Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 383: Yêu em thật tốt, chỉ có thể như vậy (3)
Diệp Phi Dạ
11/10/2016
Sau đó bên tai cô liền nghe thấy một âm thanh thanh thúy, ngay sau đó cổ cô liền bị một vật sắc bén kề cạnh. Rồi người đàn ông kia dán bên tai cô,
cố gắng đề thấp giọng nói : "Nếu không muốn dao trong tay tao cắt qua
yết hầu của cô thì từ giờ trở đi, dựa theo lời tao nói mà làm."
Theo lời nói của hắn thì bao cầm trong tay hắn cũng được ném xuống đất, rồi hắn dùng lực kéo Tống Thanh Xuân mà cầm dao kề ngay cổ cô, hắn đá đá chiếc bao trên mặt đất, lại lần nữa mang theo cảnh cáo mà mở miệng nói : "Cầm quần áo đồng phục bên trong rồi thay, nhanh."
Người đàn ông kia rõ ràng là sợ bị người khác phát hiện nên không có tính nhẫn nại quá lớn, nhìn Tống Thanh Xuân chần chờ ba giây đồng hồ mà không nhúc nhích thì liền dùng lực ở tay cầm dao kề gần cổ họng cô hơn : "Nhanh lên !"
Tống Thanh Xuân tinh tường cảm giác được cần cổ mình truyền đến một tia đau đớn, có một chất lỏng dinh dính chảy xuống, cô cũng không dám có nửa điểm do dự nữa mà nhanh chóng khom người, cầm quần áo bên trong lên rồi chùm lên lễ phục của mình.
Trong quá trình cô mặc quần áo thì đều tháo xuống trang sức trên người, lén lút nhét vào túi đựng của bộ đồng phục.
Sau khi đổi quần áo tốt rồi thì người đàn ông kia lập tức thúc giục Tống Thanh Xuân đi cùng hắn, Tống Thanh Xuân sợ hắn phát hiện ra bao tay chính mình bỏ quên ở trên bồn rửa tay nên không có bất kỳ phản kháng nào, cực kỳ ngoan ngoãn dựa theo chỉ thị của hắn mà tùy ý hắn giống như cực kỳ thân mật mà ôm eo cô nhưng thực ra lại đang cầm đao bên eo mình mà cùng nhau ra khỏi nhà vệ sinh.
Trước khi tiến vào đường giao thông nhộn nhịp, Tống Thanh Xuân đã lặng yên không tiếng động mà lấy ra một cái vòng tay từ trong túi áo mà ném xuống đất.
Nếu cô chậm chạp không trở về chỗ đó khẳng định sẽ có người đi tìm cô, mặc kệ cô bỏ lại những thứ ký hiệu này có thể có người phát hiện hay không, thế nhưng nếu cô không vứt thì khẳng định sẽ không có bất luận hy vọng chạy trốn nào khác...
Trừ bao tay ra, cô chỉ còn lại bốn trang sức cho nên chỉ có thể làm bốn ký hiệu...
Thực ra trong lòng Tống Thanh Xuân triệt để khẩn trương nhưng mà cô phải bắt chính mình chấn định mà tự hỏi làm thế nào để có thế làm người khác phát hiện ra mà vừa nhìn liền biết hướng đi của cô.
Trong bãi đỗ xe, khi Tống Thanh Xuân ở cạnh cửa một chiếc xe Buick màu vàng ném chiếc vòng cổ có thể để lại cuối cùng thì liền bị người ta uy hiếp bắt lên xe.
Cửa sổ xe dán một lớp giấy đen, từ bên ngoài căn bản không thể thấy rõ tình huống bên trong, cô vừa lên xe thì miệng lập tức bị người ngồi trên xe dán băng dính, sau đó hai tay cũng bị trói chặt sau lưng.
Trên xe ngoài cô thì còn có tổng cộng là ba người đàn ông, trong đó có một người nhìn vô cùng trẻ cùng tuổi của cô không sai lệch lắm, ngồi trước cô.
Ngồi bên cạnh cô là người kia, dáng vẻ vô cùng béo, bởi vì trong xe mở lò sưởi nên chỉ mặc một chiếc tay lỡ lộ ra cánh tay vẽ hình xăm hình rồng. (tha thu đấy :v)
Lái xe là một người đàn ông trung niên, trên mặt có một vết sẹo khá dài.
Bánh xe chạy ra thành phố, rẽ phải rồi tăng tốc mà chạy một đường cực nhanh.
Ba người đều vô cùng trầm tĩnh, trong lúc đi không có nói bất kỳ chuyện gì làm bên tỏng xe vô cùng im lặng. Một lần có tiếng động duy nhất là khi cái người trẻ tuổi ngồi trước mặt cô nhân được một cuộc điện thoại rồi nói rành mạch hai chữ "Giải quyết" xong liền cúp điện thoại.
Gần đây Tống Thanh Xuân đã trải qua không ít nguy hiểm suýt chút nữa đã chết nhưng mà loại chuyện này cũng không trải qua nhiều lắm thế nhưng cũng đã trở nên có kinh nghiệm nên sẽ không quá sợ hãi.
Ngược lại lúc này khi cứ trơ mắt mà nhìn bản thân lâm vào nguy hiểm mà lại vô kế khả thi lại càng làm cho cô tuyệt vọng khủng hoảng hơn.
Theo lời nói của hắn thì bao cầm trong tay hắn cũng được ném xuống đất, rồi hắn dùng lực kéo Tống Thanh Xuân mà cầm dao kề ngay cổ cô, hắn đá đá chiếc bao trên mặt đất, lại lần nữa mang theo cảnh cáo mà mở miệng nói : "Cầm quần áo đồng phục bên trong rồi thay, nhanh."
Người đàn ông kia rõ ràng là sợ bị người khác phát hiện nên không có tính nhẫn nại quá lớn, nhìn Tống Thanh Xuân chần chờ ba giây đồng hồ mà không nhúc nhích thì liền dùng lực ở tay cầm dao kề gần cổ họng cô hơn : "Nhanh lên !"
Tống Thanh Xuân tinh tường cảm giác được cần cổ mình truyền đến một tia đau đớn, có một chất lỏng dinh dính chảy xuống, cô cũng không dám có nửa điểm do dự nữa mà nhanh chóng khom người, cầm quần áo bên trong lên rồi chùm lên lễ phục của mình.
Trong quá trình cô mặc quần áo thì đều tháo xuống trang sức trên người, lén lút nhét vào túi đựng của bộ đồng phục.
Sau khi đổi quần áo tốt rồi thì người đàn ông kia lập tức thúc giục Tống Thanh Xuân đi cùng hắn, Tống Thanh Xuân sợ hắn phát hiện ra bao tay chính mình bỏ quên ở trên bồn rửa tay nên không có bất kỳ phản kháng nào, cực kỳ ngoan ngoãn dựa theo chỉ thị của hắn mà tùy ý hắn giống như cực kỳ thân mật mà ôm eo cô nhưng thực ra lại đang cầm đao bên eo mình mà cùng nhau ra khỏi nhà vệ sinh.
Trước khi tiến vào đường giao thông nhộn nhịp, Tống Thanh Xuân đã lặng yên không tiếng động mà lấy ra một cái vòng tay từ trong túi áo mà ném xuống đất.
Nếu cô chậm chạp không trở về chỗ đó khẳng định sẽ có người đi tìm cô, mặc kệ cô bỏ lại những thứ ký hiệu này có thể có người phát hiện hay không, thế nhưng nếu cô không vứt thì khẳng định sẽ không có bất luận hy vọng chạy trốn nào khác...
Trừ bao tay ra, cô chỉ còn lại bốn trang sức cho nên chỉ có thể làm bốn ký hiệu...
Thực ra trong lòng Tống Thanh Xuân triệt để khẩn trương nhưng mà cô phải bắt chính mình chấn định mà tự hỏi làm thế nào để có thế làm người khác phát hiện ra mà vừa nhìn liền biết hướng đi của cô.
Trong bãi đỗ xe, khi Tống Thanh Xuân ở cạnh cửa một chiếc xe Buick màu vàng ném chiếc vòng cổ có thể để lại cuối cùng thì liền bị người ta uy hiếp bắt lên xe.
Cửa sổ xe dán một lớp giấy đen, từ bên ngoài căn bản không thể thấy rõ tình huống bên trong, cô vừa lên xe thì miệng lập tức bị người ngồi trên xe dán băng dính, sau đó hai tay cũng bị trói chặt sau lưng.
Trên xe ngoài cô thì còn có tổng cộng là ba người đàn ông, trong đó có một người nhìn vô cùng trẻ cùng tuổi của cô không sai lệch lắm, ngồi trước cô.
Ngồi bên cạnh cô là người kia, dáng vẻ vô cùng béo, bởi vì trong xe mở lò sưởi nên chỉ mặc một chiếc tay lỡ lộ ra cánh tay vẽ hình xăm hình rồng. (tha thu đấy :v)
Lái xe là một người đàn ông trung niên, trên mặt có một vết sẹo khá dài.
Bánh xe chạy ra thành phố, rẽ phải rồi tăng tốc mà chạy một đường cực nhanh.
Ba người đều vô cùng trầm tĩnh, trong lúc đi không có nói bất kỳ chuyện gì làm bên tỏng xe vô cùng im lặng. Một lần có tiếng động duy nhất là khi cái người trẻ tuổi ngồi trước mặt cô nhân được một cuộc điện thoại rồi nói rành mạch hai chữ "Giải quyết" xong liền cúp điện thoại.
Gần đây Tống Thanh Xuân đã trải qua không ít nguy hiểm suýt chút nữa đã chết nhưng mà loại chuyện này cũng không trải qua nhiều lắm thế nhưng cũng đã trở nên có kinh nghiệm nên sẽ không quá sợ hãi.
Ngược lại lúc này khi cứ trơ mắt mà nhìn bản thân lâm vào nguy hiểm mà lại vô kế khả thi lại càng làm cho cô tuyệt vọng khủng hoảng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.