Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 1011: Tôi đi ngủ ghế sofa (ngũ)
Diệp Phi Dạ
02/11/2016
Tuy rằng lời nói của Trình Thanh Thông rất ngắn gọn, nhưng Tần Dĩ Nam
cũng hiểu được hàm ý phía sau lời cảm ơn của cô, anh bỗng dưng liền cười lạnh ra tiếng: "Không cần cảm ơn tôi, đối với tôi mà nói, cũng không có tổn thất gì, không phải sao? Cô nên lo lắng là khi mẹ cô rời đi, hiện
tại mẹ cô có bao nhiêu cao hứng, tương lai sau khi mẹ cô biết chân tướng liền có bấy nhiêu suy sụp, dù sao, hy vọng càng lớn, thất vọng càng
nhiều, cô cũng không phải chưa từng trải qua..."
Cô cũng không phải chưa từng trải qua...
Cô hiểu rõ lời nói của anh là có ý gì, lúc trước anh, chính là cho cô hy vọng rất lớn, sau đó lại hung hăng cho cô thất vọng.
Màu máu trên mặt Trình Thanh Thông chậm rãi rút đi, cô không nói gì, chỉ là cảm thấy đáy lòng có một vệt cay đắng bắt đầu tràn ra.
Trong phòng trở nên hơi an tĩnh, không biết qua bao lâu, Trình Thanh Thông ngẩng đầu, nhìn Tần Dĩ Nam một cái, giống như vừa rồi Tần Dĩ Nam hoàn toàn chưa từng nói qua những châm chọc khiêu khích kia, ngữ khí bình tĩnh nói với anh: "Hôm nay chậm trễ anh rất nhiều thời gian, thật rất xin lỗi, ngày mai tôi sẽ bồi mẹ tôi đi dạo phố, sẽ không ảnh hưởng anh nữa."
Tần Dĩ Nam hừ lạnh một tiếng, mặt mày trở nên có chút khinh thường: "Cô yên tâm, ngày mai tôi rất bận, dù cô muốn để cho tôi bồi mẹ của cô, tôi cũng không có thời gian!"
Cô là sợ anh không cao hứng, mới sẽ nói những lời đó, không nghĩ tới anh vẫn không cao hứng...
Anh là thật rất chán ghét cô đi, cho nên mặc kệ cô làm cái gì, nói cái gì, anh luôn có thể chọn ra sai lầm.
Trình Thanh Thông dùng sức nắm quả đấm, móng tay bấm lòng bàn tay cô sinh đau, cô lại mở miệng, ngữ khí rõ ràng không tĩnh đạm như vừa rồi: "... Còn có, tiền cơm đêm nay, tôi đã chuyển trả vào tài khoản của anh rồi."
Tần Dĩ Nam nhăn mi tâm một chút, không lên tiếng, sải bước đi đến bên giường, vén chăn lên nằm xuống.
Trình Thanh Thông đứng ở cạnh ghế sofa một lát, nâng mí mắt, nhìn thoáng qua giường lớn rộng hai mét, ngẫm nghĩ, mới bước đi tới.
Tần Dĩ Nam không nhìn cô gái đang tới gần mình một cái, cầm điện thoại di động ở một bên lên, điểm mở ghi chép tài khoản, quả nhiên thấy ghi chép chuyển khoản của Trình Thanh Thông.
À, không chỉ chuyển tiền cơm tối cho anh, đến cả phí bãi đỗ xe và qua đường cao tốc ở sân bay cũng chuyển cho anh ...
Một loại lửa giận không giải thích được liền nhảy vọt lên từ đáy lòng, Tần Dĩ Nam nóng nảy ném điện thoại di động sang một bên, đúng lúc không nghiêng không lệch nện xuống ở chính giữa nửa giường còn lại kia.
Trình Thanh Thông đi đến bên giường, bị cử động ném điện thoại di động này của anh dọa đến bước chân rụt lại về sau một chút, qua một hồi lâu, mới nói ra lời mình vừa nghĩ xong khi đứng ở trước ghế sofa: "Tôi... đi ngủ ghế sofa."
Tần Dĩ Nam cười một tiếng, hoàn toàn không để ý lời nói của Trình Thanh Thông, trực tiếp trở mình, để lại cho cô một bóng lưng.
Trình Thanh Thông cẩn thận dè dặt tiến về phía trước hai bước, đưa tay ra, lấy gối, nhỏ giọng nói một câu "Ngủ ngon", liền ôm gối, xoay người lại.
Trình Thanh Thông còn chưa giơ chân lên, cất bước rời đi, Tần Dĩ Nam bỗng nhiên liền dùng sức ngồi dậy từ trên giường, động tĩnh của anh rất lớn, khiến cho giường đều lay động một cái, Trình Thanh Thông bị dọa đến mức thân thể run lên một chút, theo bản năng nhẹ nhàng xoay đầu về sau một chút, dùng dư quang khóe mắt nhìn Tần Dĩ Nam chăm chú, cô vừa chạm tới cằm dưới lạnh buốt của anh, cả người anh đột nhiên liền nghiêng về phía cô, đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, không có dấu hiệu nào trực tiếp kéo cô đến trên giường.
Cô cũng không phải chưa từng trải qua...
Cô hiểu rõ lời nói của anh là có ý gì, lúc trước anh, chính là cho cô hy vọng rất lớn, sau đó lại hung hăng cho cô thất vọng.
Màu máu trên mặt Trình Thanh Thông chậm rãi rút đi, cô không nói gì, chỉ là cảm thấy đáy lòng có một vệt cay đắng bắt đầu tràn ra.
Trong phòng trở nên hơi an tĩnh, không biết qua bao lâu, Trình Thanh Thông ngẩng đầu, nhìn Tần Dĩ Nam một cái, giống như vừa rồi Tần Dĩ Nam hoàn toàn chưa từng nói qua những châm chọc khiêu khích kia, ngữ khí bình tĩnh nói với anh: "Hôm nay chậm trễ anh rất nhiều thời gian, thật rất xin lỗi, ngày mai tôi sẽ bồi mẹ tôi đi dạo phố, sẽ không ảnh hưởng anh nữa."
Tần Dĩ Nam hừ lạnh một tiếng, mặt mày trở nên có chút khinh thường: "Cô yên tâm, ngày mai tôi rất bận, dù cô muốn để cho tôi bồi mẹ của cô, tôi cũng không có thời gian!"
Cô là sợ anh không cao hứng, mới sẽ nói những lời đó, không nghĩ tới anh vẫn không cao hứng...
Anh là thật rất chán ghét cô đi, cho nên mặc kệ cô làm cái gì, nói cái gì, anh luôn có thể chọn ra sai lầm.
Trình Thanh Thông dùng sức nắm quả đấm, móng tay bấm lòng bàn tay cô sinh đau, cô lại mở miệng, ngữ khí rõ ràng không tĩnh đạm như vừa rồi: "... Còn có, tiền cơm đêm nay, tôi đã chuyển trả vào tài khoản của anh rồi."
Tần Dĩ Nam nhăn mi tâm một chút, không lên tiếng, sải bước đi đến bên giường, vén chăn lên nằm xuống.
Trình Thanh Thông đứng ở cạnh ghế sofa một lát, nâng mí mắt, nhìn thoáng qua giường lớn rộng hai mét, ngẫm nghĩ, mới bước đi tới.
Tần Dĩ Nam không nhìn cô gái đang tới gần mình một cái, cầm điện thoại di động ở một bên lên, điểm mở ghi chép tài khoản, quả nhiên thấy ghi chép chuyển khoản của Trình Thanh Thông.
À, không chỉ chuyển tiền cơm tối cho anh, đến cả phí bãi đỗ xe và qua đường cao tốc ở sân bay cũng chuyển cho anh ...
Một loại lửa giận không giải thích được liền nhảy vọt lên từ đáy lòng, Tần Dĩ Nam nóng nảy ném điện thoại di động sang một bên, đúng lúc không nghiêng không lệch nện xuống ở chính giữa nửa giường còn lại kia.
Trình Thanh Thông đi đến bên giường, bị cử động ném điện thoại di động này của anh dọa đến bước chân rụt lại về sau một chút, qua một hồi lâu, mới nói ra lời mình vừa nghĩ xong khi đứng ở trước ghế sofa: "Tôi... đi ngủ ghế sofa."
Tần Dĩ Nam cười một tiếng, hoàn toàn không để ý lời nói của Trình Thanh Thông, trực tiếp trở mình, để lại cho cô một bóng lưng.
Trình Thanh Thông cẩn thận dè dặt tiến về phía trước hai bước, đưa tay ra, lấy gối, nhỏ giọng nói một câu "Ngủ ngon", liền ôm gối, xoay người lại.
Trình Thanh Thông còn chưa giơ chân lên, cất bước rời đi, Tần Dĩ Nam bỗng nhiên liền dùng sức ngồi dậy từ trên giường, động tĩnh của anh rất lớn, khiến cho giường đều lay động một cái, Trình Thanh Thông bị dọa đến mức thân thể run lên một chút, theo bản năng nhẹ nhàng xoay đầu về sau một chút, dùng dư quang khóe mắt nhìn Tần Dĩ Nam chăm chú, cô vừa chạm tới cằm dưới lạnh buốt của anh, cả người anh đột nhiên liền nghiêng về phía cô, đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, không có dấu hiệu nào trực tiếp kéo cô đến trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.