Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 992: Rời đi trước khi tôi trở về (ngũ)
Diệp Phi Dạ
01/11/2016
Số thẻ anh chưa từng công khai ra ngoài, là ai chuyển tiền cho anh?
Chuyển sai, hay là...
Trình Thanh Thông?!
Cô luôn giữ tấm thẻ này, cô chuyển tiền cho anh?
Sắc mặt Tần Dĩ Nam chợt thấp trầm xuống, anh nghĩ cũng không nghĩ liền tìm số điện thoại của Trình Thanh Thông, gọi đi.
-
Trình Thanh Thông đi làm ở xí nghiệp Tô thị mấy năm, nhận không ít tiền lương, một cô gái ở Bắc Kinh, không nhà không xe, thiếu rất nhiều cảm giác an toàn, cho nên không có gì ngoài một ít chi phí bình thường và tiền giao cho cha mẹ hàng tháng, tiền còn lại gần như đều được cô để dành.
Dù sao chỉ là một người thư ký, tiền lương cao hơn nửa cũng không cao đến đâu, xế chiều hôm nay chuyển một khoản tiền kia cho Tần Dĩ Nam, gần như là vét sạch toàn bộ dành dụm của cô.
Tám tháng Tần Dĩ Nam nằm viện, cô muốn chăm sóc anh, cho nên từ chức, sau khi anh xuất viện, mở công ty, bận đến rối tinh rối mù, thân thể chưa khỏi hẳn của anh chịu không nổi, cho nên luôn kéo dài không tìm việc làm, gần như đều dùng thời gian ở trên việc nhà, ba bữa cũng phụng bồi làm hồi phục chức năng với Tần Dĩ Nam.
Sau khi cô gả cho Tần Dĩ Nam, liền trả lại căn hộ độc thân vốn đang thuê kia.
Đột ngột ly hôn, cô không có chút xíu chuẩn bị, sau khi ra khỏi nhà của Tần Dĩ Nam, nơi duy nhất cô có thể đi, chính là khách sạn.
Trong thẻ chỉ còn lại hơn hai vạn đồng tiền, cô phải thuê phòng, còn phải tìm việc làm, Trình Thanh Thông sợ chống đỡ không đến tiền lương công việc mới phát tới, cho nên liền tùy tiện tìm một khách sạn nhỏ ở lại.
Làm xong thủ tục vào ở, chuyện đầu tiên sau khi Trình Thanh Thông vào phòng, chính là bật máy vi tính lên, ném sơ yếu lý lịch đi, tìm nhà, chờ đến khi rảnh rỗi, đã là một giờ rạng sáng.
Một ngày không ăn, Trình Thanh Thông lại không đói chút nào, cô khép máy vi tính lại, ngồi xếp bằng ở trên giường nhìn chằm chằm bóng đêm đen nhánh ngoài cửa sổ sững sờ rất lâu, mới xuống giường đi nhà vệ sinh.
Lúc tắm rửa, Trình Thanh Thông xuyên qua gương toàn thân trong phòng tắm khách sạn, nhìn một thân chằng chịt vết hôn, nghĩ đến hình ảnh trên giữa sườn núi ở rừng núi hoang vắng vào tối hôm qua, Tần Dĩ Nam ôn nhu tinh tế tỉ mỉ hôn cô, đầu ngón tay nắm vòi sen của cô, kịch liệt run rẩy lên.
Một trận hoan ái tận sức triền miên như thế, cô cho rằng trong toàn thế giới này, ai sẽ biết đó chỉ là thủ đoạn trả thù của anh.
Cô vốn cho rằng tối hôm qua sẽ là hồi ức tốt đẹp nhất cả đời của cô, nhưng chưa từng nghĩ đến đó là bắt đầu của ác mộng.
Một loại cảm giác đau đớn không có cách nào nói ra, pha lẫn tuyệt vọng nồng đậm, xoay quanh trong lồng ngực của Trình Thanh Thông cô, chua xót khiến cô không thở nổi, cô cứng đờ dời tầm mắt từ trên tấm gương, nghiêm túc tắm rửa sạch sẽ thân thể của mình, cầm lấy khăn lông của mình lau sạch sẽ giọt nước, mặc áo ngủ, bò lên giường, cô tắt đèn, trong phòng là một mảnh đen nhánh, cô trợn tròn mắt nhìn trần nhà, nước mắt một giọt tiếp một giọt theo khóe mắt của cô rơi xuống gối.
Ban ngày ở trước mặt anh, cô không dám khóc.
Lúc rời đi, ra thang máy có người ngoài, cô vẫn không dám khóc.
Lúc này đêm khuya yên tĩnh, nơi này chỉ có một mình cô, cô vẫn không có can đảm khóc ra tiếng.
Thật ra cô rất ít khóc, bởi vì nước mắt của cô không có người sẽ để ý.
Tối hôm qua cô là nhịn không được, mới khóc ở trước mặt Tần Dĩ Nam, cho tới giờ khắc này cô mới rõ ràng, cô coi anh là chỗ duâwj, mới dám khóc ra, chỉ tiếc, anh lau nước mắt cho cô, lại chỉ là một trận biểu diễn.
Trình Thanh Thông thật rất muốn làm cho chính mình đừng khóc.
Bởi vì cô không có người thương, dù khóc chết, cũng không có tác dụng gì.
Nhưng nước mắt của cô hoàn toàn không theo sự khống chế của cô.
Chuyển sai, hay là...
Trình Thanh Thông?!
Cô luôn giữ tấm thẻ này, cô chuyển tiền cho anh?
Sắc mặt Tần Dĩ Nam chợt thấp trầm xuống, anh nghĩ cũng không nghĩ liền tìm số điện thoại của Trình Thanh Thông, gọi đi.
-
Trình Thanh Thông đi làm ở xí nghiệp Tô thị mấy năm, nhận không ít tiền lương, một cô gái ở Bắc Kinh, không nhà không xe, thiếu rất nhiều cảm giác an toàn, cho nên không có gì ngoài một ít chi phí bình thường và tiền giao cho cha mẹ hàng tháng, tiền còn lại gần như đều được cô để dành.
Dù sao chỉ là một người thư ký, tiền lương cao hơn nửa cũng không cao đến đâu, xế chiều hôm nay chuyển một khoản tiền kia cho Tần Dĩ Nam, gần như là vét sạch toàn bộ dành dụm của cô.
Tám tháng Tần Dĩ Nam nằm viện, cô muốn chăm sóc anh, cho nên từ chức, sau khi anh xuất viện, mở công ty, bận đến rối tinh rối mù, thân thể chưa khỏi hẳn của anh chịu không nổi, cho nên luôn kéo dài không tìm việc làm, gần như đều dùng thời gian ở trên việc nhà, ba bữa cũng phụng bồi làm hồi phục chức năng với Tần Dĩ Nam.
Sau khi cô gả cho Tần Dĩ Nam, liền trả lại căn hộ độc thân vốn đang thuê kia.
Đột ngột ly hôn, cô không có chút xíu chuẩn bị, sau khi ra khỏi nhà của Tần Dĩ Nam, nơi duy nhất cô có thể đi, chính là khách sạn.
Trong thẻ chỉ còn lại hơn hai vạn đồng tiền, cô phải thuê phòng, còn phải tìm việc làm, Trình Thanh Thông sợ chống đỡ không đến tiền lương công việc mới phát tới, cho nên liền tùy tiện tìm một khách sạn nhỏ ở lại.
Làm xong thủ tục vào ở, chuyện đầu tiên sau khi Trình Thanh Thông vào phòng, chính là bật máy vi tính lên, ném sơ yếu lý lịch đi, tìm nhà, chờ đến khi rảnh rỗi, đã là một giờ rạng sáng.
Một ngày không ăn, Trình Thanh Thông lại không đói chút nào, cô khép máy vi tính lại, ngồi xếp bằng ở trên giường nhìn chằm chằm bóng đêm đen nhánh ngoài cửa sổ sững sờ rất lâu, mới xuống giường đi nhà vệ sinh.
Lúc tắm rửa, Trình Thanh Thông xuyên qua gương toàn thân trong phòng tắm khách sạn, nhìn một thân chằng chịt vết hôn, nghĩ đến hình ảnh trên giữa sườn núi ở rừng núi hoang vắng vào tối hôm qua, Tần Dĩ Nam ôn nhu tinh tế tỉ mỉ hôn cô, đầu ngón tay nắm vòi sen của cô, kịch liệt run rẩy lên.
Một trận hoan ái tận sức triền miên như thế, cô cho rằng trong toàn thế giới này, ai sẽ biết đó chỉ là thủ đoạn trả thù của anh.
Cô vốn cho rằng tối hôm qua sẽ là hồi ức tốt đẹp nhất cả đời của cô, nhưng chưa từng nghĩ đến đó là bắt đầu của ác mộng.
Một loại cảm giác đau đớn không có cách nào nói ra, pha lẫn tuyệt vọng nồng đậm, xoay quanh trong lồng ngực của Trình Thanh Thông cô, chua xót khiến cô không thở nổi, cô cứng đờ dời tầm mắt từ trên tấm gương, nghiêm túc tắm rửa sạch sẽ thân thể của mình, cầm lấy khăn lông của mình lau sạch sẽ giọt nước, mặc áo ngủ, bò lên giường, cô tắt đèn, trong phòng là một mảnh đen nhánh, cô trợn tròn mắt nhìn trần nhà, nước mắt một giọt tiếp một giọt theo khóe mắt của cô rơi xuống gối.
Ban ngày ở trước mặt anh, cô không dám khóc.
Lúc rời đi, ra thang máy có người ngoài, cô vẫn không dám khóc.
Lúc này đêm khuya yên tĩnh, nơi này chỉ có một mình cô, cô vẫn không có can đảm khóc ra tiếng.
Thật ra cô rất ít khóc, bởi vì nước mắt của cô không có người sẽ để ý.
Tối hôm qua cô là nhịn không được, mới khóc ở trước mặt Tần Dĩ Nam, cho tới giờ khắc này cô mới rõ ràng, cô coi anh là chỗ duâwj, mới dám khóc ra, chỉ tiếc, anh lau nước mắt cho cô, lại chỉ là một trận biểu diễn.
Trình Thanh Thông thật rất muốn làm cho chính mình đừng khóc.
Bởi vì cô không có người thương, dù khóc chết, cũng không có tác dụng gì.
Nhưng nước mắt của cô hoàn toàn không theo sự khống chế của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.