Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 260: Thật xin lỗi và không việc gì (1)
Diệp Phi Dạ
11/09/2016
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm đầu tóc Tống Thanh Xuân một lúc, không nói chuyện nữa, đưa tay ra bắt đầu giúp đỡ.
Tống Thanh Xuân vẫn không phản ứng, nhìn cũng không nhìn Tô Chi Niệm một cái.
Hai người cứ yên lặng không tiếng động gói túi hàng.
Tô Chi Niệm nói hơi nhiều đồ, đủ để chứa hai túi lớn, xe đẩy không thể rời khỏi cánh cửa siêu thị, lúc đầu vốn Tống Thanh Xuân xách một túii, nhưng còn chưa nhấc chân đi một bước, túi to liền bị Tô Chi Niệm nhận lấy: "Để tôi."
Cả người Tống Thanh Xuân hơi cứng đờ một chút, buông lỏng tay ra, không cự tuyệt.
Đi ra siêu thị, Tống Thanh Xuân bất giác nhìn thoáng qua ven đường, lại không thấy xe của Tô Chi Niệm.
Anh không lái xe? Tống Thanh Xuân nghi ngờ nhíu mày, sau đó liền hai tay trống trơn và Tô Chi Niệm phía sau mỗi tay xách một túi, đi về phía tiểu khu.
Tô Chi Niệm chân dài, bước chân lớn, thỉnh thoảng sẽ kéo ra khoảng cách, không đến một lát, anh sẽ tận lực dừng lại một chút, chờ đến khi nghe thấy tiếng bước chân Tống Thanh Xuân tiến lại gần , mới tiếp tục đi.
Khi sắp vào tiểu khu, Tống Thanh Xuân mới ý thức được, mùa đông lạnh, thế nhưng Tô Chi Niệm chỉ mặc một áo sơ mi ra cửa.
Cô vẫn luôn không thèm nhìn Tô Chi Niệm, nhịn không được nhìn sang anh vài lần, phát hiện quần áo của anh vẫn luôn rất gọn gàng sạch sẽ, lại có chút nhăn nheo, giống như là chen chúc ở trong đám người.
Trở lại biệt thự, Tống Thanh Xuân vừa mới chuẩn bị giơ tay lên nhập mật mã, cổ tay lại bị Tô Chi Niệm nắm lấy, anh nhìn cửa chằm chằm, không biết nghĩ cái gì, sau một lát, mới buông tay cô ra.
Không hiểu ra sao cả... Tống Thanh Xuân trợn mắt lên một chút, sau đó liền nhập mật mã, cứ thế đẩy cửa ra, đổi dép lê, liền vào phòng bếp.
Đây là thật không vui ... đến dép lê cũng không lấy cho anh...
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm thân ảnh Tống Thanh Xuân một lúc, mới để hai túi to cầm trong tay xuống, khom người lấy dép của mình từ trong tủ giày, thay đổi.
Tô Chi Niệm phân loại đồ đã mua, để ở trong tủ lạnh, sau đó cách cửa thủy tinh phòng bếp, lại nhìn Tống Thanh Xuân đang bận rộn trong bếp vài lần, mới xoay người lên lầu.
Tô Chi Niệm đầy từng cửa phòng lầu hai, phát hiện tất cả gian phòng đều rất gọn gàng, không thấy được một chút hỗn loạn, chẳng qua anh luôn luôn cẩn thận, rõ ràng vẫn phát hiện được, mỗi một phòng đều từng bị người lục lọi, chỉ là sau khi lục lọi, liền để về nguyên dạng.
Tô Chi Niệm có thói quen để một chút tiền mặt trong nhà, dự phòng lúc không kịp rút tiền.
Tiền kia để trong ngăn kéo ở tủ đầu giường của anh, dây khóa không ở trên đó, cho nên phản ứng đầu tiên của anh chính là kéo ngăn kéo kia ra trước, thấy tiền mặt vẫn còn nguyên ở bên trong.
Tô Chi Niệm cầm tiền lên, đếm lại một lần, phát hiện số lượng là đúng.
Mi tâm của Tô Chi Niệm nhăn lại một chút, thuận tay ném tiền về trong ngăn kéo, liền đi đến thư phòng.
Anh chỉ là nhìn sơ sơ lướt qua bàn đọc sách, liền nhìn ra, người tới không có lục lọi văn kiện của anh.
Tô Chi Niệm vốn nôn nóng gấp gáp trở về, thấy Tống Thanh Xuân hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng tâm bình tĩnh trở lại lại nâng lên lần nữa.
Người ngoài vào nhà, tiền mặt để ở nơi có thể đụng tay đến, nhưng lại không thiếu một tờ, văn kiện bày ở trên bàn đọc sách, một phần cũng không mất.
Điều này nói rõ, người tới... Không phải vì tiền, cũng không phải vì trộm tư liệu công ty... Cho nên, cũng chính là nói, thật ra người tới không phải là trộm?
Không phải trộm, vậy là đến vì người?
Vì ai? Anh? Hay là Tống Thanh Xuân?
Tống Thanh Xuân vẫn không phản ứng, nhìn cũng không nhìn Tô Chi Niệm một cái.
Hai người cứ yên lặng không tiếng động gói túi hàng.
Tô Chi Niệm nói hơi nhiều đồ, đủ để chứa hai túi lớn, xe đẩy không thể rời khỏi cánh cửa siêu thị, lúc đầu vốn Tống Thanh Xuân xách một túii, nhưng còn chưa nhấc chân đi một bước, túi to liền bị Tô Chi Niệm nhận lấy: "Để tôi."
Cả người Tống Thanh Xuân hơi cứng đờ một chút, buông lỏng tay ra, không cự tuyệt.
Đi ra siêu thị, Tống Thanh Xuân bất giác nhìn thoáng qua ven đường, lại không thấy xe của Tô Chi Niệm.
Anh không lái xe? Tống Thanh Xuân nghi ngờ nhíu mày, sau đó liền hai tay trống trơn và Tô Chi Niệm phía sau mỗi tay xách một túi, đi về phía tiểu khu.
Tô Chi Niệm chân dài, bước chân lớn, thỉnh thoảng sẽ kéo ra khoảng cách, không đến một lát, anh sẽ tận lực dừng lại một chút, chờ đến khi nghe thấy tiếng bước chân Tống Thanh Xuân tiến lại gần , mới tiếp tục đi.
Khi sắp vào tiểu khu, Tống Thanh Xuân mới ý thức được, mùa đông lạnh, thế nhưng Tô Chi Niệm chỉ mặc một áo sơ mi ra cửa.
Cô vẫn luôn không thèm nhìn Tô Chi Niệm, nhịn không được nhìn sang anh vài lần, phát hiện quần áo của anh vẫn luôn rất gọn gàng sạch sẽ, lại có chút nhăn nheo, giống như là chen chúc ở trong đám người.
Trở lại biệt thự, Tống Thanh Xuân vừa mới chuẩn bị giơ tay lên nhập mật mã, cổ tay lại bị Tô Chi Niệm nắm lấy, anh nhìn cửa chằm chằm, không biết nghĩ cái gì, sau một lát, mới buông tay cô ra.
Không hiểu ra sao cả... Tống Thanh Xuân trợn mắt lên một chút, sau đó liền nhập mật mã, cứ thế đẩy cửa ra, đổi dép lê, liền vào phòng bếp.
Đây là thật không vui ... đến dép lê cũng không lấy cho anh...
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm thân ảnh Tống Thanh Xuân một lúc, mới để hai túi to cầm trong tay xuống, khom người lấy dép của mình từ trong tủ giày, thay đổi.
Tô Chi Niệm phân loại đồ đã mua, để ở trong tủ lạnh, sau đó cách cửa thủy tinh phòng bếp, lại nhìn Tống Thanh Xuân đang bận rộn trong bếp vài lần, mới xoay người lên lầu.
Tô Chi Niệm đầy từng cửa phòng lầu hai, phát hiện tất cả gian phòng đều rất gọn gàng, không thấy được một chút hỗn loạn, chẳng qua anh luôn luôn cẩn thận, rõ ràng vẫn phát hiện được, mỗi một phòng đều từng bị người lục lọi, chỉ là sau khi lục lọi, liền để về nguyên dạng.
Tô Chi Niệm có thói quen để một chút tiền mặt trong nhà, dự phòng lúc không kịp rút tiền.
Tiền kia để trong ngăn kéo ở tủ đầu giường của anh, dây khóa không ở trên đó, cho nên phản ứng đầu tiên của anh chính là kéo ngăn kéo kia ra trước, thấy tiền mặt vẫn còn nguyên ở bên trong.
Tô Chi Niệm cầm tiền lên, đếm lại một lần, phát hiện số lượng là đúng.
Mi tâm của Tô Chi Niệm nhăn lại một chút, thuận tay ném tiền về trong ngăn kéo, liền đi đến thư phòng.
Anh chỉ là nhìn sơ sơ lướt qua bàn đọc sách, liền nhìn ra, người tới không có lục lọi văn kiện của anh.
Tô Chi Niệm vốn nôn nóng gấp gáp trở về, thấy Tống Thanh Xuân hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng tâm bình tĩnh trở lại lại nâng lên lần nữa.
Người ngoài vào nhà, tiền mặt để ở nơi có thể đụng tay đến, nhưng lại không thiếu một tờ, văn kiện bày ở trên bàn đọc sách, một phần cũng không mất.
Điều này nói rõ, người tới... Không phải vì tiền, cũng không phải vì trộm tư liệu công ty... Cho nên, cũng chính là nói, thật ra người tới không phải là trộm?
Không phải trộm, vậy là đến vì người?
Vì ai? Anh? Hay là Tống Thanh Xuân?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.