Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 840: Ôm một cái (10)
Diệp Phi Dạ
20/10/2016
Anh nghe thấy tiếng bước chân của Tống Thanh Xuân, chỉ đi mấy bước, liền ngừng lại, giống như là đang nói chuyện với một người phục vụ: "Chào
cô, có thể phiền toái cô lấy cho tôi một ly nước không?"
Hồi đáp cô là một giọng nữ: "Được, cô chờ một chút."
Cách khoảng nửa phút, truyền tới một câu: "Cám ơn." của Tống Thanh Xuân.
Cô giống như là kéo khóa kéo túi xách ra, không biết là lấy cái gì từ trong túi, có tiếng va chạm rất nhỏ truyền tới.
Vào trong lúc Tô Chi Niệm nghi hoặc, nữ phục vụ mới đưa nước cho Tống Thanh Xuân đó, liền mở miệng: "Tiểu thư, cô mang thai sao? Cho nên mới uống vitamin B11 và canxi."
Theo tiếng Tống Thanh Xuân nuốt nước, Tô Chi Niệm nghe được cô rất hàm hồ "ừ" một tiếng.
"Vậy thì thật là trùng hợp, tôi cũng giống như cô, hiện tại cũng có thai, tôi hai tháng, cô thì sao?"
"Một tháng rưỡi."
Có lẽ là do bởi vì lần đầu làm mẹ, lời nói của nữ phục vụ đó có vẻ hơi nhiều: "Cô đi bệnh viện kiểm tra chưa?"
"Kiểm tra, hôm nay vừa đi." Tống Thanh Xuân giống như là đưa ly nước trả lại cho nữ phục vụ, lại nói một câu: "Cám ơn."
Hóa ra, hôm nay cô không có đi làm, là đi bệnh viện kiểm tra ... Mang thai một tháng rưỡi... Là mang thai vào đêm ở bệnh viện kia...
"Tô tiên sinh?" Nữ phục vụ đứng ở một bên chờ Tô Chi Niệm ký đơn tính tiền, thấy anh ngừng rất lâu cũng không có phản ứng, nhịn không được lên tiếng thúc giục một chút.
Tô Chi Niệm hoàn hồn, cầm bút lên, nhanh chóng ký tên lên phía trên.
Sau khi phục vụ rời đi, Tô Chi Niệm dựa vào ở trên lưng ghế, nhìn chằm chằm đèn được vạn nhà ngoài cửa sổ, thất thần một lát, lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại ra ngoài.
"Bác sĩ Hạ sao? Ừ... Không có, thân thể tôi không có vấn đề, tôi gọi điện thoại cho ông, là muốn hỏi ông, nếu anh em ruột mang thai, xác suất xuất hiện dị dạng lớn không? ... Sau khi sinh hạ thai nhi, trên cơ bản đều sẽ có vấn đề? ... Có rất ít đứa bé còn có thể may mắn khỏe mạnh tồn tại? ... Không phải, là một người bạn của tôi xuất hiện tình huống như vậy... Vậy ông xem thế nào? ... Chỉ có thể như vậy ư? ..."
Tô Chi Niệm nói đến đây, nghe được tiếng bước chân của Tống Thanh Xuân truyền đến từ ngoài cửa: "Được, tôi biết ... Ừ, cứ như vậy... gặp lại sau."
Tô Chi Niệm vừa dứt lời, cửa phòng bao liền bị đẩy ra, Tô Chi Niệm trước quay đầu nhìn Tống Thanh Xuân đi vào một cái, trong tay mới cầm điện thoại di động nhấn cắt đứt.
"Thế nào? Lại có chuyện gì muốn bận sao?" Tống Thanh Xuân thấy anh cúp điện thoại, thuận miệng hỏi.
"Không có việc gì, Đường Nặc gọi điện thoại tới..." Tô Chi Niệm qua loa lung tung một chút, xách những món quà mua cho Tống Thanh Xuân, đi về phía cô đứng ở cửa.
...
Tô Chi Niệm đưa Tống Thanh Xuân đến cửa tiểu khu nhà họ Tống, không xuống xe, sau khi thấy cô vào tiểu khu, lái xe, rời đi.
Dọc theo con đường, lái chỉ mới hai trăm mét, Tô Chi Niệm liền giẫm phanh lại, ngừng ở ven đường.
Bác sĩ Hạ vừa mới nói với anh, anh em ruột mang thai khiến cho xác suất dị dạng rất lớn, có rất ít may mắn thoát khỏi, rất nhiều người đều ôm thái độ may mắn, muốn đi đánh cuộc một lần, nhưng chấn đến cuối cùng, thường thường đều là một trận bi kịch.
Tống Thanh Xuân đã mang thai một tháng rưỡi, đêm nay anh ở trong phòng bao Kim Lăng, lúc ôm cô, có thể cảm giác được từ trong đáy lòng cô, hiện tại cô còn chưa chuẩn bị tư tưởng muốn nói cho anh biết.
Nhưng, anh không có bao nhiêu thời gian, chờ cô tới nói với anh, anh nhất định phải nghĩ một biện pháp, mau chóng quang minh chính đại biết chuyện cô mang thai.
Hồi đáp cô là một giọng nữ: "Được, cô chờ một chút."
Cách khoảng nửa phút, truyền tới một câu: "Cám ơn." của Tống Thanh Xuân.
Cô giống như là kéo khóa kéo túi xách ra, không biết là lấy cái gì từ trong túi, có tiếng va chạm rất nhỏ truyền tới.
Vào trong lúc Tô Chi Niệm nghi hoặc, nữ phục vụ mới đưa nước cho Tống Thanh Xuân đó, liền mở miệng: "Tiểu thư, cô mang thai sao? Cho nên mới uống vitamin B11 và canxi."
Theo tiếng Tống Thanh Xuân nuốt nước, Tô Chi Niệm nghe được cô rất hàm hồ "ừ" một tiếng.
"Vậy thì thật là trùng hợp, tôi cũng giống như cô, hiện tại cũng có thai, tôi hai tháng, cô thì sao?"
"Một tháng rưỡi."
Có lẽ là do bởi vì lần đầu làm mẹ, lời nói của nữ phục vụ đó có vẻ hơi nhiều: "Cô đi bệnh viện kiểm tra chưa?"
"Kiểm tra, hôm nay vừa đi." Tống Thanh Xuân giống như là đưa ly nước trả lại cho nữ phục vụ, lại nói một câu: "Cám ơn."
Hóa ra, hôm nay cô không có đi làm, là đi bệnh viện kiểm tra ... Mang thai một tháng rưỡi... Là mang thai vào đêm ở bệnh viện kia...
"Tô tiên sinh?" Nữ phục vụ đứng ở một bên chờ Tô Chi Niệm ký đơn tính tiền, thấy anh ngừng rất lâu cũng không có phản ứng, nhịn không được lên tiếng thúc giục một chút.
Tô Chi Niệm hoàn hồn, cầm bút lên, nhanh chóng ký tên lên phía trên.
Sau khi phục vụ rời đi, Tô Chi Niệm dựa vào ở trên lưng ghế, nhìn chằm chằm đèn được vạn nhà ngoài cửa sổ, thất thần một lát, lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại ra ngoài.
"Bác sĩ Hạ sao? Ừ... Không có, thân thể tôi không có vấn đề, tôi gọi điện thoại cho ông, là muốn hỏi ông, nếu anh em ruột mang thai, xác suất xuất hiện dị dạng lớn không? ... Sau khi sinh hạ thai nhi, trên cơ bản đều sẽ có vấn đề? ... Có rất ít đứa bé còn có thể may mắn khỏe mạnh tồn tại? ... Không phải, là một người bạn của tôi xuất hiện tình huống như vậy... Vậy ông xem thế nào? ... Chỉ có thể như vậy ư? ..."
Tô Chi Niệm nói đến đây, nghe được tiếng bước chân của Tống Thanh Xuân truyền đến từ ngoài cửa: "Được, tôi biết ... Ừ, cứ như vậy... gặp lại sau."
Tô Chi Niệm vừa dứt lời, cửa phòng bao liền bị đẩy ra, Tô Chi Niệm trước quay đầu nhìn Tống Thanh Xuân đi vào một cái, trong tay mới cầm điện thoại di động nhấn cắt đứt.
"Thế nào? Lại có chuyện gì muốn bận sao?" Tống Thanh Xuân thấy anh cúp điện thoại, thuận miệng hỏi.
"Không có việc gì, Đường Nặc gọi điện thoại tới..." Tô Chi Niệm qua loa lung tung một chút, xách những món quà mua cho Tống Thanh Xuân, đi về phía cô đứng ở cửa.
...
Tô Chi Niệm đưa Tống Thanh Xuân đến cửa tiểu khu nhà họ Tống, không xuống xe, sau khi thấy cô vào tiểu khu, lái xe, rời đi.
Dọc theo con đường, lái chỉ mới hai trăm mét, Tô Chi Niệm liền giẫm phanh lại, ngừng ở ven đường.
Bác sĩ Hạ vừa mới nói với anh, anh em ruột mang thai khiến cho xác suất dị dạng rất lớn, có rất ít may mắn thoát khỏi, rất nhiều người đều ôm thái độ may mắn, muốn đi đánh cuộc một lần, nhưng chấn đến cuối cùng, thường thường đều là một trận bi kịch.
Tống Thanh Xuân đã mang thai một tháng rưỡi, đêm nay anh ở trong phòng bao Kim Lăng, lúc ôm cô, có thể cảm giác được từ trong đáy lòng cô, hiện tại cô còn chưa chuẩn bị tư tưởng muốn nói cho anh biết.
Nhưng, anh không có bao nhiêu thời gian, chờ cô tới nói với anh, anh nhất định phải nghĩ một biện pháp, mau chóng quang minh chính đại biết chuyện cô mang thai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.