấu lời nói mà cô không hiểu.
Tô Chi Niệm đưa mắt nhìn cô hồi lâu vẫn không lên tiếng, trong lòng Tống Thanh Xuân càng khẩn trương hơn, lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi.
Trong lúc Tống Thanh Xuân cảm thấy mình có thể không có khả năng xin nghỉ, đôi môi quý giá của Tô Chi Niệm rốt cục cũng động: "Nghỉ mấy giờ?"
Đây là anh chuẩn tấu cho nghỉ sao?
Trong mắt Tống Thanh Xuân có ánh sáng bốc lên, lông mi cong cong nhìn Tô Chi Niệm nhấp nháy mấy cái, đầu óc mới hơi chuyển động, tám giờ ba mươi bắt đầu vô tiệc, có lẽ mười một giờ ba mươi có thể kết thúc nhỉ, nhưng cô muốn tám giờ ra cửa...
"Bốn..." Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong đã sửa lại lời: "Ba giờ..."
Cô dừng lại một chút, không nắm chắc được chủ ý tiếp tục bổ sung thêm một giọng điệu chủ thứ ở phía sau: "... Nhé?"
Ánh sáng trong mắt cô như một thanh đao bén nhọn đâm vào trong trái tim Tô Chi Niệm khiến anh phát đau.
Cô thật sự rất muốn đi tham gia yến tiệc với Tần Dĩ Nam sao? Cho nên lúc cô xin anh nghỉ ánh mắt mới có thể trở nên sáng ngời như vậy?
Tô Chi Niệm theo bản năng xoay đầu, tránh né ánh mắt của Tống Thanh Xuân, cánh môi cũng theo đó mà dùng sức mím chặt lại.
Cử động này của anh khiến Tống Thanh Xuân cảm thấy như có một áp lực nặng như núi, tựa như cô rất sợ Tô Chi Niệm đổi ý, lại vội vàng mở miệng nói: "Anh Tô, nếu ba giờ hơi nhiều... Vậy hai giờ... Hai giờ không được thì cũng có thể..."
Tống Thanh Xuân xem Tô Chi Niệm vẫn không phản ứng như cũ, thầm cắn răng, mang theo vài phần thỏa hiệp lại nói: "Vậy nửa giờ... Anh Tô, nửa giờ là ít nhất rồi... Tôi đi về ít nhất cũng tốn một giờ..."
"Mười hai giờ." Tô Chi Niệm bỗng dưng mở miệng ngắt lời Tống Thanh Xuân.
"Hả?" Tống Thanh Xuân có chút không hiểu ngừng nói, nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm dùng sức nắm chặt romote, giọng nói rất bình thản, "Trước mười hai giờ, phải về nhà cho tôi!"
Mười hai giờ?
Còn mười phút nữa là đến bảy giờ, nói cách khác, cho cô nghỉ năm giờ?
Trên mặt Tống Thanh Xuân đầu tiên là hiện lên vẻ không thể tin, sau đó giống như trúng số, vô cùng vui mừng mở miệng nói: "Cảm ơn anh Tô!"
Tống Thanh Xuân không để ý chút nào tới việc Tô Chi Niệm coi nhẹ mình, vui vẻ cười nói tiếp: "Anh Tô, buổi tối anhmuốn ăn gì không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.