Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 386: Yêu em thật tốt, chỉ có thể như vậy (6)
Diệp Phi Dạ
11/10/2016
Do Tống Thanh Xuân ngồi ở trong xe, nên không thể thấy được tình hình bên ngoài, đáy lòng cực kỳ lo lắng.
Khi cô ở bên ngoài, cô di chuyển về hướng cửa xe nơi có Bàn Tử đang ngồi trên tầng xe đó.
Nhưng bởi vì tay chân của cô đều bị trói chặt, nên hành động cực kỳ chậm chạp, khi cô đang rất vất vả mới đến được bên cạnh xe, lúc vừa chuẩn bị muốn xuống xe, cửa xe nơi ghế lái chợt bị đẩy ra, tên tài xế ở trên xe canh chừng cô nhanh chóng nhảy xuống xe, nắm cánh tay của cô, cứng rắn lôi cô từ trên xe xuống : “ Dừng tay cho ta!”
Tên tài xế nắm tay Tống Thanh Xuân đẩy về phía đầu xe, chân của Tống Thanh Xuân bị trói, không theo kịp với sức lực của hắn, lập tức liền té lăn trên mặt đất, một giây kế tiếp, tóc của cô bị một người thô lỗ nắm lên, sau đó một cây dao bén nhọn, lạnh như băng đặt trên cổ cô: “ Mày không dừng tay lại, tao liền một dao giết mày.”
Tần Dĩ Nam thấy một màn như vậy, vốn muốn giơ cây gậy đánh về phía Bàn Tử, động tác chợt dừng lại: “ Tống Tống!”
“ Mày mau đem cây gậy trong tay ném xuống!” Tên tài xế lên tiếng uy hiếp.
Miệng Tống Thanh Xuân bị dán lại, không nói ra lời, chỉ có thể nhìn vào đôi mắt của Tần Dĩ Nam, cô không ngừng lắc đầu với anh ta.
“ Tống Tống!” Tần Dĩ Nam biết rằng ý của cô ấy là không muốn anh ta ném cây gậy xuống, chính anh ta cũng biết, nếu như ném xuống, hai người coi như xong rồi, anh ta nắm chặt cây gậy trong tay, tiếp tục gọi một tiếng tên cô.
“ Ném xuống!” Tên tài xế dùng sức đè cây dao vào cổ của Tống Thanh Xuân, lập tức có một vệt máu đỏ tươi chảy xuống.
Lần này, Tần Dĩ Nam đối mặt với những cái lắc đầu của Tống Thanh Xuân, không hề chần chừ, trực tiếp buông cây gậy trong tay xuống đất.
Tiếp theo, vốn Bàn Tử bởi vì đau đớn mà ngồi chồm hổm dưới đất, lập tức tay mắt lanh lẹ nhặt cây gậy lên, hung ác đập vào đầu Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam rên lên một tiếng, hai gò má vốn dịu dàng, bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, có lẽ qua khoảng nửa phút, máu tươi từ từ chảy xuống, theo hai gò má nhiễu xuống đất, sau đó Bàn Tử ở sau lưng anh ta lại dùng sức đập một cái, thân thể anh ta lung lay, bỗng chốc té quỵ trên mặt đất.
Rõ ràng tên Bàn Tử kia mới vừa rồi bị Tần Dĩ Nam đánh, bây giờ nhìn anh ta té xuống đất, không có ý muốn dừng lại, tiếp tục giơ chân lên, đạp trên người Tần Dĩ Nam vài đạp, hung bạo vô cùng, hắn vốn mập mạp, sức lực lớn hơn so với người bình thường, hiện tại lại đang tức giận, sức lực càng thêm kinh người.
Đầu Tần Dĩ Nam bị thương, trong phút chốc cơ bản không thể nào đánh trả, chỉ có thể che chở đầu, cứng rắn chịu đựng những đau đớn này.
Có điều chỉ qua mới mấy đá, nhất thời anh ta không chịu được, trong miệng liền phun ra một ngụm máu tươi.
Tống Thanh Xuân nhìn thấy một màn này, cả người suy sụp, cô hoàn toàn không để ý đến cây dao đang đặt trên cổ, bắt đầu liều mạng giẫy giụa, nước mắt rơi xuống giống như một chuỗi trân châu bị đứt vậy, một giọt tiếp nối một giọt.
Băng dán bên ngoài miệng, bị nước mắt thấm ướt, ranh giới của băng dán giữa dính và không dính dần dần được kéo lại, tróc ra.
Trong lúc lơ đãng, cô va chạm với áo len của tên tài xế, nên miếng băng dán bị kéo xuống theo.
Trước tiên Tống Thanh Xuân khóc, gọi một tiếng “ Anh Dĩ Nam”, giây tiếp theo không hề suy nghĩ thêm, kê vào trên cổ tay của tên tài xế, dùng hết sức lực để cắn vào đó.
Vết thương đau nhói tận xương, khiến cánh tay tên tài xế run lên, cây dao găm nắm trong tay liền rơi xuống đất.
Lập tức hắn ta níu lấy tóc của Tống Thanh Xuân, vô cùng thô bạo dùng sức đập đầu cô vào phía trên đầu xe.
Sau ót đau đớn, khiến trước mặt Tống Thanh Xuân bỗng tối sầm, suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh.
Khi cô ở bên ngoài, cô di chuyển về hướng cửa xe nơi có Bàn Tử đang ngồi trên tầng xe đó.
Nhưng bởi vì tay chân của cô đều bị trói chặt, nên hành động cực kỳ chậm chạp, khi cô đang rất vất vả mới đến được bên cạnh xe, lúc vừa chuẩn bị muốn xuống xe, cửa xe nơi ghế lái chợt bị đẩy ra, tên tài xế ở trên xe canh chừng cô nhanh chóng nhảy xuống xe, nắm cánh tay của cô, cứng rắn lôi cô từ trên xe xuống : “ Dừng tay cho ta!”
Tên tài xế nắm tay Tống Thanh Xuân đẩy về phía đầu xe, chân của Tống Thanh Xuân bị trói, không theo kịp với sức lực của hắn, lập tức liền té lăn trên mặt đất, một giây kế tiếp, tóc của cô bị một người thô lỗ nắm lên, sau đó một cây dao bén nhọn, lạnh như băng đặt trên cổ cô: “ Mày không dừng tay lại, tao liền một dao giết mày.”
Tần Dĩ Nam thấy một màn như vậy, vốn muốn giơ cây gậy đánh về phía Bàn Tử, động tác chợt dừng lại: “ Tống Tống!”
“ Mày mau đem cây gậy trong tay ném xuống!” Tên tài xế lên tiếng uy hiếp.
Miệng Tống Thanh Xuân bị dán lại, không nói ra lời, chỉ có thể nhìn vào đôi mắt của Tần Dĩ Nam, cô không ngừng lắc đầu với anh ta.
“ Tống Tống!” Tần Dĩ Nam biết rằng ý của cô ấy là không muốn anh ta ném cây gậy xuống, chính anh ta cũng biết, nếu như ném xuống, hai người coi như xong rồi, anh ta nắm chặt cây gậy trong tay, tiếp tục gọi một tiếng tên cô.
“ Ném xuống!” Tên tài xế dùng sức đè cây dao vào cổ của Tống Thanh Xuân, lập tức có một vệt máu đỏ tươi chảy xuống.
Lần này, Tần Dĩ Nam đối mặt với những cái lắc đầu của Tống Thanh Xuân, không hề chần chừ, trực tiếp buông cây gậy trong tay xuống đất.
Tiếp theo, vốn Bàn Tử bởi vì đau đớn mà ngồi chồm hổm dưới đất, lập tức tay mắt lanh lẹ nhặt cây gậy lên, hung ác đập vào đầu Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam rên lên một tiếng, hai gò má vốn dịu dàng, bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, có lẽ qua khoảng nửa phút, máu tươi từ từ chảy xuống, theo hai gò má nhiễu xuống đất, sau đó Bàn Tử ở sau lưng anh ta lại dùng sức đập một cái, thân thể anh ta lung lay, bỗng chốc té quỵ trên mặt đất.
Rõ ràng tên Bàn Tử kia mới vừa rồi bị Tần Dĩ Nam đánh, bây giờ nhìn anh ta té xuống đất, không có ý muốn dừng lại, tiếp tục giơ chân lên, đạp trên người Tần Dĩ Nam vài đạp, hung bạo vô cùng, hắn vốn mập mạp, sức lực lớn hơn so với người bình thường, hiện tại lại đang tức giận, sức lực càng thêm kinh người.
Đầu Tần Dĩ Nam bị thương, trong phút chốc cơ bản không thể nào đánh trả, chỉ có thể che chở đầu, cứng rắn chịu đựng những đau đớn này.
Có điều chỉ qua mới mấy đá, nhất thời anh ta không chịu được, trong miệng liền phun ra một ngụm máu tươi.
Tống Thanh Xuân nhìn thấy một màn này, cả người suy sụp, cô hoàn toàn không để ý đến cây dao đang đặt trên cổ, bắt đầu liều mạng giẫy giụa, nước mắt rơi xuống giống như một chuỗi trân châu bị đứt vậy, một giọt tiếp nối một giọt.
Băng dán bên ngoài miệng, bị nước mắt thấm ướt, ranh giới của băng dán giữa dính và không dính dần dần được kéo lại, tróc ra.
Trong lúc lơ đãng, cô va chạm với áo len của tên tài xế, nên miếng băng dán bị kéo xuống theo.
Trước tiên Tống Thanh Xuân khóc, gọi một tiếng “ Anh Dĩ Nam”, giây tiếp theo không hề suy nghĩ thêm, kê vào trên cổ tay của tên tài xế, dùng hết sức lực để cắn vào đó.
Vết thương đau nhói tận xương, khiến cánh tay tên tài xế run lên, cây dao găm nắm trong tay liền rơi xuống đất.
Lập tức hắn ta níu lấy tóc của Tống Thanh Xuân, vô cùng thô bạo dùng sức đập đầu cô vào phía trên đầu xe.
Sau ót đau đớn, khiến trước mặt Tống Thanh Xuân bỗng tối sầm, suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.