Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 778: Viết nhật ký vì một người (8)
Diệp Phi Dạ
15/10/2016
“Ngày 19 tháng 2 năm 2017, tình huống của tôi còn muốn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều, tất cả giác quan của tôi đang dần
dần mất đi, không có cảm giác cười, không có cảm giác khóc, không có cảm nhận sâu sắc, giống như là một cái xác không hồn, từ ban đầu thuốc an
thần một lần bốn viên, tăng đến hiện tại một lần tám viên.”
“Ngày 21 tháng 2 năm 2017, hôm nay lúc tôi ăn đồ ăn, đã nếm không ra mùi vị, càng quan trọng là, hôm nay khi tôi mở họp, hai chữ tan họp đơn giản, quẩn quanh ở đầu lưỡi tôi rất lâu, tôi lại nói không ra, sau khi vị giác của tôi mất đi, có phải tiếp theo tôi sẽ xuất hiện chứng im bặt không?”
“Ngày 23 tháng 2 năm 2017, tôi rất sợ hãi, tôi bỗng nhiên ngã xuống, không chống đỡ được đến khi cô kết hôn, không chống đỡ được đến khi Tống Mạnh Hoa chết, không chống đỡ được đến khi tôi rời khỏi Bắc Kinh, tôi gia tăng liều lượng thuốc an thần, nhưng ngay cả như vậy, tôi vẫn cảm thấy rất nôn nóng, rất phiền muộn, tôi lại xé đi một hợp đồng mấy ngàn vạn. Tôi như vậy, chính tôi cũng cảm thấy rất xa lạ, tôi đáp ứng đề nghị của Tống Mạnh Hoa, gặp mặt một cô gái lần thứ hai, bởi vì tôi muốn cho cô biết, tôi thật đang rất nỗ lực đi hoàn thành hứa hẹn mà tôi đã từng đồng ý với cô.”
“Ngày 25 tháng 2 năm 2017, cả ngày hôm nay, tôi không nói ra được một chữ, buổi tối trở về nhà, tôi nỗ lực để cho chính mình lầm bầm lầu bầu, thật rất sợ đột nhiên không biết nói chuyện, tôi phát hiện, bốn chữ Đình Đình và Thanh Xuân này, tôi đọc vẫn là thuận miệng trước sau như một, thuốc an thần đêm nay, uống nhiều hơn lúc trước rất nhiều, buổi tối ngủ được rất sâu, tôi biết, đó không phải ngủ được rất sâu, mà là rơi vào hôn mê.”
“Ngày 27 tháng 2 năm 2017, tôi đắm chìm ở trong giấc mộng đó, không chịu tỉnh lại, rất muốn cứ như vậy nằm ngủ lâu dài luôn, bởi vì chỉ có ở trong mộng, tôi mới có thể yêu nhau với cô.”
“Ngày mùng 3 tháng 3 năm 2017, tôi tìm luật sư, chia hai phần cổ phần dưới tên, ba mươi phần trăm cho cô, hai mươi phần trăm để lại cho mẹ tôi và Tống Mạnh Hoa, bất động sản chia làm hai, mẹ và cô mỗi người một nửa, sau khi luật sư đi, tôi nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ sững sờ thất thần rất lâu, tôi đã từng biết, sẽ có một ngày tôi mất đi cô, dù tôi chưa bao giờ có được cô, nhưng cách hôn sự của cô càng ngày càng gần, cách tôi hoàn toàn mất đi cô càng ngày càng gần, tôi phát hiện, tôi không quá kiên cường như trong tưởng tượng, hóa ra, một đêm ở Hải Nam kia, khi tôi cho cô một giấc mơ đẹp, tỏ tình một lần, lại nói hẹn gặp lại, Tô Chi Niệm đó đã chết ở chỗ bờ biển đó vào đêm ấy.”
Kẻ lừa đảo, kẻ đại lừa đảo... Rõ ràng mới bắt đầu, người đề xuất sau khi hẹn hò một lần, lưu lại giấc mộng đẹp cho nhau, mỗi người sẽ trở lại nhân gian sống dưới ánh mặt trời là anh, nhưng cuối cùng làm ngược lại cũng là anh.
Anh luôn lừa cô như vậy, nhưng cô luôn ngốc hồ hồ mắc lừa như vậy.
Kẻ đại lừa đảo, kẻ đại lừa đảo...
Tống Thanh Xuân vừa nức nở, vừa lại lật trang, chỉ còn một phần nhật ký cuối cùng.
“Ngày mùng 5 tháng 3 năm 2017, tôi mang cô gái gặp mặt ba lần kia về nhà họ Tống, Đình Đình cũng ở nhà, cô và cô gái đó tán gẫu rất hợp, nói tới chỗ khôi hài, tôi và cô gái kia đến một câu hoàn chỉnh cũng chưa từng nói qua, thật ra tôi thật rất không muốn cười với cô gái đó, nhưng tôi lại vẫn là bức mình cười với cô ta, bởi vì tôi muốn cười cho Đình Đình xem, tôi đáp ứng trở về, hai người bỏ qua nghiệt duyên, bắt đầu trôi qua cuộc sống bình thường, cho nên tôi muốn cho cô xem, dù chỉ là giả vờ, cũng phải cho cô xem, bởi vì tôi muốn để cho cô an tâm gả cho Tần Dĩ Nam.”
“Ngày 21 tháng 2 năm 2017, hôm nay lúc tôi ăn đồ ăn, đã nếm không ra mùi vị, càng quan trọng là, hôm nay khi tôi mở họp, hai chữ tan họp đơn giản, quẩn quanh ở đầu lưỡi tôi rất lâu, tôi lại nói không ra, sau khi vị giác của tôi mất đi, có phải tiếp theo tôi sẽ xuất hiện chứng im bặt không?”
“Ngày 23 tháng 2 năm 2017, tôi rất sợ hãi, tôi bỗng nhiên ngã xuống, không chống đỡ được đến khi cô kết hôn, không chống đỡ được đến khi Tống Mạnh Hoa chết, không chống đỡ được đến khi tôi rời khỏi Bắc Kinh, tôi gia tăng liều lượng thuốc an thần, nhưng ngay cả như vậy, tôi vẫn cảm thấy rất nôn nóng, rất phiền muộn, tôi lại xé đi một hợp đồng mấy ngàn vạn. Tôi như vậy, chính tôi cũng cảm thấy rất xa lạ, tôi đáp ứng đề nghị của Tống Mạnh Hoa, gặp mặt một cô gái lần thứ hai, bởi vì tôi muốn cho cô biết, tôi thật đang rất nỗ lực đi hoàn thành hứa hẹn mà tôi đã từng đồng ý với cô.”
“Ngày 25 tháng 2 năm 2017, cả ngày hôm nay, tôi không nói ra được một chữ, buổi tối trở về nhà, tôi nỗ lực để cho chính mình lầm bầm lầu bầu, thật rất sợ đột nhiên không biết nói chuyện, tôi phát hiện, bốn chữ Đình Đình và Thanh Xuân này, tôi đọc vẫn là thuận miệng trước sau như một, thuốc an thần đêm nay, uống nhiều hơn lúc trước rất nhiều, buổi tối ngủ được rất sâu, tôi biết, đó không phải ngủ được rất sâu, mà là rơi vào hôn mê.”
“Ngày 27 tháng 2 năm 2017, tôi đắm chìm ở trong giấc mộng đó, không chịu tỉnh lại, rất muốn cứ như vậy nằm ngủ lâu dài luôn, bởi vì chỉ có ở trong mộng, tôi mới có thể yêu nhau với cô.”
“Ngày mùng 3 tháng 3 năm 2017, tôi tìm luật sư, chia hai phần cổ phần dưới tên, ba mươi phần trăm cho cô, hai mươi phần trăm để lại cho mẹ tôi và Tống Mạnh Hoa, bất động sản chia làm hai, mẹ và cô mỗi người một nửa, sau khi luật sư đi, tôi nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ sững sờ thất thần rất lâu, tôi đã từng biết, sẽ có một ngày tôi mất đi cô, dù tôi chưa bao giờ có được cô, nhưng cách hôn sự của cô càng ngày càng gần, cách tôi hoàn toàn mất đi cô càng ngày càng gần, tôi phát hiện, tôi không quá kiên cường như trong tưởng tượng, hóa ra, một đêm ở Hải Nam kia, khi tôi cho cô một giấc mơ đẹp, tỏ tình một lần, lại nói hẹn gặp lại, Tô Chi Niệm đó đã chết ở chỗ bờ biển đó vào đêm ấy.”
Kẻ lừa đảo, kẻ đại lừa đảo... Rõ ràng mới bắt đầu, người đề xuất sau khi hẹn hò một lần, lưu lại giấc mộng đẹp cho nhau, mỗi người sẽ trở lại nhân gian sống dưới ánh mặt trời là anh, nhưng cuối cùng làm ngược lại cũng là anh.
Anh luôn lừa cô như vậy, nhưng cô luôn ngốc hồ hồ mắc lừa như vậy.
Kẻ đại lừa đảo, kẻ đại lừa đảo...
Tống Thanh Xuân vừa nức nở, vừa lại lật trang, chỉ còn một phần nhật ký cuối cùng.
“Ngày mùng 5 tháng 3 năm 2017, tôi mang cô gái gặp mặt ba lần kia về nhà họ Tống, Đình Đình cũng ở nhà, cô và cô gái đó tán gẫu rất hợp, nói tới chỗ khôi hài, tôi và cô gái kia đến một câu hoàn chỉnh cũng chưa từng nói qua, thật ra tôi thật rất không muốn cười với cô gái đó, nhưng tôi lại vẫn là bức mình cười với cô ta, bởi vì tôi muốn cười cho Đình Đình xem, tôi đáp ứng trở về, hai người bỏ qua nghiệt duyên, bắt đầu trôi qua cuộc sống bình thường, cho nên tôi muốn cho cô xem, dù chỉ là giả vờ, cũng phải cho cô xem, bởi vì tôi muốn để cho cô an tâm gả cho Tần Dĩ Nam.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.