Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 97: Sự quan tâm của cô (7)
Diệp Phi Dạ
20/08/2016
Hơn nữa mặc đồ len thì mặc đồ len đi, vì sao còn đội mũ, kéo khóa thẳng tuốt lên trên cùng, để lộ hai ánh mắt thâm thúy.
Vẻ mặt Tống Thanh Xuân cổ quái nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm một lúc lâu mới phản ứng kịp, vội vàng lên tiếng chào hỏi Tô Chi Niệm: “Anh Tô.”
Tô Chi Niệm không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô một hồi không chớp mắt, sau đó liền lạnh nhạt xoay người đi vào phòng ngủ bên cạnh, “Phịch” một tiếng đóng sầm cánh cửa lại.
Tống Thanh Xuân đã sớm quen với bộ dạng Tô Chi Niệm xem mình như không khí, cô nhún vai không chút để ý đi xuống lầu.
Tô Chi Niệm để ý tiếng bước chân Tống Thanh Xuân dần đi xa, chậm rãi giơ tay lên.
Trong tay anh vốn cầm chiếc bút, vì dùng quá sức bị anh bóp vỡ vụn, có một số mảnh vụn kim loại đâm vào lòng bàn tay anh, máu tươi nhuộm thành một màu đỏ.
Vì dùng ý niệm đánh Đường Noãn nên trên mặt anh cũng có dấu bàn tay, vì thế cả ngày đều ngây ngốc ở trong biệt thự.
Lúc Tống Thanh Xuân về nhà, anh đang vẽ bản thiết kế trong thư phòng. Có lẽ vì thời gian còn sớm, anh nghe thấy cô trở về phòng ngủ của mình.
Hôm nay cô rất im lặng, không giống với lúc trước, không lẩm bẩm lầu bầu, cũng không va chạm đồ đạc phát ra tiếng động.
Anh cũng không chú ý lắm, chỉ để ý cô một lúc, rồi cứ tiếp tục tập trung lực chú ý lên bản thiết kế. Nhưng chưa vẽ được vài nét, lại đột nhiên nghe tiếng tiếng khóc nức nở của cô truyền tới.
Mới bắt đầu rất khẽ, anh cho rằng mình nghe nhầm, vì thế liền ngừng bút, sau đó thì phát hiện tiếng khóc thút thít càng lúc càng lớn, như là gặp chuyện gì rất đau khổ vậy.
Anh không hề nghĩ ngợi liền cầm bút đi ra thư phòng, lúc anh vừa mới đi tới trước cửa phòng ngủ của cô, thì nghe thấy cô nức nở gọi ba chữ “Anh Dĩ Nam,” sau đó cả người anh ngừng lại ngay cửa.
Anh rất ngốc, trên thế giới này có thể khiến cô đau đớn khóc lóc như vậy, ngoại trừ người đàn ông tên Tần Dĩ Nam, thì còn có thể là ai nữa chứ?
Rõ ràng anh nên vì ghen mà tức giận, nhưng anh nghe thấy tiếng khóc của cô, lại phát hiện đáy lòng mình vô cùng đau đớn theo đó.
Thời gian cô khóc không bao lâu, nhưng đối với anh mà nói, vừa lâu dài mà lại dày vò.
Nhiều lần anh đã suýt không kiềm chế được mình xông vào ôm cô một cái, an ủi cô, nhưng mà anh không có tư cách, anh chỉ có thể ép buộc bản thân đứng im tại chỗ nghe tiếng khóc của cô, dùng hết sức lực của cả người nắm chặt tay lại.
Tô Chi Niệm chậm rãi giơ tay lên, rút những mảnh vỡ của bút đâm trong lòng bàn tay ra, máu tươi chảy càng lúc càng mạnh, anh rút tờ khăn giấy bên cạnh tùy tiện đặt lên miệng vết thương. Anh dùng sức ấn mạnh, anh có thể cảm nhận rõ rệt miệng vết thương đau như kim châm muối xát mà lại mãnh liệt, nhưng vẫn không sánh bằng nỗi đau trong lòng anh như cũ.
---
Tống Thanh Xuân làm xong bữa tối đi lên lầu gõ cửa phòng ngủ Tô Chi Niệm: “Anh Tô, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”
Qua một lúc alau, bên trong mới truyền tới giọng lạnh lẽo tẻ nhạt của Tô Chi Niệm: “Bưng lên lầu đi.”
Tống Thanh Xuân “A” một tiếng rồi xuống lầu tìm một cái khay bưng cơm tối lên lầu.
Phòng ngủ của Tô Chi Niệm không bật đèn, Tống Thanh Xuân bước vào, phản ứng đầu tiên chính là hướng bàn tay về phía công tắc điện trên vách tường, cô còn chưa chạo vào, giọng Tô Chi Niệm trong phòng mờ tối lạnh lùng truyền tới: “Đừng bật đèn.”
Tống Thanh Xuân rút tay lại, mượn ánh đèn vàng nhạt ở hàng hiên bưng thức ăn vào phòng ngủ đặt lên trên bàn trà.
Vẻ mặt Tống Thanh Xuân cổ quái nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm một lúc lâu mới phản ứng kịp, vội vàng lên tiếng chào hỏi Tô Chi Niệm: “Anh Tô.”
Tô Chi Niệm không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô một hồi không chớp mắt, sau đó liền lạnh nhạt xoay người đi vào phòng ngủ bên cạnh, “Phịch” một tiếng đóng sầm cánh cửa lại.
Tống Thanh Xuân đã sớm quen với bộ dạng Tô Chi Niệm xem mình như không khí, cô nhún vai không chút để ý đi xuống lầu.
Tô Chi Niệm để ý tiếng bước chân Tống Thanh Xuân dần đi xa, chậm rãi giơ tay lên.
Trong tay anh vốn cầm chiếc bút, vì dùng quá sức bị anh bóp vỡ vụn, có một số mảnh vụn kim loại đâm vào lòng bàn tay anh, máu tươi nhuộm thành một màu đỏ.
Vì dùng ý niệm đánh Đường Noãn nên trên mặt anh cũng có dấu bàn tay, vì thế cả ngày đều ngây ngốc ở trong biệt thự.
Lúc Tống Thanh Xuân về nhà, anh đang vẽ bản thiết kế trong thư phòng. Có lẽ vì thời gian còn sớm, anh nghe thấy cô trở về phòng ngủ của mình.
Hôm nay cô rất im lặng, không giống với lúc trước, không lẩm bẩm lầu bầu, cũng không va chạm đồ đạc phát ra tiếng động.
Anh cũng không chú ý lắm, chỉ để ý cô một lúc, rồi cứ tiếp tục tập trung lực chú ý lên bản thiết kế. Nhưng chưa vẽ được vài nét, lại đột nhiên nghe tiếng tiếng khóc nức nở của cô truyền tới.
Mới bắt đầu rất khẽ, anh cho rằng mình nghe nhầm, vì thế liền ngừng bút, sau đó thì phát hiện tiếng khóc thút thít càng lúc càng lớn, như là gặp chuyện gì rất đau khổ vậy.
Anh không hề nghĩ ngợi liền cầm bút đi ra thư phòng, lúc anh vừa mới đi tới trước cửa phòng ngủ của cô, thì nghe thấy cô nức nở gọi ba chữ “Anh Dĩ Nam,” sau đó cả người anh ngừng lại ngay cửa.
Anh rất ngốc, trên thế giới này có thể khiến cô đau đớn khóc lóc như vậy, ngoại trừ người đàn ông tên Tần Dĩ Nam, thì còn có thể là ai nữa chứ?
Rõ ràng anh nên vì ghen mà tức giận, nhưng anh nghe thấy tiếng khóc của cô, lại phát hiện đáy lòng mình vô cùng đau đớn theo đó.
Thời gian cô khóc không bao lâu, nhưng đối với anh mà nói, vừa lâu dài mà lại dày vò.
Nhiều lần anh đã suýt không kiềm chế được mình xông vào ôm cô một cái, an ủi cô, nhưng mà anh không có tư cách, anh chỉ có thể ép buộc bản thân đứng im tại chỗ nghe tiếng khóc của cô, dùng hết sức lực của cả người nắm chặt tay lại.
Tô Chi Niệm chậm rãi giơ tay lên, rút những mảnh vỡ của bút đâm trong lòng bàn tay ra, máu tươi chảy càng lúc càng mạnh, anh rút tờ khăn giấy bên cạnh tùy tiện đặt lên miệng vết thương. Anh dùng sức ấn mạnh, anh có thể cảm nhận rõ rệt miệng vết thương đau như kim châm muối xát mà lại mãnh liệt, nhưng vẫn không sánh bằng nỗi đau trong lòng anh như cũ.
---
Tống Thanh Xuân làm xong bữa tối đi lên lầu gõ cửa phòng ngủ Tô Chi Niệm: “Anh Tô, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”
Qua một lúc alau, bên trong mới truyền tới giọng lạnh lẽo tẻ nhạt của Tô Chi Niệm: “Bưng lên lầu đi.”
Tống Thanh Xuân “A” một tiếng rồi xuống lầu tìm một cái khay bưng cơm tối lên lầu.
Phòng ngủ của Tô Chi Niệm không bật đèn, Tống Thanh Xuân bước vào, phản ứng đầu tiên chính là hướng bàn tay về phía công tắc điện trên vách tường, cô còn chưa chạo vào, giọng Tô Chi Niệm trong phòng mờ tối lạnh lùng truyền tới: “Đừng bật đèn.”
Tống Thanh Xuân rút tay lại, mượn ánh đèn vàng nhạt ở hàng hiên bưng thức ăn vào phòng ngủ đặt lên trên bàn trà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.