Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 63: Nước đường của cô, thạch tín của anh (3)
Diệp Phi Dạ
29/07/2016
Tô Chi Niệm mở vòi hoa sen lớn nhất, sau khi để cả người cô ướt đẫm, mới cầm dầu gội ở bên cạnh, đổ hơn nửa bình vào đầu cô, tạt nước lên, cả phòng tắm đều là bọt xà phòng trắng xóa.
Lúc Tô Chi Niệm vò đầu cô, qua tiếng nước lại nghe được ba chữ anh Dĩ Nam từ trong miệng cô, không nhịn được tăng thêm lực, kéo da đầu của cô có chút đau đớn, miệng rầm rì bất mãn.
Tô Chi Niệm mặc kệ, chỉ toàn tâm toàn ý dùng lực xoa xoa.
Tống Thanh Xuân bị đau, căm tức giơ tay lên đẩy anh một cái.
Lực của cô cũng không lớn, nhưng sàn trong phòng tắm toàn là bọt sà phòng, trơn loáng, cô đẩy khiến người anh lui một đoạn dài về sau.
Thừa lúc có kẽ hở, Tống Thanh Xuân cả đầu đầy bọt xà phòng, chạy ra ngoài cửa.
Tô Chi Niệm vội vàng duỗi tay, tóm lấy cổ tay của cô, đẩy cô về phía dưới vòi hoa sen.
Tống Thanh Xuân giống như chịu đả kích gì đó, sống chết không chịu tắm rửa, hoa chân múa tay vùng vẫy.
Sàn phòng tắm rất trơn, nhiều lần cô suýt nữa không đứng vững, té ngã trên đất.
Tô Chi Niệm dùng hết kiên nhẫn, thở hồng hộc nhìn cô gầm lên một câu: “Em đứng vững cho tôi, có tin tôi đánh em...”
Chữ “Em” sau cùng còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân liền mạnh mẽ rụt vào trong lòng anh, vừa há miệng cắn lên vai anh.
Tô Chi Niệm bị đau, cả người liền run rẩy, nhưng không giơ tay lên đẩy cô ra, chỉ không nhúc nhích tý nào đứng im tại chỗ, tùy ý để cô cắn.
Tống Thanh Xuân cắn rất mạnh, như là đang xả ra ngoài tất cả những tủi thân và khổ sở, Tô Chi Niệm có thể lờ mờ cảm nhận được trên vai mình đã rớm máu.
Đau đớn như thế, nhưng mặt mày của anh đều không hề thay đổi, Tống Thanh Xuân cắn, rồi đột nhiên buông ra, chôn mặt ở trước ngực anh, nức nở khóc lên.
Tiếng nức nở của cô cực kỳ nhỏ, đủ để bị tiếng nước rầm rầm trong phòng tắm che giấu, nhưng Tô Chi Niệm có thính giác siêu phàm, nghe được rõ ràng.
Anh nghe được tiếng khóc của cô, đáy mắt chậm rãi dâng lên đau đớn, sau đó nhẹ nhàng đưa tay lên, bế cô vào trong lòng.
Cô say đến thối nát, không hề tránh khỏi vòng ôm của anh.
Cô khóc ở trong lòng anh rất lâu, mới yên tĩnh trở lại, sau đó lại nghẹn ngào hô một câu: “Anh Dĩ Nam...”
Tô Chi Niệm ôm cánh tay của cô, hơi tăng thêm lực, anh nhìn chằm chằm vòi hoa sen ở đằng trước đang không ngừng phun nước, ánh mắt hơi híp lại, sau đó liền điều chỉnh suy nghĩ trong lòng cô, để miệng coo hô “Anh Dĩ Nam” biến thành “Tô Chi Niệm.”
“Tô Chi Niệm...”
“Tô Chi Niệm...”
“Tô Chi Niệm...”
Tiếng nước chảy, rắc rắc ầm ầm, vẫn chưa gián đoạn.
Miệng người phụ nữ vẫn “Tô Chi Niệm” đều đều, giọng nói mềm mại, ngữ điệu triền miên...
Nhưng anh biết... đây không phải cô thật lòng muốn kêu, đây là anh dùng năng lực của mình, thao túng cô, tự anh đang lừa mình dối người...
Bởi vì anh ôm cô rất chặt, biết giờ khắc này trong lòng cô đều là Tần Dĩ Nam...
Tất cả đều là Tần Dĩ Nam...
Qua rất lâu, anh mới thu hồi cảm xúc, cúi đầu nhìn người phụ nữ đã tựa vào trong ngực anh ngủ say sưa.
Động tác của anh rất dịu dàng bế cô dưới dòng nước, tắm rửa cả người cho cô, sau đó cầm khăn tắm lau khô người cô, rồi nhẹ nhàng đặt lên giường.
Lúc Tô Chi Niệm vò đầu cô, qua tiếng nước lại nghe được ba chữ anh Dĩ Nam từ trong miệng cô, không nhịn được tăng thêm lực, kéo da đầu của cô có chút đau đớn, miệng rầm rì bất mãn.
Tô Chi Niệm mặc kệ, chỉ toàn tâm toàn ý dùng lực xoa xoa.
Tống Thanh Xuân bị đau, căm tức giơ tay lên đẩy anh một cái.
Lực của cô cũng không lớn, nhưng sàn trong phòng tắm toàn là bọt sà phòng, trơn loáng, cô đẩy khiến người anh lui một đoạn dài về sau.
Thừa lúc có kẽ hở, Tống Thanh Xuân cả đầu đầy bọt xà phòng, chạy ra ngoài cửa.
Tô Chi Niệm vội vàng duỗi tay, tóm lấy cổ tay của cô, đẩy cô về phía dưới vòi hoa sen.
Tống Thanh Xuân giống như chịu đả kích gì đó, sống chết không chịu tắm rửa, hoa chân múa tay vùng vẫy.
Sàn phòng tắm rất trơn, nhiều lần cô suýt nữa không đứng vững, té ngã trên đất.
Tô Chi Niệm dùng hết kiên nhẫn, thở hồng hộc nhìn cô gầm lên một câu: “Em đứng vững cho tôi, có tin tôi đánh em...”
Chữ “Em” sau cùng còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân liền mạnh mẽ rụt vào trong lòng anh, vừa há miệng cắn lên vai anh.
Tô Chi Niệm bị đau, cả người liền run rẩy, nhưng không giơ tay lên đẩy cô ra, chỉ không nhúc nhích tý nào đứng im tại chỗ, tùy ý để cô cắn.
Tống Thanh Xuân cắn rất mạnh, như là đang xả ra ngoài tất cả những tủi thân và khổ sở, Tô Chi Niệm có thể lờ mờ cảm nhận được trên vai mình đã rớm máu.
Đau đớn như thế, nhưng mặt mày của anh đều không hề thay đổi, Tống Thanh Xuân cắn, rồi đột nhiên buông ra, chôn mặt ở trước ngực anh, nức nở khóc lên.
Tiếng nức nở của cô cực kỳ nhỏ, đủ để bị tiếng nước rầm rầm trong phòng tắm che giấu, nhưng Tô Chi Niệm có thính giác siêu phàm, nghe được rõ ràng.
Anh nghe được tiếng khóc của cô, đáy mắt chậm rãi dâng lên đau đớn, sau đó nhẹ nhàng đưa tay lên, bế cô vào trong lòng.
Cô say đến thối nát, không hề tránh khỏi vòng ôm của anh.
Cô khóc ở trong lòng anh rất lâu, mới yên tĩnh trở lại, sau đó lại nghẹn ngào hô một câu: “Anh Dĩ Nam...”
Tô Chi Niệm ôm cánh tay của cô, hơi tăng thêm lực, anh nhìn chằm chằm vòi hoa sen ở đằng trước đang không ngừng phun nước, ánh mắt hơi híp lại, sau đó liền điều chỉnh suy nghĩ trong lòng cô, để miệng coo hô “Anh Dĩ Nam” biến thành “Tô Chi Niệm.”
“Tô Chi Niệm...”
“Tô Chi Niệm...”
“Tô Chi Niệm...”
Tiếng nước chảy, rắc rắc ầm ầm, vẫn chưa gián đoạn.
Miệng người phụ nữ vẫn “Tô Chi Niệm” đều đều, giọng nói mềm mại, ngữ điệu triền miên...
Nhưng anh biết... đây không phải cô thật lòng muốn kêu, đây là anh dùng năng lực của mình, thao túng cô, tự anh đang lừa mình dối người...
Bởi vì anh ôm cô rất chặt, biết giờ khắc này trong lòng cô đều là Tần Dĩ Nam...
Tất cả đều là Tần Dĩ Nam...
Qua rất lâu, anh mới thu hồi cảm xúc, cúi đầu nhìn người phụ nữ đã tựa vào trong ngực anh ngủ say sưa.
Động tác của anh rất dịu dàng bế cô dưới dòng nước, tắm rửa cả người cho cô, sau đó cầm khăn tắm lau khô người cô, rồi nhẹ nhàng đặt lên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.