Nam Thần Lại Đây Nói Chuyện

Chương 42: Cao Lãnh Nam Thần, Kịch Bản Thâm

Chiết Thụ Lê Hoa

18/08/2024

Tập đoàn nhà họ Diệp đang đứng trước bờ vực sụp đổ, ban đầu còn có vài đối tác kinh doanh muốn giúp đỡ để kiếm lợi từ đó. Nhưng nhà họ Hà ngay lập tức đứng về phía nhà họ Tô. Điều này khiến các doanh nghiệp vốn định giúp đỡ nhà họ Diệp đều từ bỏ ý định. 

Hiện tại, nhà họ Tô đang phát triển mạnh mẽ, cộng thêm sự hỗ trợ từ nhà họ Hà, để mạo hiểm làm phật lòng hai gia tộc này vì một nhà họ Diệp quả thật không đáng. 

Dù Diệp Thừa và Diệp Du có chạy đôn chạy đáo thế nào đi nữa, cũng không có ai sẵn lòng giúp đỡ. 

Ngày nhà họ Diệp tuyên bố phá sản, chủ tịch nhà họ Hà đã trả lời phỏng vấn và khi được hỏi tại sao lại đứng về phía nhà họ Tô, ông ta đã đưa ra một tin sốc: 

"Vì tổng giám đốc nhà họ Tô là con rể của tôi, tôi không giúp con rể thì giúp ai?" 

Hóa ra còn có mối quan hệ như vậy đằng sau. Một số người không khỏi cảm thấy nhà họ Diệp thật đáng thương. 

Trước đây, con gái nhà họ Hà có hôn ước với nhà họ Diệp. 

Diệp Du nhìn thấy cuộc phỏng vấn mà mắt đỏ hoe, hắn ném chiếc máy tính bảng trong tay ra và đấm mạnh xuống bàn. Mọi thứ đáng lẽ ra thuộc về hắn, giờ đều đã mất. 

Áp lực lớn nhất đến từ vấn đề tài chính. Vì phá sản, căn nhà của gia đình đã bị ngân hàng thu hồi để bồi thường. Những người bạn cũ của Diệp Du đều rời bỏ hắn. Những người từng gọi là anh em giờ tránh như tránh dịch. 

Đây là sự thất bại mà Diệp Du chưa từng trải qua trong đời. 

Sau đó, Diệp Du chuyển vào căn hộ thuê của Tiền Tang. Sau khi công ty phá sản, Tiền Tang tìm được một công việc mới, công việc này cũng không dễ dàng. 

Trước đây cô vào công ty họ Diệp nhờ có mối quan hệ với Hà Thốc, vì vậy được đối xử tốt hơn nhiều so với nhân viên bình thường. Giờ đây không còn Hà Thốc giúp đỡ, cô rơi từ thiên đường xuống đất, thậm chí còn đau hơn. 

Diệp Du cũng rơi theo, không tìm việc làm mà đâm đầu vào chứng khoán. Khi thua lỗ, hắn bắt đầu vay nợ nặng lãi, tin chắc rằng mình sẽ lấy lại vốn. Nhưng không kiếm được tiền, nợ nặng lãi ngày càng nhiều, chỉ trong một tháng, Diệp Du gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. 

Người anh có thể nghĩ đến chỉ còn Hà Thốc. 

Hắn vẫn không muốn chết, nếu không có tiền, những người cho vay nặng lãi sẽ không tha cho hắn. 

Khác với trước đây, Hà Thốc bây giờ đồng ý gặp mặt hắn. 

Địa điểm gặp mặt là nhà hàng mà họ từng ăn khi Hà Thốc về nước. Khi đó hắn còn là công tử nhà họ Diệp, ngồi ngang hàng với cô. Giờ đây, hắn mặc đồ rẻ tiền ngồi đối diện cô, trông hoàn toàn không hợp với nhà hàng sang trọng này. 

Diệp Du đã gần một tháng không ăn thịt, thấy món bít tết thì vui mừng đến mức không biết sử dụng dao dĩa. 

Hà Thốc nhấp một ngụm rượu, điện thoại bên cạnh rung lên. Cô xem qua và trả lời tin nhắn. 

Người bên kia có vẻ hơi mất bình tĩnh, hỏi địa chỉ nên Hà Thốc gửi cho vị trí. Sau đó không có tin nhắn gì thêm, Hà Thốc đoán có lẽ đang trên đường tới. 

Cô đặt điện thoại xuống, nhìn Diệp Du đang ăn uống vô cùng thiếu thẩm mỹ, đột nhiên hỏi: “Bít tết ngon hơn hay hoành thánh ngon hơn?” 

Diệp Du miệng đầy thức ăn, trả lời lộn xộn: “Bít tết.” 

Hà Thốc dựa lưng vào ghế, trong mắt ánh lên nụ cười. 

Hóa ra dù hoành thánh ngon đến đâu cũng có thể khiến người ta chán. Khi đến lúc phải lựa chọn, mọi người sẽ chọn thứ đắt tiền hơn. 



Vì lòng tham. 

Hà Thốc không còn cảm thấy thèm ăn, tay cầm dao xoay vòng: “Tôi sẽ giúp anh trả nợ.”

Diệp Du đang ăn dừng lại, hắn bên miệng còn có thịt, nhìn có chút buồn cười. 

Hắn có chút kích động mà vươn tay, tựa hồ muốn nắm lấy tay Bạch Thốc. 

Bạch Thốc tay hướng bên cạnh xê dịch, hắn có chút xấu hổ mà thu trở về. 

“Em nói chính là thật?” 

Diệp Du đã vay nợ nặng lãi hơn một triệu. Thành thật mà nói, hắn không nghĩ Hà Thốc sẽ giúp hắn trả hết số tiền đó. 

Bạch Thốc chống khuỷu tay lên bàn, hai tay đan chéo, vẻ mặt lười biếng. 

“Nhưng tôi có một điều kiện.” 

Đừng nói một điều kiện, mười điều kiện Diệp Du cũng là đáp ứng. 

Hiện tại hắn không còn sự lựa chọn nào khác, con đường chỉ có một. 

Nếu đồng ý điều kiện của Bạch Thốc, hắn có thể sống sót. 

Còn nếu không trả được nợ, hắn nhất định phải chết. 

“Điều kiện gì?” 

Bạch Thốc hơi hơi mỉm cười: “Tôi biết anh và Tiền Tang có mối quan hệ tốt. Tình yêu không thể thành đôi, thật đáng tiếc. Tôi giúp anh trả nợ, còn anh thì kết hôn với Tiền Tang, thế nào?” 

Cô nói với vẻ tiếc nuối, nhưng khuôn mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc, ngay cả nụ cười trước đó cũng không còn. 

Diệp Du không tin mọi chuyện lại đơn giản như vậy. 

Nhưng hắn không có lý do để từ chối. 

Bạch Thốc nhìn ra ngoài cửa kính, thấy một người đang bước vào trong. 

Cô đứng dậy, cúi đầu nói với Diệp Du: “Tôi sẽ chờ ảnh giấy chứng nhận kết hôn của anh và Tiền Tang.” 

Nói xong, cô rời khỏi chỗ ngồi. 

Diệp Du tưởng cô sẽ đến gần mình, nhưng thay vào đó, cô đi về phía cửa. 

Diệp Du quay đầu, thấy người đàn ông mặc áo len màu xám nhạt bước vào. 

Khi anh ta vào, ánh mắt của mọi người trong nhà hàng đều đổ dồn về phía anh ta. 



Diệp Du nghe thấy anh ta không hài lòng hỏi: “Em không cùng anh ăn cơm mà lại đi cùng anh ta?” 

Rõ ràng là một người đàn ông lạnh lùng, nhưng giờ đây lại tỏ ra uỷ khuất như một đứa trẻ không được ăn kẹo. 

Các cô gái trong nhà hàng đều cảm thấy bị chinh phục bởi sự đáng yêu của anh ta. 

Hắn cũng nghe thấy Bạch Thốc trả lời: “Chỉ là bữa tiệc chia tay, sau này sẽ không gặp lại nữa. Về nhà anh à? Anh nấu, em ăn?” 

Chỉ là vài câu đơn giản, người đàn ông vừa rồi còn đang tính toán cặn kẽ nhanh chóng không còn tức giận nữa. 

Tô Lâm đôi mắt cong cong, đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của cô, từ từ khép lại trong lòng bàn tay mình. 

Cử chỉ cẩn thận, như đang nắm giữ báu vật. 

Cả hai cùng rời khỏi nhà hàng. 

Diệp Du quay đầu, nhìn miếng bít tết trước mặt, bỗng cảm thấy không vui. 

Nhưng hắn vẫn ăn tiếp, không biết lần sau có cơ hội ăn món ngon như thế này nữa không. 

Diệp Du chỉ muốn ăn cho đã. 

Cơm nước xong sau, vẫn là Tô Lâm rửa bát. 

Dù là trong công việc hay cuộc sống, Tô Lâm đều là một bạn đời lý tưởng. 

Lúc rửa bát, Tô Lâm có vẻ không tập trung. 

Bạch Thốc dù có chậm chạm thì cũng đã nhận ra Tô Lâm hôm nay không thích hợp. 

Cô đứng ở Tô Lâm phía sau, nhìn anh đặt đĩa còn dính xà phòng lên giá bát. 

Bạch Thốc tiến lại gần, nắm lấy đĩa, tay cô chạm vào tay Tô Lâm đang định rút lại. 

Bạch Thốc đem tất cả bát đĩa vừa rửa cùng nhau bỏ vào trong bồn rửa chén. 

Tô Lâm quay đầu đi nhìn cô, nghe cô nói: “Đĩa bát của anh thường được rửa như vậy sao?” 

Rõ ràng là đang đùa anh. 

Tô Lâm bắt lấy tay cô chưa có thu lại, bỗng nhiên nói: “Chúng ta đính hôn đi.” 

Trước kia không có được, Tô Lâm chỉ mong ngóng cô, khao khát có được cô. 

Giờ đây đã có được, anh lại trở nên lo lắng và không chắc chắn. 

Bạch Thốc không biết tại sao anh lại vội vã đưa ra đề nghị này, nhưng cô cảm thấy việc này đến sớm hay muộn cũng không quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Thần Lại Đây Nói Chuyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook